Trương Quân Bằng bị gϊếŧ, Vương Viên là người phát hiện ra cái xác, báo đài tin tức lập tức dấy lên sóng gió, kết hợp với vụ án mấy ngày trước ở nhà hát trung tâm thành phố, thành công lôi kéo dư luận nhảy vào cấu xé.
"Hồi trước tôi còn tưởng sếp mới chính là người có thần khí Sherlock Homes, hóa ra sự việc không đơn giản như vậy. . ." Hoàng Kỳ Lâm sờ sờ mũi: "Vương Viên, cậu ổn không?"
Vương Viên trắng bệch mặt ngồi trên ghế cảnh cục, tay cầm ly nước run run, mãi sau mới lắc đầu cười khổ: "Tôi không nghĩ là ổn. . ."
Dù sao cũng là người phát hiện hiện trường án mạng đầu tiên, còn liên tục dính vào ba vụ án chết người liên tiếp ở Trùng Khánh, làm sao có thể ổn? Hoàng Kỳ Lâm vẻ mặt tri kỉ tỏ vẻ "tôi rất hiểu" vỗ vai Vương Viên trấn an: "Cậu yên tâm, lần này tôi được đặc cách thay sếp lấy khẩu cung, cậu cứ nói hết những gì mình nhìn thấy là được."
Vương Viên ngẩng đầu, ngập ngừng hỏi: "Anh ấy không đi làm sao?"
"Sếp nghỉ phép rồi, lẽ ra trong thời gian mẫn cảm như thế này sếp sẽ tuyệt không vắng mặt, nhưng ở cảnh cục mà chẳng được phá án thì thà về nhà chăn rau còn hơn." Hoàng Kỳ Lâm thở dài, thấy người trước mặt khẩn trương lên, bèn phát hiện mình nói hơi nhiều, cười cười ái ngại: "Cậu đừng để ý, sếp bình thường nhìn lạnh lùng như vậy thực chất rất nóng tính, còn hay khó ở, lâu lâu để ảnh nghỉ ngơi cũng là bình tâm lại. . .Được rồi, đừng quá lo lắng, mấy câu hỏi tiếp theo cậu rất quen thuộc, không cần phải sợ."
Cổ Du Sương đứng ngoài phòng thẩm vấn, nghe Hoàng Kỳ Lâm dỗ dành nghi phạm thì có chút không hài lòng lắm, theo nguyên tắc làm việc của cô, phải cứng rắn mới có thể bóc trần sự thật từ nghi phạm. Những thứ nghi phạm vô thức quên đi, thậm chí là cố ý che giấu, cũng là nhờ vào thái độ của cảnh sát mới có thể khai quật ra.
Mà Hoàng Kỳ Lâm rõ ràng là dung túng Vương Viên, công tư bất phân, giống như quen biết Vương Viên quá lâu nên lơi là cảnh giác, nghĩ rằng Vương Viên không có bất kỳ liên quan nào đến vụ án.
"Cậu tại sao lại đến nhà xe?"
"Có người gọi điện thoại gọi tôi tới, nói là anh. . .anh trai tôi muốn tìm tôi."
Hoàng Kỳ Lâm nghĩ nghĩ: "Cậu biết người gọi điện thoại cho cậu là ai không?"
"Không biết, giọng nam trầm, nghe có chút quen thuộc nhưng mà tôi không thể nghĩ ra là ai." Vương Viên nhíu mày: "Người nọ có lẽ đang đứng ở chỗ nào đó có nước, tôi nghe thấy âm thanh nước chảy."
"Người nọ chỉ nói như vậy cậu liền tin sao?"
"Ừm. . ."
Hoàng Kỳ Lâm giật khóe môi: "Lần sau cậu phải chú ý, cậu là con dê béo trong mắt những kẻ muốn tiếp cận Tinh Diệu giải trí, bất cứ cử động nào của cậu cũng có thể khiến đám người luôn làm mọi cách tạo ra giá trị thặng dư đó để mắt. . .Sao cậu không đi chung với quản lý?"
"Quản lý nói anh ấy phải đi vệ sinh." Vương Viên lắc đầu: "Mà cũng là do tôi quá sơ suất. . ."
"Anh trai cậu thì sao? Anh ta có thực sự muốn tìm cậu hay không?"
Vương Viên hơi ngẩn người, buồn bã nói: "Tôi nghĩ là. . .cậu nói đúng, tôi bị lừa rồi. . ."
Hoàng Kỳ Lâm muốn an ủi cái người trông như vừa thất tình này một chút, nhưng ngại vẫn còn trong giờ hành chính, liền sơ quát loại bỏ mấy câu hỏi thừa thãi, liền ghi chép. Vương Viên lúc tám giờ tối ở công ty Tinh Diệu, khoảng nửa tiếng sau đó bị người ta gọi đến bãi đỗ xe. Người lạ mặt kia bảo cậu tìm đến chiếc xe màu đen nằm thứ hai ở hàng bốn gặp mặt, kết quả Vương Viên phát hiện trong xe chứa xác chết của Trương Quân Bằng.
"Lúc đó người phụ nữ ở xe đối diện cũng nhìn thấy thi thể, cho nên cô ấy mới hét lên. . ." Vương Viên chậm rãi nhớ lại: "Xung quanh không có ai, tôi cũng không xác định là hung thủ trốn hay chưa. . ."
"Tôi sẽ thu thập thêm thông tin về vụ án, cậu tạm thời về nhà trước đi."
Vương Viên gật gật đầu, vừa muốn đứng dậy, Cổ đội trưởng chẳng hề khách khí mà xách Hoàng Kỳ Lâm lên đưa ra ngoài, chính mình thì ngồi xuống vị trí của Hoàng Kỳ Lâm ban nãy.
Hoàng cảnh quan há há mồm định nói, lại thấy đồng nghiệp khều khều vai lắc đầu, Cổ đội trưởng đã xin phép Cục trưởng rồi.
Không hề nghi ngờ, Cổ Du Sương khiến Vương Viên bồn chồn lên trông thấy.
"Cậu bị người ta gọi điện thoại đến mà vẫn bắt máy sao? Cậu là một nghệ sĩ, những chuyện như vậy thường phải để quản lí xử lí mới đúng chứ? Quản lí công ty của cậu không đủ năng lực hay là cậu vốn không muốn để quản lí nghe cuộc điện thoại này?" Cổ Du Sương vừa ngồi xuống đã hỏi một tràng dài, mặt mày nghiêm nghị anh khí mười phần: "Cậu biết rõ người gọi đến là ai?"
"Tôi không biết. . ." Vương Viên như cũ lặp lại câu trả lời mà Cổ Du Sương chán ghét nhất, cô nhíu mày: "Không biết? Không biết lại dám nghe điện thoại, cậu không sợ đối phương là paparazi hay phần tử phản xã hội sao? Nhỡ đâu đối phương muốn khủng hoảng tinh thần cậu, cậu sẽ làm gì chứ? Vương tiên sinh, tôi mong có câu trả lời thỏa đáng từ cậu."
Nói xong liền bảo người thu điện thoại Vương Viên, tiến hành điều tra số điện thoại kia xuất phát từ đâu.
"Tôi thực sự không biết. . ." Vương Viên cúi đầu nhăn mi, vẻ mặt rối rắm: "Tôi cũng không nổi tiếng đến mức. . .gây chú ý đến phần tử nguy hiểm. . ."
"Không bàn đến việc người nọ có nguy hiểm hay không, mà người nọ đã thành công khiến cậu trở thành nghi phạm đầu tiên trong vụ án này rồi." Cổ Du Sương gõ gõ bàn, Vương Viên cúi thấp làm cho cô ta không nhìn được rõ mặt cậu: "Yêu cầu cậu ngẩng đầu lên phối hợp với cảnh sát, nếu cậu không làm gì vi phạm pháp luật, cậu không cần sợ. Ngược lại, Vương Viên, cậu có cảm thấy mình năm lần bảy lượt xuất hiện ở hiện trường vụ án quá là trùng hợp hay không?"
. . .
[Trương Quân Bằng quả thực chết vì bị cắt đứt đầu. Tình huống có chút giống nguyên nhân cái chết của Laurent Albert, nhưng vết cắt gây tử vong cho nạn nhân lại không giống. Laurent chết vì hung khí cùn, nhưng Trương Quân Bằng chết bằng thứ sắc bén, đường cắt khiến gã ta chết rất ngọt, tôi có thể tưởng tượng được độ mỏng manh và nhỏ bé của hung khí – một phát cắt ngang đầu Trương Quân Bằng, gϊếŧ chết gã tại chỗ. . .Mà nè, vụ án này cậu tham gia được đó, nhanh nhanh một chút thì cậu có thể trở về bảo vệ Violord nhỏ của cậu rồi, chậc chậc, cậu đi rồi nhóc con kia thảm lắm. . .]
Vương Tuấn Khải ngại Willie nói dong dài, liền bỏ một câu "chờ đi" rồi cúp máy.
Hắn đứng ở hiện trường vụ án, xung quanh đã được giăng hoàng tuyến và có cảnh sát trực ban. Nhóc trực ban kia vốn ngưỡng mộ sếp Vương đã lâu, lại thấy hắn móc ra thẻ cảnh sát, liền không nói hai lời cho người qua, còn ở một bên cung cấp tình huống.
"Lúc đó Vương Viên tiên sinh đứng ở cạnh cửa ra vào, chỗ này này, còn Trương Quân Bằng thân nằm trên ghế lái, sau khi mở cửa ra thì đầu gã lăn xuống đất, tại nơi đây đây. . .Xe ở xung quanh đều được dời đi theo lệnh Cổ đội trưởng rồi, anh có thể quan sát hiện trường thoải mái."
"Di dời?"
"Phải, vì pháp y cần phải vận chuyển người, còn để tiện cho việc điều tra nữa."
Vương Tuấn Khải ngồi xổm trước vũng máu, tỉ mỉ quan sát nơi Trương Quân Bằng ngồi. Xem tư thế Trương Quân Bằng là cả người dựa sát vào lưng ghế, giống như đang thả lỏng tinh thần thì bị gϊếŧ. Giả sử có người ở phía sau, nhân lúc gã không để ý mà vung dao chém chết rồi cắt đầu cũng không sai, nhưng máu sẽ lập tức bắn vào cổ tay đối phương, hơn nữa Trương Quân Bằng có thể nhờ kính chiếu hậu mà nhìn thấy đối phương, thậm chí là la hét để cầu cứu. Vì vậy lúc gã ta tắt thở chắc chắn ở trong tình trạng thần trí không rõ, hoặc tệ hơn là mất tỉnh táo.
Lúc thi thể bị phát hiện, trên tay nạn nhân còn có một điếu thuốc lá đã cháy sém đến ngón tay, chắc chắn thuốc mê trong điếu thuốc lá tổng hợp đã làm cho Trương Quân Bằng mất cảnh giác, bị người hạ sát chiêu. Nhưng nói đi nói lại, gϊếŧ một người như vậy, trừ phi hung thủ bao lớp phòng hộ quanh cổ tay, bằng không khó mà giữ sạch sẽ.
Vương Tuấn Khải vừa nghĩ vừa tưởng tượng cảnh Trương Quân Bằng ngoẹo đầu sang một bên, bị gϊếŧ chết.
Không đúng.
Nếu gã chết như vậy, thi thể sẽ bị nghiêng sang một bên, nhưng là trong ảnh pháp y chụp lại, thân người không đầu của Trương Quân Bằng thẳng tắp ngay ngắn, không chút cong vẹo.
Vương Tuấn Khải nhíu mày, trèo lên xe, nhìn chằm chằm ghế lái, hắn cảm thấy trên cái ghế này có vấn đề.
"Tiểu Hoa, mang cho tôi cái găng tay."
"Có liền!" Tiểu Hoa chính là nhóc trực ban, vội vàng chìa ra găng tay.
Cách một lớp găng tay, Vương Tuấn Khải vẫn cảm nhận rất rõ trên ghế lái in hằn hai vết lằn ngang khá mờ, chỉ nhìn thôi rất khó phát hiện. Hắn nheo mắt, nhìn lớp kính đối diện hai vết lằn kia, trong lòng đã có phỏng đoán.
Tiểu Hoa một bộ bí hiểm theo đuôi Vương Tuấn Khải: "Sếp Vương, thế nào? Tìm ra manh mối sao?"
"Ừm, hôm nay nhờ cậu."
"Yay em biết mà, sếp Vương mới là thần thám phá án hùng mạnh nhất cảnh cục!!" Tiểu Hoa giống như fan cuồng nhảy nhảy lung tung: "Bao Tử không có lừa em ha ha ha ha ha!!!"
Cục trưởng nửa đêm bị Vương Tuấn Khải triệu hồi, không khỏi điên tiết cáu kỉnh: "Cậu có biết thương tiếc người già không hả? Tôi đều một bó tuổi lại luôn bị cậu làm cho rụng hói đầu!!!"
"Có án tử cần ngài cho phép điều tra."
"Cậu cũng đã đến đây rồi, còn khách sao cái gì."
Cục trưởng hầm hừ, hiển nhiên đối với việc mấy ngày nay Cổ Du Sương thay thế Vương Tuấn Khải làm cho lão già này chẳng vui vẻ gì. Dù sao Cục trưởng cũng chỉ nể mặt Cổ Quý An – ba ba của Cổ Du Sương mới đồng ý cho cô ta gia nhập tổ điều tra. Cổ Quý An quân hàm lớn quyền cao chức trọng, hơn nữa còn là thầy của Cục trưởng trước kia, lại nổi tiếng cưng chiều con gái rượu, nói sao cũng phải nể mặt người ta. Lúc này Vương Tuấn Khải chủ động phục chức, Cục trưởng hận không thể đem hắn nhét vào vị trí người lập công đầu, sảng khoái vung tay phê chuẩn.
Bất quá Cổ Du Sương vẫn còn đang thẩm vấn nên tạm chưa thể rời cương vị. Vương Tuấn Khải cũng mặc kệ cô ta, đi ngang qua phòng trà gọi Hoàng Kỳ Lâm đi, lại thấy Vivian hùng hùng hổ hổ pha cà phê mà ly tách chén đĩa bị dằn loảng xoảng, không khỏi khó hiểu.
"Sếp?!! Anh ở đây sao?! Tốt quá, mau theo tôi!!! Sht!! Anh phải giải quyết vụ này mới được!" Vivian xắn tay áo, một bộ thấy chết không sờn lao đến túm hắn kéo đi xềnh xệch.
"Vivian, không được nói bậy."
"Anh lại định nói tôi cứ lưu manh như thế thì không lấy được chồng chứ gì?! Hừ, bà đây không sợ ế hàng, chỉ ức người khác ăn hϊếp thần tượng của bà thôi!"
Vương Tuấn Khải biết Vivian thực sự tức giận, cũng đành mặc cô gái nhỏ lôi hắn đến phòng thẩm vấn, chỉ thấy đằng sau lớp kính trong suốt, thiếu niên luôn ôn hòa nhút nhát thế mà đứng thẳng tắp trước bàn, gương mặt nhỏ tràn đầy phẫn nộ.
"Cổ đội trưởng, cô có thể dùng lời lẽ đanh thép cùng lý luận giáo điều của cô tra khảo tôi, nhưng cô không thể liên tục ám chỉ tôi chính là hung thủ!" Vương Viên khàn giọng quát, đôi mắt đỏ lừ, rõ ràng là hậu quả của nhiều ngày mệt mỏi lại còn bị tình thế giày vò, giờ phút này như ứa ra máu, vô cùng uất ức đắng chát nói: "Tôi tôn trọng cô là một người có tài năng, nhưng cô cứ một câu hai câu đều muốn gán tội lỗi tày trời đó cho tôi, chẳng lẽ cô muốn bỏ qua luật pháp mà cư xử quá phận, ép tôi nhận tội danh vốn không phải của mình?!!"
"Ám chỉ? Gán ghép danh tiếng? Vương tiên sinh, cậu quá lời rồi, tôi nào có tài năng đó, tôi chỉ là đang làm tốt chức trách của mình thôi!" Cổ Du Sương lạnh lùng nói: "Tất cả những lời khai của cậu đều giả dối, lấp liếʍ và cố che đậy sự thật mà cậu biết, Vương Viên, đừng đánh giá quá cao bản thân, sự ngụy trang của cậu đã bị tôi bóc trần rồi, đừng ngoan cố cãi bướng nữa!"
"Tôi không có! Cổ đội trưởng, tôi phải nói thế nào cô mới chịu tin tôi căn bản không biết gì cả?!?" Vương Viên gần như gào lên, l*иg ngực cậu phập phồng kịch liệt, sắc mặt đã muốn tái xám, vô cùng đáng sợ. Cổ Du Sương càng nhìn càng chắc chắn với khẳng định của mình, thấy bộ dáng Vương Viên không còn bình tĩnh, lập tức ra đòn cuối cùng: "Tạm giam cậu ta trong ba ngày, để cậu ta tự mình ăn năn hối-. . ."
"Cô muốn giam ai?"
Âm thanh băng giá không chút cảm tình như ma như quỷ nuốt chửng nửa câu sau của Cổ Du Sương, cô hoảng hốt, chẳng kịp xoay người lại đã thấy người đàn ông kia lướt qua vai mình, lần thứ hai tiếp nhận thân thể gầy yếu của thiếu niên.
"Gọi cấp cứu!!!!!" Vương Tuấn Khải gằng giọng quát to.
Hết Chương 35