Willie ngờ vực ám chỉ, cái chết của Trần Tiệp Dư trước giờ không phải chưa từng gặp qua, nhưng nếu hung thủ chọn hình thức gϊếŧ chết chậm mà chắc này cho Trần Tiệp Dư thì nỗi hận trong lòng đối phương cũng không ít đâu. Trần Tiệp Dư vốn có thể thống khoái mà chết, lại phải chịu nỗi đau giày vò thể xác, tứ chi liệt dần, trơ mắt nhìn chính mình chết lại không thể phản kháng hay kêu cứu.
Xung quanh Trần Tiệp Dư không có quá nhiều mối quan hệ, nhưng hiềm nghi lại không xuất hiện trong đó. Hoặc có chăng sự thật đã bày rành rành ra trước mắt nhưng bọn họ lại không nhìn thấu.
"Trần Tiệp Dư mấy năm này an phận thủ thường nên không tra ra được gì, ngược lại quá khứ của cô ta có thứ làm cho tôi hứng thú." Willie nhướng bên mày, mọi người trợn mắt ngắm trần nhà, đồ có thể làm cho vị pháp y thần thánh này nảy sinh hứng thú chắc chắn không tầm thường. Tỷ như xác ướp xương khô hay thi thể có tạo hình đặc biệt gì đó không phải là sở thích của Willie, cái anh thích, là bản giải phẫu chi tiết của chúng nó cơ.
"Trần Tiệp Dư từng bị bỏng nặng ở nửa thân trái do va chạm trong một vụ nổ. Cô ta đã từng ra nước ngoài điều trị da, thẫm mỹ thân thể để số da bị bỏng trở lại ban đầu. Nhưng kỹ thuật y học thời đó dĩ nhiên không đáp ứng được nhu cầu nhanh gấp của Trần Tiệp Dư, vì vậy cô ta đã bỏ một số tiền lớn để mua da người rồi cấp ghép."
Mọi người hít một hơi, chà xát da gà: "Cô ta lấy da ở đâu? Động vật à?"
"Người như Trần Tiệp Dư sẽ không bao giờ chấp nhận bản thân mang trên người da động vật."
"Nếu đã như vậy, cô ta làm chuyện phạm pháp!"
Willie gật gật đầu: "Trần Tiệp Dư sai người mua một cô gái còn trẻ trung duyên dáng về, lột da đối phương, gia công cắt gọt chuẩn bị đắp lên người mình."
Có vài người ôm bụng, hiển nhiên bị nội dung câu chuyện làm cho buồn nôn, thử tưởng tượng đến Lý Khánh mà biết gã ngày ngày ôm Trần Tiệp Dư khoác áo da người đó, gã hẳn sẽ chết ngất vì sợ mất.
Chiêu Tài Miêu đã sớm xanh mặt, nấp sau lưng Bao Tử sợ hãi than: "Thế có khác gì yêu tinh đâu?! Chuyện này kinh khủng như vậy không ai biết sao?"
"Giả sử có biết thì thế nào? Gia đình của Trần Tiệp Dư thuộc thế gia trung kinh, đã sớm móc nối quan hệ với cảnh sát, chuyện này bị ém xuống rất mau, đến khi người có chức trách biết chuyện thì bằng chứng đã sớm bị xóa sạch, một cọng lông cũng không còn."
"Như vậy, hung thủ có khi nào là người nhà của cô gái kia không?"
"Không đúng, theo kết quả tra được cho thấy đối phương thân cô thế cô, lớn lên từ cô nhi viện, chết cũng không có người bảo lãnh." Willie nhún vai: "Hơn nữa cô ta chết vì bị lột da, tử trạng thảm thiết như vậy dễ khiến người ta liên tưởng đến chuyện cô ta động phải hắc đạo, trừ phi là kẻ ngốc chứ nào có ai dám đi khıêυ khí©h một đám chó điên điếc không sợ súng. . .Kỳ quái là Trần Tiệp Dư chỉ có mâu thuẫn với cô gái đó chứ không còn ai khác, nếu có người nói oan hồn của cô gái kia lên đòi mạng có khi tôi lại tin là thật ấy."
"Ghê quá. . ." Chiêu Tài Miêu nhịn không được rúc vào đám người, đảo mắt nhìn quanh.
Lý Khánh hiện tại vẫn còn ở cảnh cục, cứ việc Lý Khánh có bằng chứng ngoại phạm đi chăng nữa thì gã cũng chẳng dám trở về nhà lúc này. Gã được phân phối vào một phòng nghỉ ngơi của cảnh viên, tâm trạng thấp thỏm phập phồng suốt cả đêm. Trong đầu Lý Khánh đã sớm tính toán rao bán căn nhà đi, luật sư vừa báo giấy tờ thành lập cũng sắp chuẩn bị xong. Hoàng Kỳ Lâm nháy nháy mắt, mang vẻ mặt cười như không cười nhìn gã, chậm rãi đổ dầu vào lửa khiến Lý Khánh thiếu chút nữa tăng huyết áp.
"Ông gấp như vậy, chúng tôi còn tưởng ông đang che giấu cái gì trong ngôi nhà đó đâu. . ."
"Thực không giấu gì cậu." Lý Khánh lau mồ hôi lạnh, xoa xoa cánh tay nói: "Chủ của ngôi nhà ấy trước kia cũng từng bị chết không lõ nguyên nhân, tôi lo sợ cũng là chuyện đương nhiên. . ."
"A? Lại còn có chuyện đó?"
"Tôi cũng không rõ lắm. . ." Thái độ mập mờ lại không giống giả của Lý Khánh làm mọi người nhíu mày, hồ sơ vụ án của mấy chục năm trước đã sớm bị chuyển đến tổng cục, giờ có muốn lật lại cũng phải xin chỉ thị cấp trên. Phần thủ tục bọn họ không lo, nhưng thời gian tốn kém sẽ ảnh hưởng đến tỷ lệ tóm được hung thủ, cực chẳng đã lần này bọn họ ôm đồm cả hai vụ cùng lúc, khó tránh khỏi kết quả không khả quan.
Lý Khánh dưới ánh mắt tò mò của quần chúng cảnh sát, vừa nghẹn vừa khổ sở sợ hãi kể lại chuyện trong gia tộc trước, nói biệt thự kia vốn là của một người họ Lưu, sau khi gia sản thảm bại vì làm ăn thua lỗ liền tự sát trong nhà, chuyện sau đó chính là Lý Khánh không biết có người chết, mơ màng mua lại từ tay kẻ có tâm kế. Về sau gã phái người tìm đạo sĩ nổi danh đến trấn tà mới phát hiện, vì vậy vung tiền cho đạo sĩ đó niêm phong ác linh bất tán trước kia. Cứ tưởng mọi chuyện đã êm xui, ai ngờ liên tiếp sau đó trong biệt thự thường xuyên có những tiếng động lạ về đêm, làm cho Lý Khánh ăn không ngon ngủ không yên.
"Về sau cũng là đạo sĩ đó chỉ điểm cho tôi chuyện mua bức tranh giải hạn." Lý Khánh toát mồ hôi hột: "Người đó chắc chắn là thần tiên đắc đạo, vừa nói liền trúng ngay. . ."
Hoàng Kỳ Lâm nhướng mày: "Đạo sĩ kia tới nhà ông vào lúc nào?"
"Khoảng hơn một năm trước, từ lúc ngài ấy đến nhà tôi, dù chuyện kỳ quái vẫn thỉnh thoảng xảy ra nhưng tần suất đã ít đi một nửa, thật sự là đạo hạnh cao thâm. . ."
Nhìn vẻ mặt sùng bái của Lý Khánh, không hiểu tại sao mọi người rất muốn đấm gã ta một cái. Chỉ riêng Chiêu Tài Miêu hơi trầm tư, xốc hồ sơ điều tra lên, chỉ vào một khuôn mặt: "Người này có phải đến chỗ ông cũng vừa hơn một năm?"
Lý Khánh thấy gương mặt trên ảnh, gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, là tâm phúc mới của Tiệp Dư, làm việc rất quy củ, thái độ lạnh lùng cứng nhắc không khác gì người máy."
"Thời gian trùng hợp như vậy có phải thực sự là do ngẫu nhiên?" Hoàng Kỳ Lâm sờ cằm: "Cô ta từ đâu tới?"
"Cái này tôi thật sự không biết đâu, mấy cậu cũng biết, Tiệp Dư khá kín tiếng mà. . ."
Hoàng Kỳ Lâm liếc ông ta, nghĩ – Phải rồi, ngay cả việc cô ta gϊếŧ người đoạt da mà ông còn không biết nữa là. . .
. . .
Biệt thự Lý gia vào nửa đêm còn kinh khủng hơn so với ban ngày, tử khí âm lãnh không giống nơi dành cho người sống, cứ ở trong hoàn cảnh này thảo nào một kẻ mê tín như Lý Khánh ngày càng không dứt ra nổi, nơm nớp lo sợ nghi thần nghi quỷ.
Một bóng đen chậm rãi đi trên hành lang ngoài vườn, ánh mắt lãnh lệ nhìn chằm chằm hồ nước nóng, người nọ dừng lại tại bờ hồ, cúi đầu nhìn gương mặt thanh tú phản chiếu dưới đáy nước, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, nghe ra không chút phù hợp với gương mặt kia.
Tiếng gió vυ"t qua tai, trước mắt nhoáng lên. Người nọ giật bắn người cảnh giác, lớn giọng chất vấn: "Ai?!"
Đáp trả lại vẫn là tiếng gió hun hút khó chịu.
Bóng đen nhíu mày nhìn quanh, nơi này vốn là hồ nước nóng, về đêm sương khói mù mịt, rất khó phát hiện có người tiếp cận. Lúc này xung quanh không có ai nhưng người nọ cảm thấy tầm mắt dừng trên người mình rất quái gở, như ăn tươi nuốt sống lại như hiếu kỳ không hiểu. Bóng đen run lên, sau gáy lạnh toát, sương mù phủ một lớp trên mặt hồ bị gió thổi tan đi, lộ ra khuôn mặt tái nhợt phập phều quen thuộc, đôi con ngươi mở to đầy vẻ phẫn nộ.
Trần Tiệp Dư!
Bóng đen kinh hãi lùi ra sau, chạm phải nơi nào đó, chật vật ngã xuống, đến lúc ngước mặt lên thì trong hồ không còn ai, hình dáng Trần Tiệp Dư vừa rồi cũng biến mất không vết tích.
Người đâu. . .?!
Bóng đen cứng người, sau lưng nổi lên từng trận âm phong u khuất, không có một âm thanh đáng ngờ nào chứng tỏ có người vừa di chuyển, vậy tại sao, tại sao cô ta lại cảm thấy hiện giờ phía sau cô ta chính là gương mặt khủng khϊếp đó?!
Không, không nên tìm cô ta!
Nhan Thu Thu bỗng dưng tê dại cả người, hương vị ẩm ướt mang theo mùi rượu nhàn nhạt như có như không truyền vào mũi khiến cô ta dại ra, hàn ý lạnh lẽo khủng bố lan khắp từ lòng bàn chân trở lên, như độc lang ác yết chầm chậm luồn lách trong tơ máu xông thẳng tới não, chẳng mấy chốc đã làm cho Nhan Thu Thu mất đi ý niệm bỏ chạy. Cô ta nhũn ra, há mồm sợ hãi hét toáng lên, hồ đồ nói lung tung, vẻ mặt chốc chốc kinh dị chốc chốc lại vặn vẹo phẫn nộ khiến lớp phấn trang điểm trên mặt cô ta lả tả rơi xuống, dính dấp nhòe nước trông vô cùng dọa người.
"Đó là báo ứng! Là báo ứng! Mày đã làm cho tao sống không bằng chết, tao để mày chết thống khoái đã là nhân từ!!! Mày không nên tìm tao! Mày phải trả giá cho tội nghiệt mày đã làm!!"
"Trần Tiệp Dư" như gần lại như xa trừng đôi mắt tử khí sát phạt nhìn Nhan Thu Thu, Nhan Thu Thu cứ như điên rồi, không ngừng che lại khuôn mặt son phấn, mờ mịt thì thào: "Mày đáng chết, Trần Tiệp Dư mày là đồ đáng chết. . ."
Hiển nhiên Nhan Thu Thu không tính toán có thể sống tiếp, dù sao loại chuyện "Trần Tiệp Dư quay lại báo thù" này cô ta đoán không ra. Vẻ mặt cô ta rất thảm thiết, ánh mắt tràn ngập căm hờn cùng khuất nhục, lại chẳng có chút hối hận nào.
"Chết rồi cũng tốt, tao có thể tiếp tục đòi nợ mày. . .Trần Tiệp Dư, mày chết chưa hết nợ!!"
Nói rồi dùng sức lao đến ôm "Trần Tiệp Dư" ý đồ muốn lôi xuống hồ đồng quy vu tận, không ngờ "Trần Tiệp Dư" vậy mà nhanh nhẹn né thoát, còn cưỡng chế bắt trói Nhan Thu Thu, "cách" một tiếng khóa lại.
Nhan Thu Thu ngây ngẩn nhìn còng số 8 trên tay, "Trần Tiệp Dư" – Vivian - bên cạnh nhíu mày nhìn cô ta, lạnh giọng nói: "Hóa ra chính là cô."
Nhan Thu Thu sững sờ, trước mắt lóe sáng, đèn pha ô tô ập tới bất ngờ khiến cô ta nhịn không được nhíu chặt mi, bị tống vào xe tạm giam áp giải về cảnh cục.
Nhan Thu Thu ngồi trước bàn khẩu cung, biết mình đã bị bắt, lặng lẽ hỏi một câu Trần Tiệp Dư thực sự đã chết hay chưa. Hoàng Kỳ Lâm nhíu mày gật đầu, kết quả Nhan Thu Thu liền bình tĩnh nhoẻn miệng cười, lớp phấn trang điểm trôi đi để lộ da mặt chằng chịt sẹo lồi lõm ghê người.
Nhan Thu Thu chính là nạn nhân trong vụ gϊếŧ người lột da năm đó, xác bị vứt xuống biển nhưng may mắn không chết, còn được chuyên gia da liễu cứu hộ kịp thời. Nhan Thu Thu đại nạn không chết càng không mất trí nhớ, cho rằng ông trời muốn cô ta sống để trả thù, liền lập kế hoạch chen chân vào hàng ngũ những gia nhân trong Lý gia, tìm cơ hội tiếp cận Trần Tiệp Dư.
Hôm đó trời sụp tối Trần Tiệp Dư từ club trở về nói là muốn tắm, Nhan Thu Thu liền đề nghị Trần Tiệp Dư nghỉ ngơi ở hồ nước nóng, dựng sẵn hiện trường chờ nữ chủ nhân lọt bẫy. Trần Tiệp Dư bình thường khá cảnh giác, lúc đó có lẽ là thật sự mệt mỏi nên không dị nghị gì, một mình mang khăn ra hồ nước nóng, kết quả bị độc tính đại phát, tắc thở mà chết.
Toàn bộ quá trình Nhan Thu Thu rất phối hợp, cô ta rất thành khẩn khai báo, dường như đã thỏa mãn với mục đích gϊếŧ chết Trần Tiệp Dư nên vẻ mặt vô cùng bình tĩnh hệt như lúc Chiêu Tài Miêu hỏi cung cô ta vậy. Đám cảnh sát nhíu mày, chuyện chết đi sống lại này có bất thường đến mức nào thì bọn họ cũng không có manh mối để điều tra, huống hồ Nhan Thu Thu là sát nhân gϊếŧ Trần Tiệp Dư không sai, vụ án này có thể kết được rồi.
"Chỉ một chiêu liền có thể thu phục hung thủ, sếp đúng là lợi hại." Hoàng Kỳ Lâm vỗ vỗ tay, trò dọa ma này tuy tốn không ít định lực, nhưng rất hiệu quả.
"Kết án sớm hơn cả vụ Đường Triết khiến tôi có chút hoang mang." Vivian chống cằm nhìn Nhan Thu Thu ký tên vào bản án, chuẩn bị chuyển đến trại giam, trong lòng cũng sinh ra thương tiếc với cô gái bị vận mệnh giễu cợt này. Nhìn vẻ mặt hài lòng của Nhan Thu Thu, không hiểu sao cô đột nhiên cảm thấy rất quỷ dị, theo bản năng nhìn về phía Lý Khánh đang sợ muốn tè ra quần rồi, bĩu môi khinh bỉ.
Willie lại bận tâm vấn đề khác.
Sau khi bắt được Nhan Thu Thu, tổ điều tra lục soát khắp nơi trong nhà mà không thấy loại rượu được cho là hung thủ trực tiếp lấy mạng Trần Tiệp Dư đâu. Lý Khánh một mực thề là nhà không có mật thất cũng không có ám cách giấu giếm, ngay cả két sắt cũng mở ra luôn mà vẫn không tra được thứ gì.
Nhan Thu Thu lại một mực nói rượu kia nhưỡng lâu năm trong nhà, chẳng qua cô ta chỉ cho thêm vài loại thuốc thúc đẩy tốc độ ngấm rượu vào người Trần Tiệp Dư, cũng không phải để Trần Tiệp Dư chết ngay tức thì mà thâm nhập qua từng ngày, từ từ gϊếŧ chết.
Willie cúi đầu nhìn Nhan Thu Thu đang được đưa ra xe tạm giam qua cửa sổ, phất tay: "Chờ một chút, để tổ điều tra mang rượu đến cho cô ta đối-. . ."
Ầm_______!
Tròng mắt Willie mở lớn, con ngươi sửng sốt phản chiếu ánh lửa đỏ chói như sao xa, bắn ra hoa lửa tứ phía như pháo bông đẹp ngây ngất lòng người.
Hết Chương 19