Chương 6: Đoản Văn 8, 9

8.

Từ La bắt đầu thật cẩn thận mà kể cho ta sự tình đã trải qua, tất nhiên là bản cải biên rồi.

Nàng nói ta ngày đó mắt mù mới cùng sư đệ Nguyên Uyên của mình kết làm đạo lữ, lại không nghĩ đến hắn đê tiện vô sỉ, tham sống sợ chết, còn nuôi thế thân, quả thật tổn hại nhân luân, táng tận thiên lương!

Nàng ấy thật có sở trường kể chuyện xưa. Nói đến sau đó, lại nhìn xem chính nàng ấy cũng muốn tin tưởng vào điều đó.

Ta sắc mặt phức tạp.

“Thì ra là thế.” Ta phụ họa nói.

“Là như vậy à? Cũng kể cho ta nghe thêm một chút nào.”

Ta vừa quay đầu lại, ô hô, Nguyên Uyên vác bản mặt người chết đứng ở cửa nhìn thẳng vào chúng ta.

Hắn đến đây lúc nào vậy? Ta thế mà không hề nhận ra.

Đáng giận! Xem ra phải nỗ lực tu hành hơn nữa.

Từ La sợ tới mức run run, nhắm thẳng phía sau ta mà trốn, ta cũng theo bản năng duỗi tay bảo vệ nàng phía sau.

“Sao còn không tiếp tục kể nữa?” Nguyên Uyên xách theo kiếm từng bước từng bước tiến tới: “Ta còn chưa có nghe đủ đâu.”

Từ La mượn cơ hội chen vào một câu: “Tỷ tỷ, nhìn xem, hắn còn muốn gϊếŧ muội diệt khẩu! Muội nói đều là sự thật!

Ta: ………

Địch mạnh ta yếu, muội ngậm miệng lại đi. Đừng có giở trò bịa đặt trước mặt đương sự.

Nguyên Uyên lẳng lặng chăm chú nhìn ta: "Mười."

“Sư tỷ, ngươi đã trở lại.”

Hắn muốn nở ra một nụ cười nhưng mà cuối cùng thất bại. Hắn gỡ xuống phát quan trên đầu, lại cởi ra ngoại bào màu trắng.

Từ La hoảng sợ: “Ngươi làm gì vậy? Giữa thanh thiên bạch nhật ngươi cởϊ qυầи áo sắc dụ hả? Có biết xấu hổ hay không?”

Ta câm nín.

Lúc trước ta không nhìn kỹ, chỉ nghĩ rằng hắn sau khi thành Tiên Tôn thì thay đổi phong cách ăn mặc, nhưng hôm nay ta phát hiện ra kiểu dáng này thế mà lại giống trang phục góa phụ trần gian mặc vì người đã khuất.

“A La!” Ta lên tiếng ngăn nàng ấy lại. Từ La lắc lắc tay áo ta, bĩu môi.

Nguyên Uyên phát ra tiếng cười cổ quái: “Các ngươi đến là tình thâm nghĩa trọng.”

Hắn nhìn thẳng ta, đôi mắt buồn bã: “Từ Chi, ta hận ngươi.”

“Trong một nghìn năm qua, ta đều luôn hận ngươi, hận không thể ăn thịt này, uống máu này, ngủ trên da này.”

Ta chột dạ tránh đi ánh mắt hắn.

Thấy ta không đáp lại, sắc mặt Nguyên Uyên càng lúc càng lạnh lẽo.

Hắn nhấc lên một đạo kiếm quyết chỉa về hướng Từ La: “Nghiệt đồ, ngươi cho rằng trốn ở sau lưng nàng ấy thì ta sẽ không dám động thủ với ngươi sao? Ngàn năm, ta đã sớm không còn yêu nàng ấy rồi.”

Từ La âm dương quái khí: “Cái kia, cũng không có ai hỏi ngươi có yêu có hận hay không?”

“Ngươi làm sao lại giống như đang tổn thương vì tình vậy!Ô!”

Ta bịt mồm Từ La lại, xấu hổ mà kéo ra một nụ cười.

“Xin lỗi, xá muội không biết nói chuyện. Thứ lỗi.”

Cái đứa nhỏ xui xẻo này, một thân sức chiến đấu tất cả đều để hết trên miệng à.

“Tiên Tôn muốn nói cái gì thỉnh cứ tiếp tục.”

Nguyên Uyên: ……

“Ta không còn lời nào để nói.”

“Vậy chúng ta đây liền cáo từ.” Ta lôi kéo Từ La hỏa tốc trốn chạy.

Lại một lần nữa cảm tạ Nguyên Uyên cùng với chương môn sư huynh đã tặng pháp bảo!

Chờ ta lên top lại, chắc chắn sẽ tới cửa cảm tạ!

9.

Theo lý mà nói, là một bạch nguyệt quang tiền nhiệm cùng một thế thân đương nhiệm, đều không cần thiết phải bỏ chạy. Đáng tiếc chính là, ta cùng Từ La đều kéo max điểm thù hận của Nguyên Uyên rồi.

Đúng vậy, đôi ta, đều.

Từ La làm gì không cần phải nói lại, mà ta làm gì thật sự nói ra thì rất dài dòng.

“Nếu đây là câu chuyện dài, thì từ từ kể.” Từ La nằm trên ghế bập bênh, một bên cắn hạt dưa một bên thúc giục ta.

Thấy thái độ của ta đối với Nguyên Uyên, nàng ấy đoán ra ta nói mất trí nhớ là giả, còn lẩm bẩm một câu: “Quả nhiên giả thiết trong văn học không nhất định sẽ được chứng minh.”

Ta cố ý dò hỏi lai lịch của nàng ấy nhưng nàng ấy nói ngày sau tự nhiên ta sẽ biết được. Ta không ép hỏi được đành phải thôi.

Hôm nay Từ La ra ngoài mua được mấy cái đài sen, đặt ở trên ghế đá bên cạnh.

Nàng ấy lấy chúng nó lên, đem vị trí nhường cho ta, đôi mắt mong chờ mà rót cho ta một ly trà, để ta kể cho nàng nghe chuyện cũ ngàn năm trước.

Ta bất đắc dĩ phải ngồi xuống, một bên giúp nàng ấy lột hạt sen, một bên kể chuyện xưa.

Đối với thế giới này mà nói, đây đều đã là truyền thuyết từ ngàn năm trước, nhưng đối với ta mà nói, chúng nó chỉ như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua mà thôi.

Cái ngày mà ta thức tỉnh lại, ta hốt hoảng cho rằng lần này cũng giống như những lần khác, bị thương rồi tỉnh lại như vậy.

Nguyên Uyên mặt thúi đang ở bên cạnh chữa thương cho ta, vừa đau lòng vừa rớt nước mắt.

Chúc Đào vội vã đẩy cửa ra: “Uy, Từ Chi, ngươi còn chưa chết hả?”

Phía sau nàng ấy là những ánh mắt quan tâm của các vị đồng môn.

Nhưng ta chỉ nhìn thấy đầy trời gió tuyết trên Khinh Tuyết Phong cũng nhìn thấy mái đầu trắng xóa của Nguyên Uyên.

Những chuyện xưa cùng cố nhân, đều vĩnh viễn chôn vùi ở ngàn năm trước.