Chương 2: Đoản Văn 4

4.

Ngày hôm nay, ta dưỡng xong hồn cũng đánh xong Nguyên Uyên, đang chuẩn bị đắm chìm vào mộng đẹp thì bị một tiếng gầm rú làm bừng tỉnh.

“Từ La! Ngươi dám!” Là tiếng hét của Nguyên Uyên, còn mang theo sự phẫn nộ trộn lẫn sát khí lành lạnh.

Ta vừa thấy, à há, tiểu thế thân của hắn đang trân trọng đem thi hài của ta ôm vào trong ngực.

Nàng ta ngữ khí đáng khinh cười hề hề: “Sư tôn, bạch nguyệt quang của ngài rất tốt đẹp nha! Ta cũng thích! Ngài đối với ta tốt như vậy, làm cái lão bà mà thôi, ngài sẽ không để ý chứ?”

Nguyên Uyên sắc mặt đen thui, kiếm phong xoèn xẹt hướng về phía Từ La: “Trả nàng ấy lại cho ta!”

Từ La bẹp một cái hôn lên trên đầu lâu của ta: “Lão bà is fine! Bây giờ is mine!”

Nguyên Uyên tức muốn điên rồi, rút kiếm ra chém tới.

Từ La là đứa cùi bắp, không hề có sức phản kháng, nhưng mà trên người nàng ta chất đầy pháp khí bảo mệnh cùng chạy trốn.

Ừm, phần lớn là do Nguyên Uyên cùng với tông môn tặng cho.

Đặc biệt là chưởng môn nào đó cho rằng nàng ta là chuyển thế của ta nên cho rất rất nhiều.

Cái gì gọi là tự bê đá đập chân mình a?

Từ La một bên điên cuống dùng bùa thuấn di, một bên khí dồn đan điền ngưng tụ ra một cái loa lớn bằng linh lực.

“Nguyên Uyên Tiên Tôn thúi không biết xấu hổ!”

“Ông ta nuôi thế thân! Còn nói dối đồ đệ là kiếm tiên Từ Chi chuyển thế để chơi quy tắc ngầm!”

“Mọi người mau đến xem đi! Ông đi qua bà đi lại bát quái đừng bỏ lỡ a!”

Toàn dựa vào mồm hét ra, những câu kẹp dao giấu kiếm còn không trùng lặp.

Nguyên Uyên bị chấn cho choáng váng, trên mặt đầy vẻ khó tin.

Từ La tiếp tục thả ra đại chiêu, đem bùa truyền âm rải khắp mọi nơi.

Nguyên Uyên cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, mặt lạnh chấn vỡ chúng nó, cứu vớt khí tiết tuổi xế chiều của mình.

Nhưng mà lúc bùa truyền âm nổ tung trên không trung, bên trong lại chỉ có một câu: “Hắc hắc! Ngươi là tên tra nam đại ngu đần!”

Trong không khí từng đợt từng đợt âm thanh “Hắc hắc” cùng với “Tra nam đại ngu đần” của Từ La không ngừng vang vọng.

Tính vũ nhục cực mạnh.

Có thêm đỉnh núi cao cùng với sơn cốc trợ công, âm thanh không ngừng vọng lại bên tai, mang theo nhiều cung bậc âm sắc khác nhau.

Cho dù Nguyên Uyên có tu vi cái thế cũng vô pháp làm thế giới an tĩnh trong nháy mắt.

Hắn chỉ có thể kéo khuôn mặt sụp đổ mà nhìn, đối diện với thanh danh rách nát của mình.

Ta không nhịn được cười một tiếng.