Mây mưa ái ân vần vũ suốt cả đêm dài, tựa hồ như hai thân thể hòa trộn làm một, rã rời tê tái… đúng là loài động vật ăn thịt lâu ngày chịu kiêng, cũng như con mồi kia cũng vô cùng nhiệt tình hưởng ứng…
I don’t wanna run away, baby you’re the one I need tonight,
No promises.
Baby, now I need to hold you tight, I just wanna die in your arms
I don’t want to run away, I want to stay forever, through Time and Time..
No promises
Ánh bình minh đã ló dạng, xua đi bóng đêm nồng nàn tưởng chừng bất tận vừa qua… Xuyên đã thức, nhưng cậu chàng vẫn nhắm nghiền mắt, có lẽ vẫn là nỗi lo sợ mơ hồ về mộng đẹp chóng tan. Cho đến khi hình dáng to lớn áp sát đến gần, hôn lên trán cậu, cất tiếng nói dịu dàng:
- Anh nhớ em đến phát điên lên được!
Lúc này cậu chàng mới mỉm cười mở mắt ra, chấp nhận thực tế. Người đang nằm sát bên cậu, hôn cậu, đưa cậu vào chốn thiên đường nồng cháy đêm qua, chính là anh - người mà Xuyên mãi yêu và mong nhớ. Hiệp khẽ vuốt ve làn tóc mềm mượt của người yêu nhỏ, ánh mắt nhìn cậu chất đầy sự ôn nhu, tiếp tục rướn tới gần tính trải nghiệm tiếp nụ hôn bất tận, nhưng Xuyên cúi mặt xuống, tránh môi anh rồi áp sát vào ngực đối phương cắn mạnh một cái, hằn cả dấu răng:
- Ui da, đau chết đi được. Em muốn để lại sẹo trên cơ thể hoàn mĩ của anh à?
- Đúng vậy đó, để anh không thể khoe body lên cho bàn dân thiên hạ ngắm nữa!
- À… thì ra có người đang giận dỗi vì ta đây được nhiều kẻ chết mệt chết mê… Rồi còn âm thầm tạo một nick Facebook ảo để bắt chuyện làm quen với ta nữa!
- Hứ, nhờ vậy mới biết lòng ai kia thế nào… - Xuyên xoay người lại đối lưng với anh chàng.
- Hì, anh thừa biết người đó là em, cách nói chuyện không thể trộn lẫn với ai được. - Hiệp tiếp tục áp sát ngực vào lưng Xuyên, hai cơ thể dính chặt lấy nhau.
- Em tưởng anh đã “cải tà quy chính”, quen được mấy cô bạn gái Tây phương bốc lửa bên đó rồi chứ!
- Xời… anh chỉ thích hàng nội địa, không xài hàng ngoại đâu!
Xuyên xoay người lại đối diện với Hiệp, ôm sát người anh, cảm nhận hơi ấm đã bao lâu cậu khao khát. Đến giờ phút này, cậu không còn muốn dối lòng nữa, không muốn trốn tránh nữa. Bấy nhiêu thời gian xa nhau cũng đã đủ để bản thân nhận ra cậu yêu anh nhiều như thế nào, và có lẽ Hiệp cũng vậy…
- Anh sẽ về luôn chứ? Còn đi nữa không?
- Cũng chưa biết, có thể sẽ lại đi nữa… - Hiệp nói lấp lửng, ánh nhìn đang xem xét biểu hiện của Xuyên có phần hơi buồn nhẹ, cố giấu che. – Nhưng nếu có đi nữa, anh cũng sẽ không đi một mình đâu! Anh sẽ đưa một người cùng đi với anh.
- Ai mà may mắn dữ vậy ta?! – Xuyên nhìn lên trần nhà, đặt câu hỏi chờ mong.
Hiệp cười nhẹ, thể hiện nét kiêu hãnh sâu xa. Anh chàng với tay lên đầu giường, giật sợi dây mảnh, bỗng dưng từ trên cao có quả cầu ánh kim hạ xuống. Hiệp bảo Xuyên cầm lấy, nhấn nút trên đỉnh quả cầu, lập tức nó tách ra, bên trong chứa một chiếc hộp nhỏ. Khỏi phải đoán cũng biết được trong chiếc hộp chứa gì…
- Đeo chiếc nhẫn này vào, xem như từ nay anh đi đâu thì em theo đó!
Xuyên mở to mắt đứng hình 10 giây vì kinh ngạc. Cậu chàng còn chưa xử tội anh vì đã lén về mà không báo một tiếng, mà chắc chắn việc này có cả sự hợp tác của ba mẹ nuôi. Vậy mà giờ đây, anh còn cho cậu thêm một bất ngờ lớn nữa… Nhưng dù gì cũng phải làm giá một chút chứ!
- Anh đừng nói với em đây là lời cầu hôn nha?! – Xuyên vẫn muốn được khẳng định rõ ràng.
- Nếu em đã nghĩ như vậy, thì cứ xem như là vậy đi! - Hiệp đáp lại tỉnh queo.
- Thật bó tay với anh, chẳng lãng mạn được chút xíu nào hết. Người ta cầu hôn thì phải thật romantic, ở một không gian thật lãng mạn, có nến, có hoa, rồi quỳ xuống trao nhẫn cho đối phương nữa chứ?!
- Zời ạ, đây là thời đại nào mà còn làm ba cái vụ xến chảy nước đó chứ! Em tưởng mình đang đóng phim tình cảm dài tập đấy à? Bây giờ có chịu hay không, cơ hội không đến lần hai đâu! Mà dù có không chịu anh vẫn sẽ bắt cóc em ở bên cạnh anh thôi à!
- Anh… Anh thật đúng là bá đạo hết thuốc trị mà!!! – Xuyên tức cùng cực với cái bản tính khó dời hơn gian sơn của Hiệp.
Đột nhiên, tiếng nói dõng dạc của papa vang lên ngoài cửa phòng, thúc giục hai đứa ra mở cửa có chuyện cần bàn bạc. Lúc này Hiệp mới hốt hoảng với thân thể trần như nhộng của cả hai, cộng với cửa phòng không khóa. Xuyên nháo nhào tìm quần áo mặc vào, nhưng vì hấp tấp nên mặc lộn tùm lum, trong khi papa vẫn liên tục quát:
- Hai đứa nhanh lên, làm gì mà chậm như rùa vậy! Ba đếm từ 1 tới 3, không ra là ba xông vào đấy nhá!
- Trời, ba ơi từ từ đã! - Hiệp cũng luống cuống không kém.
- 1…………………….2…………….. – Papa vẫn tiếp tục vô tình đếm.
Trong khi đó Xuyên tìm mãi không ra cái qυầи ɭóŧ để mặc vào, sau đó mới thấy nó nằm lẫn trong tấm mền, có cả cái quần của Hiệp. Quá hấp tấp vì ba sắp đếm tiếng thứ 3, cả hai nhào xuống giường toan chạy ra chặn cửa, nhưng chiếc mền chết tiệt vướng víu khiến cả hai va vào nhau ngã nhào xuống sàn…
- Ui da…………. RẦM!!!!!!!!!!!!!!
Xuyên nằm đè lên người Hiệp, tay nắm chặt nhau, trên ngón tay cả hai đều đã đeo chiếc nhẫn đôi lấp lánh dưới ánh mặt trời.
*HẾT PHIM*