Xuyên im lặng không nói, quay mặt hướng ánh nhìn ra ngoài con phố ồn ào, như để được pha lẫn chút tất bật của mọi người, hòng quên đi sự tĩnh lặng phiền muộn của bản thân. Định lại tiếp tục:
- Xuyên vẫn chưa quên được anh ta? Chưa xóa đi được tình cảm đó? Xuyên vẫn còn ấp ủ hi vọng sao?!
Cậu chàng lại lắc đầu, phủ nhận lời Định hỏi, hay cũng để phủ nhận chính cảm xúc trong lòng mình. Ngày ấy, khi để tụt mất chuyến tàu, lỡ duyên gặp nhau nói lời chào tạm biệt, quả tình là thời gian tiếp theo sau đó Xuyên và Hiệp không có cơ hội nào để gặp lại nhau được nữa. Thời gian Hiệp làm đợt thực tập cuối khóa ngoài Hà Nội lâu hơn dự tính, kéo dài hơn 3 tháng. Khi trở về thì Xuyên cũng đã dọn qua ở chung với mẹ, lại lu bù với chương trình lớp 12 và luyện thi đại học. Rất nhanh sau đó Hiệp đã hoàn tất thủ tục để sang Mĩ làm chuyến công tác cho nhân viên mới được tuyển dụng, bởi anh muốn được tự lập mọi thứ từ con số 0, bằng chính năng lực của mình thay vì dựa vào uy thế của ba. Từ ngày đó, hai người hoàn toàn không liên lạc với nhau, chỉ thông qua chat voice với ba mẹ nuôi mà cậu luôn chỉ đứng từ xa nhìn và nghe lén lút.
Xuyên cũng biết trang Facebook của Hiệp, nhưng tuyệt nhiên không add friend mà lại bấm Follow để âm thầm theo dõi mọi hoạt động của anh chàng. Hiệp rất chăm chỉ post ảnh và status lên page, thường là những hoạt động trong ngày, hay những chuyến đi tham quan đây đó cùng với những đồng nghiệp. Anh chàng đi rất nhiều nơi, tham quan khá nhiều danh lam thắng cảnh, thi thoảng còn khoe những shot hình đi biển dã ngoại bắt mắt người xem bởi màn phanh áo khoe body hấp dẫn. Những tấm bình thường kín đáo vốn đã thu hút mấy friends cũng như followers lắm rồi, giờ nâng cấp trần trụi thế này thì cứ gọi là nóng cháy FB, hàng trăm có khi lên đến cả mấy ngàn lượt like cùng hàng chục ment với những lời suýt xoa khen ngợi yêu đương bay lượn, kín đáo có mà lộ liễu cũng chả ít. Nhưng hầu như anh chàng chẳng bao giờ reply lại, chỉ lặng lẽ bấm like những ment mang ý thiện chí.
Định rũ Xuyên đi dạo vòng quanh trung tâm thành phố cho khuây khỏa, xua tan đi những muộn phiền cố che giấu bấy lâu. Định vẫn thế, nhiệt tình và quan tâm hết mực đến người bạn thân chí cốt của mình…
- Đã qua ngần ấy thời gian, Xuyên vẫn còn nuôi hi vọng sao?
- Con người ta sống vốn dĩ là luôn luôn hi vọng mà! Chính nhờ nó mà ta càng có động lực để cố gắng, để tồn tại giữa đường đời dẫu rằng nghiệt ngã đến đâu… Dù chưa biết rõ rồi sẽ đạt đến cái hi vọng đó hay không, nhưng ta vẫn không ngừng hi vọng, chẳng phải Định cũng thế sao?!
- Phải, chúng ta vẫn luôn hi vọng, có thể to lớn, có thể nhỏ bé. Nhưng hơn hết là ta sẽ thấy lạc quan và mạnh mẽ hơn khi có ình một hi vọng. Và tôi vẫn luôn hi vọng Xuyên…
- Định à, có những thứ đã thấy trước kết quả rồi! Tại sao Định vẫn còn cố chấp nữa? Giữa hai chúng ta đã phân định rất rõ ràng rồi, chỉ có thể là tình bạn thôi. Nên Định đừng tiếp tục ấp ủ hi vọng nữa. Rồi Định sẽ tìm được người phù hợp với mình, xứng đáng hơn với những gì Định dành cho họ. Để rồi đây, Định sẽ có được hạnh phúc, mà người ở bên cạnh Định để yêu thương cũng sẽ hạnh phúc. Như thế mới là tình yêu!
Chàng trai lặng lẽ cúi nhìn cậu bạn thấp hơn mình nửa cái đầu, nhưng phong thái và trải nghiệm sống có khi còn vững vàng kiên cường hơn cả cậu. Có lẽ Xuyên đã đúng, tình yêu phải xuất phát từ cả hai, như vậy mới là hạnh phúc trọn vẹn, không nên cố níu kéo một người mà vĩnh viễn họ không thể phát sinh loại tình cảm đặc biệt hơn thế ình nữa. Qua ngần ấy thời gian, trải qua bao thăng trầm biến động, trái tim phần nào đã được hong khô sự nhiệt huyết của thuở vừa yêu, chỉ đơn giản nếu như được ở bên cạnh người mình buổi đầu rung động thì sẽ tốt, nên Định vẫn còn do dự chưa muốn bước tiếp. Nhưng có lẽ từ nay, chàng trai sẽ phải hướng về một con đường khác, một lối đi mà nơi đó có một người đang chờ cậu, yêu cậu thật lòng…
Cánh cổng ngôi biệt thự thân quen vẫn luôn rộng mở đón cậu bé trai tuổi đã 20 nhưng vẫn luôn là bé nhỏ ngây thơ trong mắt cha mẹ, dù không dứt ruột sinh ra nhưng luôn hết mực cưng chiều. Bữa cơm gia đình vô cùng đầm ấm, ông Hùng liên tục hỏi han về tình hình học hành cũng như công việc buôn bán của mẹ cậu, dù rằng chuyện này tuần nào cũng được lặp đi lặp lại như dự báo thời tiết vậy. Bất chợt, mẹ nuôi chen vào một chủ đề mới, mà có lẽ Xuyên cũng rất đỗi quan tâm:
- Cuối tuần này nghe nói thằng Hiệp về nước, ông có thời gian đi đón con không?
- Ôi zời, nó lớn rồi, đi được thì về được. Đón rướt làm gì ất công!
- Ông này, dù sao nó cũng đi xa thời gian dài, phải đến đón cho con nó mừng chứ! Hồi tiễn nó đi ông cũng đã ra vào giờ chót còn gì, thái độ tỏ ra không nhiệt tình nhưng thực chất là phải hủy cả buổi họp quan trọng nữa!
Ông Hùng vẫn thế, luôn giữ thái độ nghiêm khắc dành cho Hiệp, nhưng thực ra là vô cùng thương và quan tâm - dù gì cũng là con ruột mà. Sau đó mẹ nuôi lại quay sang nhìn Xuyên, cậu chàng vẫn im lặng ăn cơm, không nói, cũng không có biểu hiện gì…
- Con cũng đi ra sân bay đón anh con chứ?
- Dạ? – Xuyên hơi lúng túng trước đề nghị của mẹ, khựng lại một lát. - Dạ, con cũng không biết có rãnh không nữa…
Bất chợt Xuyên cảm thấy hơi chột dạ khi ánh mắt của ba mẹ nuôi đều nhìn cậu với biểu hiện mông lung. Suốt 2 năm qua kể từ khi Hiệp đi, hai người tuyệt nhiên không hề đề cập tới mối quan hệ của Xuyên với anh, không phản đối, cũng không lên tiếng chấp nhận, tựa hồ như họ tỏ ra chưa hề biết sự việc này vậy. Ba và hết chén cơm, uống ngụm nước rồi tằng hắng một cái, đứng lên rời khỏi ghế rồi nói với Xuyên một câu:
- Chuyện hai đứa ba cũng chưa rõ sẽ đi đến đâu, nhưng đều đã trưởng thành hết rồi, hãy biết lựa chọn điều đúng đắn nhất mà bản thân các con cảm thấy mong muốn! Đừng suy tính thiệt hơn nữa!
Nói rồi papa bước ra phòng khách xem tivi, dù thái độ có phần hơi lãnh đạm nhưng trong câu nói lấp lửng mang ý khuyên bảo lại có chút gì đó như là chấp thuận. Còn lại mẹ nuôi và Xuyên, bà nắm lấy tay cậu, nở nụ cười hiền hậu như xưa nay vẫn thế:
- Thật sự khi biết được sự thật về con và Hiệp, mẹ đã vô cùng tức giận! Cái cảm giác phát sinh như hồi mẹ đánh con vậy.
Xuyên nhớ lại cái khoảnh khắc hồi 5 tuổi của mình, đó là lần duy nhất cậu trốn ra khỏi nhà chui vào ống thoát nước ngoài công viên lúc đó, lần duy nhất cậu cãi lời mẹ nuôi, cũng là lần duy nhất cậu bị bà la mắng rồi giận quá đánh cậu một cái vào mông. Với một đứa con nít nhát đòn lại mang tâm lý người phụ nữ đó không phải mẹ ruột mình, hiển nhiên cậu rất khó lòng tiếp nhận, nên chẳng mấy gần gũi với bà, suốt ngày chỉ quấn lấy papa. Mẹ nuôi lại tiếp tục:
- Mẹ đã từng nói, không ai hoàn hảo tuyệt đối cả, ai cũng đều có lòng sân si ích kỷ của mình. Lúc đầu chẳng phải dễ dàng gì để mẹ có thể tiếp nhận đứa con của người phụ nữ từng là người yêu của chồng mình, huống chi con lại có nét mặt vô cùng giống với bà ấy. Nhưng một đứa trẻ dù do ai sinh ra cũng không có tội, cũng như chuyện tình cảm của con và Hiệp vậy! Hai con giờ đây đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của ba mẹ rồi. Vì thế, cho dù hai đứa có là anh em hay là cái gì đó khác thì cũng không sao, miễn là hai con được hạnh phúc, mẹ đều sẽ chấp nhận tất cả!
Lời mẹ nuôi nói chẳng khác gì lời của mẹ cậu, Xuyên vốn đã từng nghĩ mình vô cùng may mắn, mới có thể có được tình yêu thương vô bờ bến từ hai người phụ nữ tuyệt vời này, và cả người cha cao cả hết lòng vì con nữa. Như vậy là đủ rồi, thật sự quá nhiều rồi…
Xuyên bước lên căn phòng quen thuộc, nơi đã từng gắn bó cả khoảng trời thơ ấu đẹp tươi của mình qua bao năm tháng. Cậu lướt qua phòng mình, rồi đi sang phòng bên cạnh. Không gian vẫn thế, chìm vào lặng im cô quạnh, chỉ có ríu rít phất phơ từng tiếng gió thổi vào tấm màn nhung ngoài cửa sổ len vào. Xuyên tuần nào cũng vào lau dọn để căn phòng không bám bụi, cảm nhận hơi ấm nồng nàn còn vương vấn của người chủ căn phòng này, dù biết đã xa rất xa…
Không dưới một lần, Xuyên tưởng tượng ra khung cảnh gặp lại. Có thể Hiệp sẽ vô tình xuất hiện, mở cửa phòng và la toáng lên bảo sao lại tự ý vào phòng anh chàng. Cũng có thể bất chợt anh chàng sẽ vào quán ăn như kiểu của Định, đòi người tiếp là cậu mới chịu gọi món. Hay vô tình trên dòng đường tấp nập, hai hình bóng nhận ra nhau, trùng phùng rưng rưng xúc động… Rất nhiều, rất nhiều những suy tưởng rất Drama mà Xuyên nghĩ ra từ những cảnh cuối trong mấy phim Hàn Quốc. Nhưng có lẽ đời thực không thể đẹp như thế…
Cậu chàng cởϊ qυầи áo, vào phòng tắm át hòng xua đi cái nắng oi bức của mùa hè. Từng tia nước trong vòi sen đổ xuống gương mặt rồi chảy xuống khắp cơ thể, làm thanh tẩy tâm hồn đang mang nặng nỗi niềm thương nhớ chờ mong. Mọi âm thanh bị hòa tan, chỉ còn tiếng nước chảy đều đặn êm ả, tiếng nhạc “No promises” của Shayne Ward mà cậu rất thích vang nhẹ khắp phòng, tạo nên khúc du dương dịu ngọt… Bất chợt có một sự va chạm nào đó từ phía sau cơ thể Xuyên, lòn ra phía trước ngực, động tác mềm mại, nhẹ nhàng, như kiểu vuốt ve êm ái. Mọi cơ quan cảm giác của cậu chàng lúc này tựa hồ bị rơi vào khoảng không vũ trụ, mắt vẫn nhắm nghiền, tận hưởng sự đê mê bất chợt ùa đến. Thân thể phía sau đang áp sát vào cậu, cũng trần trụi và ướŧ áŧ, mang theo sự nóng ấm pha lẫn yêu thương từ nụ hôn nồng nàng.
Xuyên không rõ mình đã rời khỏi phòng tắm bằng cách nào, lau khô người như thế nào, dường như cậu luôn ở thế bị động, mặc tình cho “người lạ” làm tất, không chút phản kháng. Cậu chàng vẫn nhắm nghiền mắt, oằn người đón nhận cơn mưa hôn cuồng nhiệt. Cậu không muốn mở mắt ra, vì sợ rằng chỉ là mộng đẹp, hay sợ rằng đó không phải là người mà cậu mong chờ. Nhưng Xuyên đã chắc chắn, đã rất rõ rồi, mùi hương ấy, thân thể ấy, cử chỉ ấy, tiếng thở rất gợϊ ȶìиᏂ ấy… chỉ có thể là…