- Áaa… ĐAU… Anh… từ từ thôi… em đau lắm!!!
Nước mắt Xuyên đã chảy ra, vẻ mặt thể hiện sự đau đớn cùng cực… Cậu nghĩ rằng Hiệp sẽ tỉnh cơn hoang lạc, dần nhẹ nhàng với mình hơn. Nhưng cậu đã sai, hoàn toàn sai, Hiệp không những không dừng lại, mà còn quyết liệt thô thiển hơn nữa. Anh dùng tay ấn lưng cậu xuống, ép sát mép giường, không cho xoay lại nữa. Và rồi tiếp tục thúc sâu vào, lút cáng, mặc tình cho Xuyên đang cố kìm tiếng nấc chới với vì đau đớn tột cùng.
Một con người hoàn toàn xa lạ, đây không phải là Lâm Mạnh Hiệp mà Xuyên từng biết, hay có lẽ anh ta đã quay trở lại tính cách lãnh đạm vô tình đến đáng sợ trước đây, những ngày mà vẫn chưa xem Xuyên là người yêu. Cảm giác đau đớn ngày một khuếch tán, nó không thể chuyển đổi như bao lần trước. Bởi cách hành xử của Hiệp không hề dịu lại, mà ngày một mạnh bạo hơn, dữ dội hơn. Anh không ngừng thay đổi tư thế, nhưng toàn những kiểu khiến Xuyên bất tiện, không thoải mái chút nào. Biết càng kháng cự hay năn nỉ chỉ càng thêm kí©h thí©ɧ tham vọng đang cháy bừng của người tình bên trên, Xuyên chọn cách cắn răng chịu đựng, mặc cho nước mắt vẫn chảy dài, tiếng nấc khó chặn lại vì nỗi đau thể xác lấn át. Đây rõ ràng không phải là một cuộc làʍ t̠ìиɦ giữa hai người yêu nhau, mà thực chất là một cuộc quan hệ thể xác mà chỉ có một người đang sung sướиɠ, còn người kia phải chịu dày vò, nói chính xác hơn là bản thân “người dưới” đang bị hành hạ, cưỡng bức không chút thương tiếc… Một lúc sau thì Hiệp sắp lêи đỉиɦ điểm, nhịp thúc ngày một dữ dội hơn, đến khi Hự lên một tiếng thì anh chàng nhanh chóng rút ra khỏi, bắn đầy lên người Xuyên, có vài giọt bắn mạnh lên cả mặt và tóc…
Hiệp thở hắc ra một cái ra chiều thỏa mãn, xoay người nằm sang một bên, chẳng thèm nhìn đến người vừa bị mình “hành quyết”. Cả người Xuyên tê rần, mỏi nhừ, các khớp xương gần như muốn rệu ra cả, thiếu điều chỉ thêm một tác động nào nữa sẽ gẫy vụn hết. Nhưng Xuyên vẫn gắng gượng cất tiếng hỏi:
- Có thể cho em biết lý do được không?
- Lý do gì? - Hiệp đặt câu hỏi hờ hững, như chẳng hề xem trọng.
- Đây không phải là ân ái, chỉ là một cuộc quan hệ thể xác. Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?
Hiệp không cất tiếng nói, chỉ xoay người kéo ngăn tủ nhỏ cạnh giường, lấy ra một xấp hình, ném vào cơ thể vẫn còn đang nhớp nháp thứ chất lỏng mà anh vừa bắn lên đó. Xuyên cầm một tấm lên xem, đó là ảnh chụp Xuyên và Định đang tình tứ vai kề vai bên nhau, rồi còn có cả cảnh nằm trên giường, hôn nhau say đắm mùi mẫn…
- Những tấm hình này là ai đưa cho anh?
- Không cần biết!
- Vậy anh đã tin, hoàn toàn tin nó đều là thật?
- Tôi không thấy được những cảnh đó tận mắt, nhưng còn những buổi hẹn hò bên ngoài của hai người thì tôi đều đã thấy, nó chỉ nhẹ cấp độ hơn trong hình thôi chứ chẳng khác là bao cả!!!
- Và cũng chính vì những điều anh chỉ thấy thoáng qua đó, mà anh đối xử với tôi như một thằng call boy rẻ tiền như vậy, đúng không?!
Câu nói đó của Xuyên khiến Hiệp chột dạ, bất giác không biết nói gì. Xuyên xoay người ngồi dậy, cố gắng lê lết tấm thân tàn tạ khỏi giường, cúi xuống lấy chiếc quần jean mà lúc nãy bị Hiệp lột phăng ra một cách mạnh bạo, hư cả phẹc-mơ-tua. Cậu móc từ trong túi quần sau ra một xấp hình tương tự, quăng thẳng vào mặt Hiệp…
- Xem luôn cả mấy tấm hình này đi!
Hiệp cầm lên, nhìn vào… chỉ trong 1 giây đã trợn to mắt vì thản thốt, trong tấm hình là cảnh anh và Châu đang nằm bên nhau không mảnh vải che thân.
- Làm sao lại có mấy tấm hình này được chứ? Sao có thể?!! Anh không có…
- Bây giờ thì anh đã hiểu ra rồi chứ? Cả tôi và anh đã rơi vào bẫy của cô ta, mà không… chính xác thì chỉ có mình anh thôi. Và anh đã nhẫn tâm phá bỏ mọi thứ, không chút suy nghĩ!!!
Cái nắng oi nồng tắt lịm, từng vầng mây xám xịt che phủ bầu trời, rất nhanh đã trút những hạt mưa vội vã xuống mặt đất cằn cỗi, xua đi bầu không khí nóng rát. Nhưng trong căn phòng này, một kẻ đang ngồi trên giường sau sự thỏa mãn du͙© vọиɠ để rồi hối tiếc, một người đang cố đứng vững nhìn đối phương nhưng không thể ngăn dòng nước mắt đau thương…
- Lâm Mạnh Hiệp, tôi thật sự quá thất vọng về anh!!!