Không gian bỗng chốc bị đông cứng lại, tất cả mọi âm thanh ồn ào cũng tắt lịm đi, chỉ còn nhịp thở gấp gáp của hai vật thể sống trong căn phòng không quá rộng. Hiệp bỏ lửng câu nói cuối cùng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào gương mặt Xuyên, trong khi cậu chàng vẫn đang cố gắng kiên nhẫn chờ đợi câu nói hoàn chỉnh.
Thoáng thấy kim giây đồng hồ đã chạy đủ một vòng, sự nhẫn nại đã hết, lúc này cảm giác ngột ngạt và chật thít bắt đầu xâm lấn Xuyên, vì toàn bộ thân thể to lớn hơn 75kg của Hiệp đang đè lên người cậu…
- Anh… em… khó thở quá! – Xuyên làm ra vẻ khổ sở dù thực chất là xấu hổ nhiều hơn.
Hiệp lúc này mới nhận thức được tư thế có phần nhạy cảm này nên nhanh chóng bật dậy, nghiêng người sang bên để giải phóng cơ thể cho Xuyên. Cũng chẳng biết nói gì thêm, không gian vẫn chìm trong nỗi ngượng ngùng, vừa hay tiếng mẹ từ dưới lầu vọng lên gọi xuống ăn cơm. Xuyên vội vàng đứng dậy toan đi ra thì Hiệp một lần nữa tung câu nói hạ màn:
- Tóm lại, tôi không có chướng mắt khi nhìn thấy cậu. Nên hãy bỏ ý định đăng ký nội trú đi, môi trường trong đó không dễ thích nghi đâu!
Có lẽ đây là điều Hiệp muốn nói khi ra sức ngăn cản Xuyên nãy giờ, nghĩ thế nên trong lòng cậu chàng dâng lên niềm vui hân hoan nhè nhẹ. Xuyên vẫn giữ im lặng, bước nhanh xuống lầu phụ mẹ dọn cơm.
Trong suốt bữa ăn, Xuyên cười nói với ba mẹ rất vui vẻ, làm bầu không khí cũng trở nên ấm cúng hơn. Dù có chút ngạc nhiên khi thấy cậu con trai nhỏ hoạt náo hơn thường ngày, nhưng thầm nghĩ đó là điều tốt nên ba mẹ cũng không thắc mắc gì, chỉ cần được nhìn nụ cười rạng rỡ luôn làm êm dịu lòng người thì bao lo toan cực nhọc đều tan biến hết.
Cơm nước xong xuôi, Xuyên nhanh nhảu phụ mẹ dọn dẹp rữa chén như thường ngày rồi đi lên phòng. Vì phải ra ban công lấy quần áo sẵn để mai đi học, Xuyên bắt gặp một người mà ai – cũng – đã - biết đang ngồi trên băng ghế đá sát cạnh lan can, gương mặt đăm chiêu ra chiều đang mải mê ngắm nhìn những vì sao trên trời – dù hôm nay trời hoàn toàn tối đen như mực, chả có sao nào để ngắm cả. Xuyên cố gắng xem “người ấy” như kẻ vô hình, lấy đồ xong rồi xoay người đi ngay. Nhưng ai đó không phải cái máy cạn dầu, mục đích chính của việc ngồi đây là biết chắc chắn cậu sẽ ra nên đã đợi sẵn, hiển nhiên không thể để cậu bỏ đi như thế:
- Lại đây nói chuyện chút!
- Em bận học bài, để mai đi nha! – Lúc này Xuyên tự dưng thấy sợ khi phải đối mặt với Hiệp.
- Nhắm trốn nổi không? – Một câu hỏi nhưng sặc mùi đe dọa.
Hiểu rõ đạo lý “sức người có hạn”, Xuyên đành phải bước tới, ngồi xuống sát rìa băng ghế đá, cả người co rúm khép nép, phần vì hồi hộp, phần vì gió lạnh buổi đêm khiến chỗ đang ngồi tựa hồ như tảng băng trôi giữa Bắc Cực.
- Làm gì tỏ vẻ sợ sệt thế? Hồi chiều hùng hổ gan lì lắm mà! – Lần đầu tiên có người nhỏ con kém sức hơn mình rõ rệt mà dám chống đối lại nên Hiệp vô cùng hứng thú.
- Đường nào cũng đi bán muối, phải vùng dậy một lần cho nó oanh liệt! Chứ hi sinh mà chẳng để lại dấu tích thì thiên hạ coi ra gì…
Cũng may là Hiệp không đang ăn cơm hay uống nước, chứ không là sặc chết rồi. Không thể ngờ là cái tên nhóc anh luôn cho rằng nhút nhát hiền lành lại có thể thốt ra những lời đầy khí thế đến vậy.
- Vậy ra cậu đã nhắm sẽ đi học nội trú, không phải ở chung nhà với tôi nữa nên tính đem mọi uất ức căm giận dồn nén bấy lâu xả ra hết trong hôm nay đúng không???
- Chính xác! – Xuyên trả lời một cách dứt khoát, ngắn gọn, không chút do dự.
Dù vẫn quay mặt đi chỗ khác, Hiệp không nhìn rõ được nét mặt của Xuyên ở chính diện, nhưng anh chàng cũng có thể nhận ra nét biểu cảm rất đỗi buồn cười của cậu bé lúc này. Nó không còn mang vẻ cam chịu như trước, mà được thay thế bằng kiểu tự cường nhưng vẫn phần nào kiên dè vì hiểu rõ đối thủ không hề dễ xơi.
- Rất tiếc, nhóc không thể thực hiện được ý định đó rồi! Vì chắc chắn ba mẹ đều sẽ không đồng ý, tôi lại càng không để cho nhóc tự do muốn làm gì thì làm!
- Anh thật kỳ quái, lúc nóng lúc lạnh, lúc tỏ ra rất lo lắng quan tâm, lúc lại thờ ơ vô tình đến đáng sợ. Anh đã nói không xem em là em trai, vậy thì là cái gì?
Hiệp dùng tốc độ ánh sáng, duỗi tay nắm lấy vai Xuyên kéo sát vào mình. Hai gương mặt đối diện tuy vẫn còn một khoảng cách nhưng vì cả hai đều có sóng mũi cao nên khẽ chạm vào. Không gian lại tiếp tục đông cứng, chỉ còn nhịp thở không - hề - đều - đặn, cho đến khi tiếng nói Hiệp cất lên:
- Tôi xem Em là gì… rất nhanh Em sẽ biết!!!
Dù đổi cách gọi có phần hơi ngượng ngùng, nhưng thái độ dứt khoát luôn thể hiện rõ thông qua ánh mắt cương trực. Vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong, Hiệp đứng dậy, đọc ra mệnh lệnh:
- Vào trong đi, gió đêm lạnh dễ cảm lắm!
Xuyên lại lần thứ n rơi vào ấm ức, là ai ép buộc cậu ngồi đây chịu rétthấu môngrồi bây giờ lại tỏ ra người anh trai tốt lo lắng cho sức khỏe vàng ngọc, đúng là bá đạo hết thuốc chữa mà.~