Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Nữ Hai Ba Nam

Chương 54

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Tần đại ca và Lý đại ca ra sao?” Diệp Tuệ nhớ tới bọn họ

không

đitheo cùng nhau trở về,

không

khỏi lo lắng, sợ trong trận chiến có gì nguy hiểm.

“Bọn họ

đang

xử lý hậu quả, giải quyết nốt công việc, mắt thấy đại cuộc của người Đột Quyết

đã

mất, ta liền suất binh trở lại.”

Vì để đánh thắng trận chiến tranh này,

hắn

trù bị vô cùng toàn diện, phòng ngừa địch nhân đào tẩu,

đã

sớm phái mấy vạn tướng sĩ vòng đến mặt sau quân Đột Quyết, khi chiến

sự

nổ ra, tới bắt rùa trong hủ, mấy chục vạn người Đột Quyết nam nữ già trẻ,

không

một

ai lọt lưới, toàn bộ bắt được.

“Chàng định đem tù binh bắt được xử lý như thế nào?”

Cổ đại đều có

sự

kiện hành hạ đến chết tù binh, nghĩ đến mấy chục vạn người phải bị gϊếŧ chết, trong đó có rất nhiều nữ nhân cùng hài tử, trong lòng hụt hẫng. Hoàng Phủ Trạch Đoan an ủi

nói: “Nàng mấy ngày này bị rất nhiều đau khổ, ngoan ngoãn ở nhà tĩnh dưỡng, chiến tranh là chuyện của nam nhân,

không

cần lo lắng.”

trên

chiến trường chém gϊếŧ, là trách nhiệm nam nhân gánh vác,

hắnkhông

muốn nàng quan tâm nhọc lòng.

Chiến tranh trước nay đều là tàn khốc, giống như địch nhân người Đột Quyết chưa bao giờ đối với nhà Hán ra tay mềm mỏng,

hắn

cũng

sẽkhông

nương tay,

hắn

tuy rằng khinh thường gϊếŧ nữ nhân cùng hài tử, nhưng trời đông giá rét sắp đến,

không

có quần áo thực phẩm, dưới tình trạng này để cho bọn họ tự sinh tự diệt là được.

Diệp Tuệ ngửi được

hắn

một

thân mùi máu tươi, sai hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị nước tắm.

Cẩm Hoa Đường nối liền với

một

gian phòng tắm giống

một

cái bể bơinhỏ, gian phòng kiến trúc đá cẩm thạch màu trắng chủ đạo, vật liệu thuần thiên nhiên, bên trong bố trí hào hoa xa xỉ đến cực điểm, ngay cả

trên

vách tường đều được khảm ngọc bích đến từ Ba Tư tạo thành bức tranh tinh mỹ.

Diệp Tuệ cởϊ qυầи áo

đi

vào nước hồ, cảm giác thần thanh khí sảng, toàn thân giống như môi thơm tình nhân mơn trớn tinh tế, nhắm mắt lại, tận tình hưởng thụ thiên nhiên mang đến cho ta cái loại cảm giác thoải mái thân thiết này. Từ khi bị người Đột Quyết bắt

đi, đây là lần đầu tiên lại được cảm thụ phương pháp tắm rửa như vậy.

nói

với Hoàng Phủ Trạch Đoan

đang

cởϊ qυầи áo: “Bình Châu vốn là thiếu nước, này cũng quá lãng phí, lại

nói

đốt nóng nước này còn tốn bao nhiêu thời gian công sức, bọn hạ nhân nhất định thực vất vả.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan cởϊ qυầи áo ném qua

một

bên, nhảy vào trong nước, đem thê tử ôm để ngồi

trên

đùi,

nói: “Đây là nước ôn tuyền,không

cần đun nóng.”

“Suối nước nóng?” Diệp Tuệ nhớ tới chung quanh thiên ưng sơn lớn lớn bé bé suối nước nóng: “Trong thành cũng có suối nước nóng?”

“Đại bộ phận suối nước nóng đều ở thiên ưng sơn, trong thành rất ít, lúc trước phụ hoàng bị biếm ở Bình Châu, chính là phát

hiện

nơi này có suối nước nóng, mới nổi lên tâm tư kiến tạo vương phủ, lão nhân gia sau trở lại đế đô, liền đem vương phủ đặt tên là Sở Vương Cung, ban cho ta ở.”

Dĩnh đường quý tộc xưa nay có ham mê ngâm suối nước nóng, cho rằng ngâm lâu có thể lại trị bệnh, cường thân kiện thể. Diệp Tuệ nghĩ đến:

thật

ra suối nước nóng chứa đựng nhiều loại khoáng chất, đúng là nhân thể cần.

Bốn gã thiếu niên tuấn mỹ bưng mâm đựng trái cây

đi

vào phòng tắm, đặt mâm đựng trái cây ở bên cạnh bể tắm, liền quy củ đến

một

bên đứng hầu.

Diệp Tuệ nhận ra bốn gã thiếu niên này, lúc trước còn trang điểm cho nàng, nhưng tại sao lại nghênh ngang

đi

vào phòng tắm, nơi này là khu vực riêng tư! Nàng ngồi ở trong nước, để nước che dấu ngực mình,

nói

với Hoàng Phủ Trạch Đoan: “Chàng sao lại có thể để mấy nam nhân

không

liên quan tiến vào?”

Chuyện này là thế nào? Tiếp thu

một

nữ N phu là

một

chuyện, nhưng nàng còn

không

có cố kỵ đến nỗi mọi chuyện

không

cần để bụng.

Hoàng Phủ Trạch Đoan ha ha cười, kêu

một

người thiếu niên lại đâ: “A Kim ngươi lại đây, đem quần cởi ra cho nương nương nhìn nhìn.”

Diệp Tuệ trách mắng: “Chàng

nói

bậy cái gì đó?”

“Nương tử đừng nóng vội, nàng xem xong rồi

sẽ

hiểu.”

Thiếu niên tên A Kim do dự

một

lát,

đi

đến bên cạnh hồ, đưa tay cởϊ qυầи bỏ

đi

một

nửa. Diệp Tuệ tức giận đến quay đầu dấu

đi, nhưng Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng vặn đầu qua lại, nàng khóe mắt vừa lúc quét đến hạ thân A Kim, lại thấy phía dưới

hắn

trụi lủi, cái gì đềukhông

có.

Nàng ngẩn ngơ, đây là thái giám cổ đại? Lại xem bộ dáng A Kim mi thanh mục tú, cử chỉ quy củ,

không

khỏi nổi lên thương tiếc. Hoàng Phủ Trạch Đoan thấy thê tử lại thất thần, xua tay

nói

với bốn gã thiếu niên: “Các ngươi đều thối lui ra ngoài cửa

đi, nghe được phân phó lại tiến vào hầu hạ.”

Bốn gã thiếu niên làm lễ, nối đuôi nhau rời khỏi phòng tắm.

Diệp Tuệ nhìn bóng dáng bọn họ,

nói: “Hài tử này mới mười lăm sáu tuổi

đi! Nếu ở bên người cha mẹ vẫn là tuổi làm nũng, lại bị cắt bộ phận quan trọng nhất thân thể, trở nên nam

không

ra nam, nữ

khôngra nữ,

thật

là đáng thương.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan cười

nói: “Cha mẹ bọn họ đều là tội phạm, nữ nhi gả cho lão binh đánh cả đời đánh quang côn độc thân, nhi tử thiến trở thành cung nô, nếu

không

có bề ngoài đẹp, nam hài tử còn

khôngcó tư cách vào cung, phải bị đưa

đi

trong núi lấy quặng, đó mới gọi làkhông

thấy ánh mặt trời, làm việc khổ nhất dơ nhất, mãi đến khi chết già, bệnh chết.”

Diệp Tuệ miệng run rẩy

một

chút: “Còn có chuyện này sao?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan vuốt ve trước ngực thê tử

một

đôi phong mềm,nói: “Mấy thái giám này đều là phụ hoàng từ đế đô phái tới, cha biết ta có thê tử, nên

không

thể để

một

đám nam nhân cao lớn thô kệch hầu hạ mọi việc, ta đây còn có cơ hội gì?”

“Chàng là hoàng tử, tại sao cũng bị an bài rất nhiều thái giám, chẳng lẽ chỉ bởi vì ta là nguyên nhân?” Diệp Tuệ có chút hoang mang,

thì

ra đối với lịch sử trong thời

không

này, trong vương phủ các hoàng tử cũng bị an bài rất nhiều thái giám sao?

“Nàng là bá tánh Dĩnh đường, sao lại

không

biết qua về phương diện này?”

“Chàng liền

nói

đi?” Diệp Tuệ giả vờ làm nũng: “Bá tánh tầm thường làm sao biết

sự

tình thiên gia?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan trầm tư xuống: “Thái giám vẫn luôn đều tồn tại trong hoàng cung, chỉ có

một

bộ phận rất ít, sớm nhất là do

một

bộ phận các thần tử có tội bị phạt, nhưng sau lại do trong cung

đã

xảy ra rất nhiều

sự

kiện đoạn tụ.”

Đoạn tụ, đồng tính luyến ái! Diệp Tuệ giật mình, trong hoàng cung cũng khoái chơi trò này? Chỉ nghe

hắn

nói: “Trong cung nam nhân quá nhiều, nhưng mà nữ nhân quá ít, khó tránh khỏi

không

bình thường lẫn nhau, ngay cả mấy gã sai vặt phụng dưỡng Hoàng Hậu cùng công chúa cũng có gian tình ái muội với nhau, Hoàng Hậu giận dữ hạ lệnh đem mấy gã sai vặt có tội

đi

thiến. Sau lại tình nguyện muốn cho thái giám hầu hạ, cũng

không

muốn nam nhân bình thường, nên trong cung thái giám càng ngày càng nhiều.”

“Ta còn tưởng rằng……” Diệp Tuệ nâng má

nói, nàng còn tưởng rằng xã hội

một

nữ N phu

không

cần thái giám đâu.

“Nàng nghĩ

đi, trong cung

sự

kiện đoạn tụ

một

khi nghiêm trọng, các bá tánh noi theo, cả nước đều lưu hành lên, nếu

thật

là như vậy, đầy đường đều là nam nhân ôm eo nam nhân, nam nhân nắm tay nam nhân! Tùy ý phát triển như vậy có thể làm sao? Quốc

không

ra quốc,sẽ

phá hoại nghiêm trọng quy luật tự nhiên của nhân loại! Đến lúc đókhông

cần quốc gia khác tới diệt chúng ta, dân cư giảm bớt kịch liệt, chúng ta liền tự tiêu diệt chính mình.”

“Cho nên ta cũng cần thái giám hầu hạ?”

“Đây là phương pháp hữu hiệu nhất, rốt cuộc vương phủ to như vậy mà có

một

mình nữ nhân nàng, thái giám bất nam bất nữ cũng có thể cho nàng làm bạn.”

“Vậy cũng

không

thể cam đoan bọn thái giám là thuần khiết?” Diệp Tuệ chớp mắt,

không

thể cam đoan thái giám

không

bị bạo hoa cúc

đi? Bị nam nhân bình thường khác bạo hoa cúc.

Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu được ý tứ nàng: “Thê tử quản lý việc nhà, cách mỗi hai tháng đều phái chuyên gia kiểm tra thân thể cho bọnhắn, ra vấn đề

sẽ

bị loạn côn đánh chết.”

Diệp Tuệ nghe xong đầy mặt hắc tuyến, cảm thương thái giám bị bạo hoa cúc, thất thân, còn bị rơi đầu,

không

có thiên lý ơi là

không

có thiên lý.

Hoàng Phủ Trạch Đoan thấp giọng cười

nói: “Đừng nghĩ chuyện vô dụng nữa, ta

đã

mấy ngày

không

làm nàng, nàng cũng nhẫn tâm?” Từ khi nàng bị bỏng,

hắn

liền vẫn luôn chịu đựng trong cơ thể thỉnh thoảng trổi lên xôn xao, mỗi ngày vô cùng gian nan.

hắn

ôm mông nàng, để nàng lên

trên

đùi mình, dùng cự vật giữa háng hướng giữa hai chân nàng tìm kiếm……

“Ta còn chưa có chuẩn bị tốt, quá lớn,

sẽ

đau……” Diệp Tuệ nhíu lại mi, dời

đi

vị trí, đưa tay duỗi đến giữa háng

hắn

đùa bỡn, vuốt ve cự vật kia, so sánh với hai nam nhân khác của nàng, Hoàng Phủ Trạch Đoan vô cùng to lớn, mỗi lần đều làm nàng ăn

không

tiêu.

“không

thể nào, còn

không

có ướt……” Hoàng Phủ Trạch Đoan cau mày, bàn tay sờ đến cánh hoa nàng vuốt ve, nàng

không

chuẩn bị tốt, chứng tỏ

hắn

thiếu mị lực,

không

đủ để khiến cho nàng hứng khởi?

Nàng giận hờn

nói: “Ai kêu chàng vẫn luôn

thì

thầm đề tài khác,

khôngchuẩn bị tốt chẳng lẽ oán ta?”

hắn

tay phải

một

ngón thâm nhập trong cơ thể nàng,

một

cái tay khác phủ lên

một

đóa nhũ mềm của nàng,

nói

vào lỗ tai: “Để ta

nói

cho nàng vui vẻ, nương tử được vi phu sờ đến vui mừng hay

không, muốn ngón tay xoa vào trong hay

không, muốn lại thêm

một

ngón tay nữa hay

không, ta giống như sờ được thịt non bên trong, là cái gì vậy?”

Diệp Tuệ bị

một

tràng lời âu yếm của

hắn

làm gương mặt nóng lên, mị thái mọc lan tràn, hai chân

nhỏ

ở dưới nước cử động

không

ngừng, cái mông ưỡn phía trước, hung hăng kẹp lấy cái tay kia, trong cơ thể càng ngày càng ngứa khó nhịn, hận

không

thể liền toàn bộ tay đều nuốt vào. Bên tai truyền đến

hắn

vui cười: “Nương tử giống như nhịn

khôngđược, muốn cái tư thế gì?”

Ngay sau đó Hoàng Phủ Trạch Đoan rút ngón tay ra, Diệp Tuệ trong cơ thể tức khắc hư

không, muốn có đồ vật lấp đầy, cầm lấy cự vật củahắn

hướng trong hoa huy*t giữa hai chân mình tiến vào……

không

ngờhắn

lại dời

đi, nàng bực bội

nói: “Chàng muốn làm gì?”

hắn

ánh mắt nóng bỏng: “Ta muốn chính mắt thấy nó lúc tiến vào thân thể nàng.”

Nàng đôi mắt tức khắc mị hoặc: “Nhưng làm thế nào, chàng mới có thể thấy?”

hắn

cúi đầu ở bên tai nàng

nói

vài câu, nàng từ trong nước đứng dậy, thân mình bò phủ phục ở

trên

bờ thạch đài, vươn hai tay ép hai bên mông thịt ra, cánh hoa mê muội nhất ở giữa,

một

chút cũng

không

lầm ánh vào mắt

hắn.

Hô hấp

hắn

tức khắc dồn dập, ngón tay vạch ra cánh hoa, bên trong lộ ra màu da càng thêm tươi mới, mê người vô cùng,

hắn

đỡ vật cứng trướng đau, nhắm phía trước đâm tới, nhìn nó căng cánh hoa ra, từng chút

một

tiến vào, nhịn

không

được rên lên.

“Lại tiến vào trong

một

chút nữa.” Nàng uốn éo mông, mời

hắn

tiếp tục tiến vào.

hắn

nói: “Nương tử, ta cảm giác

đã

đến tận cùng.”

hắnnhìn cự vật, còn lộ

một

nửa ở ngoài, chính là vào

không

được.

“Còn muốn……” Nàng dùng sức ủn cái mông ra sau, phía sau nam nhân chợt hung hăng đâm tới trước, nàng kêu lên

một

tiếng, vừa đau vừa

đã.

Hoàng Phủ Trạch Đoan phát ra thở dài thỏa mãn, hơi rút ra

một

chút, lập tức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, khát vọng lại tiến vào, đôi tay vịn cánh mông, phía trước hung hăng đâm

một

đỉnh, bắt đầu liên tiếp trừu động, nhìn cự vật mỗi

một

lần bị ăn vào, lại rời khỏi, lại tiến vào, mang đến sung sướиɠ, liền linh hồn đều sảng khoái tới cực điểm.

Diệp Tuệ quỳ bò tư thế này, làm cự vật to lớn của

hắn

đánh vào rất sâu bên trong. Mấy ngày trong quân trướng Đột Quyết

không

phải nàng chưa từng làm qua với Lý Vĩ Thần, nhưng cự vật của Hoàng Phủ Trạch Đoan to dài hơn rất nhiều, đâm nàng cũng dũng mãnh hơn, đem cho nàng cảm giác khác biệt



rệt.

thật

sự

là càng đau càng sảng khoái.

không

có thời gian cho nàng suy nghĩ miên mang, thần trí nàng càng lúc càng mờ

đi, kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng dâng lên, thành thủy triều cuồn cuộn lan tràn. Nàng rùng mình, tay bấu chặt vào bờ hồ, ngửa đầu cắn chặt răng, sung sướиɠ mà tiết ra. Cơn cực khoái kéo đến làm ái dịch nàng chảy tràn ra, theo nhịp đâm của Nhị lão công chảy xuống theo hai bắp đùi trắng noãn. Hoàng Phủ Trạch Đoan được ái dịch bôi càng trơn, vách hoa huy*t vỗ về,

không

khỏi sung sườn phát điên, liên tục đâm

không

ngừng nghỉ. Nàng thế nên

không

có thời gian nghỉ hưởng dư

âm

mà tiếp tục lao vào vòng hưng phấn mới.

thật

may là nàng

đã

lâu

không

cùng Nhị lão công hành phòng, nên cơ thể bản năng có phần nhung nhớ khát khao

hắn. Nàng

thật

nhanh bắt kịp nhịp độ đâm của

hắn, cơ thể rất nhanh lại có cảm giác, hưng phấn lại có phần tăng thêm

một

bậc.

Duy trì tư thế này,

không

biết đâm bao nhiêu hạ, bỗng nhiên thân thể xẹt qua vô số vòng điện lưu, đại não

hiện

lên lóa sáng,

hắn

hưng phấn gầm lên. Cự vật phát càng to và cứng, đâm vào hoa huy*t Diệp Tuệ, đυ.ng bay cả linh hồn nàng. Vách hoa huy*t lập tức siết chặt, trong cơn cao trào, lần nữa vỗ về lên nam căn

đang

phóng xuất của

hắn. Cảm giác sung sướиɠ nơi hai bộ phận kết hợp là

không

thể tả được, kɧoáı ©ảʍ từ đó lại lan tràn khắp hai cơ thể, khiến cả hai

không

khỏi rên to ra tiếng.

thật

lâu sau

hắn

thở dốc, ôm thân mình nàng, tay vuốt ve sống lưng bóng loáng của nàng, tay phải vòng đến phía trước nâng phong mềm còn

đang

run rẫy, hỏi: “Nương tử, thoải mái sao?” Dưới thân truyền đến thanh

âm

nàng tinh tế yếu đuối: “Thoải mái hai lần, quá…… Quá kịch liệt.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan rất nhiều ngày

không

có phát tiết,

một

khi kết hợp cùng nàng, thế nên khống chế

không

được, hiểu nàng gọi ‘quá kịch liệt’ nhất định là rất đau, vốn định lại muốn thêm

một

lần tâm tư như thế,

nói: “Ngày mai lại muốn nàng bồi thường, hôm nay liền buông tha nàng

một

lần.”

“Cám ơn tướng công.” Nàng suy yếu

nói

lời cảm tạ, cảm thấy

hắn

vừa ly khai thân thể mình, mất

đi

lực chống đỡ, thế nên

không

đứng được, bản năng hướng trong nước chìm xuống.

hắn

vội vàng vớt nàng lên, lắc đầu

nói: “Tại sao mới làm

một

lần lại

không

chịu nỗi?”

“Đối với chàng mà

nói



một

lần, đối với ta lại là hai lần.”

hắn

quá lớn còn chưa tính, còn dùng sức như vậy, đâm nàng đau quá, nàng khó chịu vỗ về bụng

nhỏ

bằng phẳng.

“Được rồi, là ta sai, ta ôm nàng trở về phòng nghỉ ngơi.”

Diệp Tuệ được

hắn

ôm về phòng ngủ, nằm ở

trên

giường lớn, thân mình vừa dính lên

trên

giường, liền

không

muốn nhúc nhích.

Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm nàng vào trong ngực,

thật

lâu

không

muốn buông tay, nhớ lại mấy ngày này nàng bị bắt

đi, mỗi lần đêm khuya tỉnh giấc, bên người đều

không

có bóng dáng nàng,

một

mình ngồi ởtrên

giường trống rỗng phát ngốc mãi đến bình minh, vẫn luôn tự khiển trách mình

không

có chăm sóc nàng tốt, may mà nàng lại về tới bên người

hắn.

Diệp Tuệ nghỉ ngơi thời gian

thật

dài, nghĩ đến

một

chuyện, cảm thấy nên

nói

cho

hắn

nghe: “Tướng công, ta lúc bị bắt vào đại doanh Đột Quyết cùng Lý Vĩ Thần tốt hơn rồi, chàng

sẽ

không

trách ta chứ?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan thở dài: “Ta trách nàng làm gì?”

Lý Vĩ Thần phụ thân là Kim Quan Tử Lộc đại phu, ngày hôm trước

hắnnhận được công báo từ triều đình, đầu tháng trước, hoàng đế xử tội Tể tướng, thăng Kim Quan Tử Lộc đại phu làm tể tướng đương triều. Sau khi

hắn

biết,

đang

lo lắng làm sao thu nạp Tể tướng tân nhiệm,hiện

tại con ông trở thành sườn phu thê tử mình, có lẽ là trời cao an bài.

“Lý đại ca đối với ta có hai lần cứu giúp thi ân, ta

không

muốn làm thất vọng.” Diệp Tuệ đáy lòng lại nổi lên

một

tia ngượng ngùng, kỳ

thậtnàng ở kiếp trước được giáo dục, cho dù được cứu mười lần cũngkhông

thể trở thành cớ.

Đại khái là sau khi xuyên tới liền đối với

hiện

tượng

một

nữ N phu có quá nhiều khát khao,

nói

nàng ích kỷ cũng được, nàng liền muốn nhiều hơn mấy trượng phu, trời cao cho nàng xuyên qua đến xã hội như vậy,rõ

ràng muốn cho nàng hưởng thụ quyền lợi nhiều phu. Ai mà

nóikhông

cần

thì

chính là đồ ngốc, kỳ

thật

trong lòng

không

chừng còn muốn nhiều hơn!

Nếu có phúc lợi gặp vàng bạc bày ở trước mắt, mặc người tùy ý

đinhặt, lại

nói

cứng những cái đó đều là tục vật, ai

sẽ

tin tưởng.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

nói: “Chờ nàng về sau làm Hoàng Hậu,

sẽ

có càng nhiều triều thần cùng sứ thần ngoại quốc tiến hiến nam tử, dùng để lung lạc nhân tâm và củng cố triều chính, cho dù nàng

không

thu cũng phải thu.”

Diệp Tuệ ngẩn ngơ: “Chẳng lẽ đưa cái mặt rỗ, hoặc là cái người gù, ta cũng phải thu

không

thành?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan búng cái trán của nàng, hài hước

nói: “Ai dám lá gan lớn như vậy, dám đem mặt rỗ cùng người gù tiến hiến cho Dĩnh Đường Quốc, nhục nhã như vậy, chẳng lẽ người tiến hiến

không

muốn sống nữa.”

Diệp Tuệ thẳng thắng: “Trừ phi ta thích, nếu

không

ta

một

người đềukhông

cần.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan nhíu mày

nói: “Người Hoa Hạ chúng ta trong lịch sử đều là như vậy tới nay, trước

không

nói

người khác, mẫu hậu ta sườn quân bên gối liền có mười lăm mười sáu người, thị quân hơn hai mươi, trong đó

không

thiếu Nam Chiếu Quốc, Thổ Phiên quốc, Tây Vực các tiểu quốc vương tử, ngay cả Đột Quyết vương tử cũng có

một

vị.”

Diệp Tuệ há hốc mồm: “Gϊếŧ ta

đi, nam nhân vây quanh ở bên người như vậy, ta lại lăn lộn sao đây? Còn

không

làm cho chết thẳng cẳng quá sớm?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan cười

nói: “không

nghiêm trọng như vậy, mấy tên vương tử tiểu quốc vô dang nhiều nhất cho bọn

hắn

một

cái danh phận là được. Nếu là nàng canh giữ cả ngày ở bên người bọn họ, ta còn

không

vui đâu, Dĩnh Đường Quốc tương lai là do ta quyết định, dám cưỡi ở

trên

đầu ta trước xem

hắn

có lá gan hay

không, ai dámkhông

nghe lời, ta liền đem

hắn

biến thành thái giám.”

Diệp Tuệ kêu rên,

thì

ra chỉ có thể nhìn chứ

không

thể ăn, sớm biết rằng bị quản, còn

không

bằng xuyên đến ở nông thôn gia đình làm ruộng, giữ mấy nam nhân trung thực cùng hai mẫu đất sống qua ngày, ít nhất dựa vào bản lĩnh nàng học ở kiếp trước còn có hy vọng thoát khỏi nghèo khó,

hiện

tại tính sao đây?

Hoàng Phủ Trạch Đoan vỗ vỗ sống lưng thê tử, cười trêu

nói: “Nàngkhông

cần quá háo sắc, ta

sẽ

tận lực thỏa mãn nàng.”

Diệp Tuệ tức giận đến đá

hắn

một

cước, trách mắng: “Háo sắc

thì

làm sao, ai quy định nữ nhân

không

thể háo sắc, chẳng lẽ chỉ cho phép nam nhân các chàng háo sắc?” Kiếp trước là bởi vì nam nhân quá càn rỡ, mới đem nữ nhân hung hăng đạp ở dưới chân, nàng là vì kiếp trước có khẩu khí đấu tranh cho nữ đồng bào.

“Ta chỉ háo sắc với

một

mình nương tử.” Hoàng Phủ Trạch Đoan bắt lấy chân nàng, mới vừa tắm gội xong thân mình phá lệ thơm hương.

hắn

đem

một

chân nàng đặt ở trong tay thưởng thức, đo

một

chút kích cỡ, khéo léo đẹp đẽ, chỉ lớn bằng nửa cái bàn tay

hắn, bàn tay to sờ ởtrên

bàn chân,

một

hồi lại hướng

trên

đùi sờ soạng, lại tiếp lên

trên, sờ đến giữa hai chân nàng, ngón tay lại duỗi ra, tiến vào trong cơ thể nàng…

“Chàng làm gì?” Nàng uốn éo thân mình,

nói: “không

phải hứa hôm sau lại muốn sao?”

“Ta

hiện

tại đổi chủ ý.” Hoàng Phủ Trạch Đoan từ chỗ yết hầu phát ra thanh

âm

khàn khàn, mà

một

giây tiếp

đã

cắn bộ ngực phong mềm của nàng
« Chương TrướcChương Tiếp »