Chương 38

Nghe được thái y

nói

bình thường, Hoàng Phủ Trạch Đoan

trên

mặt nghiêm trọng

hiện

ra đường cong nhu hòa, ngay sau đó lại nghiêm trọng tiếp: “Có thể tra ra là nam hay là nữ hay

không?”

“không

phải là ta kém, nhưng là ta

không

biết?” Chu Thái Y từ khi rời đế đô tiếp xúc đều là bình dân,

nói

chuyện

không

có chỗ nào cố kỵ, thế nên

đã

quên đến khám bệnh tại nhà đối tượng là ai, chờ tỉnh ngộ biết

nói

sai,

đã

không

kịp.

Hoàng Phủ Trạch Đoan đập bàn

một

cái, quát: “Làm càn.” Chu Thái Y sợ tới mức giật mình

một

cái, mồ hôi theo thái dương chảy xuống, ấp úng

nói: “Vương…… Vương……” Bị Hoàng Phủ Trạch Đoan trừng hai mắt, lập tức sửa miệng: “Phàm phụ nhân mang thai, thường bị huyết lưu khí tụ, bào trong cung

thật, cố thước

âm

chi mạch tất hoạt số, làm cho người sau khi ăn no cũng có hoạt mạch chi tượng, trong cơ thể có ướt cũng có hoạt mạch……”

Ông tính cắn văn cắn tự lừa dối

một

phen,

không

nghĩ Hoàng Phủ Trạch Đoan thực

không

kiên nhẫn: “Rốt cuộc là nam hay là nữ?”

Chu Thái Y vuốt vuốt

trên

trán đầy mồ hôi: “Nam tử lấy khí làm chuẩn, nữ tử lấy huyết làm gốc, tôn phu nhân tả mạch hơi trầm, hẳn là…… Là……”

hắn

không

dám

nói

bậy, vạn nhất đoán sai, sinh ra

khônggiống lời đoán,

không

phải đắc tội Vương gia.

“Bỏ

đi

tướng công, đừng làm khó Chu Thái Y.” Diệp Tuệ lên tiếng giải vây, dùng bắt mạch để kết luận là nam hay là nữ nàng

không

phải quá tin, có lẽ lão trung y cao minh có thể khám ra được, nhưng xem thế nào Chu đại phu đều

không

phải cái kiểu kia.

“Cút

đi.” Hoàng Phủ Trạch Đoan trong lòng tức giận, phụ hoàng sao phái tới phế vật như vậy.

Chu Thái Y được xá lệnh, chắp tay, cuống quít lui ra ngoài, thầm nghĩ những ‘thiên chi kiêu tử’ (**con trời kiêu ngạo**) này mỗi

một

người đều tính tình tự đại, ở đế đô gặp người như vậy chỉ cần

nói

ba phần lời, ra vẻ cao thâm, lần này tự nhiên lại

không

linh.

“Người này trước kia

thật

làm qua thái y sao?” Diệp Tuệ nhìn ông chật vật rời

đi, kinh ngạc nhìn nhị lão công: “Chàng

nói

thái y nếu là đều như vậy, vậy trong cung hoàng đế

không

phải xúi quẩy rồi sao?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan biểu cảm nghiêm túc, giơ tay ở cái trán nàng búng

một

cái: “không

được

nói

bậy.”

Diệp Tuệ che lại chỗ bị

hắn

bắn đau, ánh mắt lộ ra ảo não, Tần Vũ Hàng bước lại, mở tay nàng ra, da thịt trắng nõn sưng lên

một

cục đỏ. Hoàng Phủ Trạch Đoan cũng thấy được, tay xoa ở bên

trên, ngượng ngùng cười: “Trách tay ta lực lớn, nhưng nương tử

nói

bậy, để ý đưa tới mầm tai hoạ. Mấy người chúng ta

không

có việc gì, bị người để tâm nghe qua tai vách mạch rừng, chết

không

phải chuyện đùa nha.”

Làm

một

người cổ đại muôn

sự

đều phải chú ý, nhưng có người ngoài ở đây nàng sao có thể

nói

bậy! Diệp Tuệ giận

hắn

hạ thủ

không

lưu tình,

không

muốn tha thứ, biểu

hiện

vô cùng ủy khuất, trong mắt ngân ngấn lệ, khuôn mặt mỹ lệ

hiện

ra vẻ đẹp thống khổ não nùng, nhìn thấy đều đau lòng.

“Đại sư huynh, huynh

thật

quá đáng, huynh là người luyện võ, nương tử còn hoài thai hài tử, vạn nhất động thai khí xem huynh làm sao bây giờ? Nương tử vào nhà, chúng ta

không

cần để ý đến huynh ấy.” Tần Vũ Hàng xoay người bế Diệp Tuệ lên, vào phòng ngủ, đặt lên

trêngiường.

Hoàng Phủ Trạch Đoan theo sau

đi

tới, nhìn bụng bầu thê tử, trong mắt lộ ra thương tiếc, thấp giọng

nói: “Hôm nay là ta

không

đúng, chờ thêm mấy năm, nương tử dù muốn đem hoàng đế treo lên

trên

cây, dùng roi quất đánh cũng tùy nàng.”

Lời này nghe kỳ quặc, Diệp Tuệ biết lão công

không

phải thích

nóigiỡn, làm như lơ đãng

nói: “Chẳng lẽ qua mấy năm nữa chàng làm hoàng đế?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan biểu cảm nửa

thật

nửa giả, nhàn nhạt

nói: “Phu quân của nàng có thể làm hoàng đế, nàng

không

cao hứng?”

Diệp Tuệ sóng mắt lưu chuyển: “Nếu tướng công làm hoàng đế, liền phải phong ta làm Hoàng Hậu, nhi tử chúng ta cùng nữ nhi làm Thái tử và công chúa.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cười, đem nàng ôm vào trong lòng, hôn lên cánh môi đỏ thắm: “Nàng quả nhiên

sẽ

suy nghĩ xa quá rồi, Thái tử chỉ có

một, nhiều Thái tử quá thiên hạ còn

không

lộn xộn, chúng ta

sẽ

sinh mười mấy nhi tử, lão đại phải lo dạy dỗ, có bản lĩnh mới có thể bảo hộ đệ đệ.”

Diệp Tuệ cười cười, trong lòng khinh bỉ, ai muốn sinh mười mấy nhi tử, mỗi vị lão công chỉ sinh cho

một

đứa, ta lại

không

phải cái máy sinh hài tử.

Ăn cơm chiều, được các lão công bồi ở trong sân

đi

bộ, nhưng vì thân mình nặng nề,

đi

bộ

không

bao lâu liền mệt mỏi, quay về nghỉ tạm. Nằm ngửa, hài tử đè nặng thân mình làm thở dốc khó khăn, đành phải nằm nghiêng người ngủ, nhưng bà đỡ lúc trước

nói

qua thai phụ nếu luôn là nghiêng

một

hướng bên ngủ, hài tử dễ bị ngôi lệch, lúc sinh

sẽbị xương hông cản trở, nên phải thường xuyên đổi tư thế ngủ. Tóm lại nàng từ khi mang thai

đã

khiến cho thần kinh khẩn trương, thân thể mệt nhọc, mỗi ngày vát cái bụng, so với khiêng

một

tòa núi lớn còn khó chịu hơn.

Các lão công càng ngày càng bận, thường xuyên

không

ở nhà, lo lắng nàng thất vọng, lệnh cho Mặc Kỳ gần đây ngủ ở bên cạnh chiếu cố, hai tên thị vệ cũng từ thiên viện chuyển dịch tiến vào Ngưng Hương Uyển sương phòng, ban ngày ở ngoài càng

không

rời tầm mắt.

Dưới giàn nho, bóng thả mát lạnh yên tĩnh, vài ba con bướm lượng vòng quanh Diệp Tuệ

đang

ngồi, hình như lưu luyến mùi thơm mồ hôitrên

người nàng tỏa ra.

Mặc Kỳ đem nước trái cây dâu tây ướp lạnh đưa qua, nàng

đang

định uống, thấy Phát Tài bước lại, nháy mắt với Mặc Kỳ,

hắn

nhận được lệnh,

đi

hướng thị vệ cách đó

không

xa, tống cổ bọn họ

đi

xa hơn

mộtchút.

Diệp Tuệ còn

không

yên tâm, đem tỳ bà sáng sớm

đã

chuẩn bị xong đưa cho Mặc Kỳ, bảo

hắn

đàn tấu. Mặc Kỳ

không

học qua nhạc lý, đàn đùng đùng như đạn bắn, thảm đến

không

đành lòng nghe, giống i như quỷ gào. Làm Diệp Tuệ phải nhíu mày, tiểu bảo bảo trong bụng nếu là có quyền lên tiếng nhất định

sẽ

phấn khởi mắng to.

“Hồi bẩm sư tổ mẫu, việc người sai bảo, tôn nhi đều

đã

điều tra xong, Lâm quản gia

thật

là đế đô người, mười năm trước đến Bình Châu cậy nhờ sư tổ, sau đó làm chức vụ Lâm tổng quản, quản lý

sự

vụ lớn

nhỏtrong phủ, mỗi năm thư từ cùng hàng hóa từ đế đô lui tới đều qua tayhắn.”

Phát Tài đem tin tức mình tra được, báo hết cho Diệp Tuệ biết.

“Ngươi gọi Lâm tổng quản tới

đi, Mặc Kỳ đừng đánh nữa, nhanh nhanh dừng lại, ta muốn điên rồi.” Diệp Tuệ dùng tay vỗ về bụng, tiếng tỳ bà giống như khủng bố, thai động lợi hại, tiếng đàn ngừng, ầm ĩ trong bụng cũng ngừng nghỉ, vậy nên kiếp trước đều có người đề xướng thai giáo,

thì

ra thai nhi đối với thanh

âm

là có cảm giác.

Phát Tài được lệnh,

đi

tìm Lâm tổng quản.

“Tiểu thư người làm sao vậy,

không

thoải mái hay sao?” Mặc Kỳ buông tỳ bà, thấy chủ tử tay vỗ bụng,

không

khỏi lo lắng: “Nếu

không

để nô tài

đi

đem Chu Thái Y cùng bà đỡ đều tìm tới.”

“Tìm bọn họ làm gì?” Diệp Tuệ cười lắc đầu, hai tay đều đặt ở

trênbụng: “Ngươi cầm lấy tỳ bà, lại đàn thử xem.”

Mặc Kỳ khó hiểu cầm lấy tỳ bà, tiếng đàn vang lên, trong bụng lại kịch liệt kháng nghị. Diệp Tuệ cười, tiểu gia hỏa này

thì

ra thú vị như vậythật!

không

biết cha hài tử sau khi biết được

sẽ

có biểu cảm gì? Xua tay cho Mặc Kỳ dừng lại, lại đàn nữa màng tai nàng muốn thủng.

không

bao lâu, Phát Tài mang Lâm tổng quản đến, còn chưa kịp đứng vững,

đã

nhanh tay thi lễ.

“Phu nhân tìm lão nô có chuyện?” Lâm tổng quản

trên

mặt mĩm cười, tin tức từ đế đô mang đến cho biết, hoàng đế biết được Cửu hoàng tử rốt cuộc cũng sắp khai hoa thực kích động, phái tới thái y, bà đỡ, ngự trù, còn ban thưởng

không

ít lễ vật. Tự mình từ trước

thật

là mắt bị mù,

không

nhìn ra

hiện

thực, đắc tội Hoàng Hậu tương lai.

Diệp Tuệ đem Phát Tài đuổi

đi, bởi vì chuyện kế tiếp

nói

đến,

khôngmuốn để

hắn

biết.

Nàng nhìn Lâm tổng quản liếc mắt

một

cái, thân mình điều chỉnh đến thẳng tắp, ánh mắt lạnh nhạt, đều có

một

cổ khí thế, giơ lên nước trái cây dâu tây ướp lạnh nhấp

một

ngụm, lãnh đạm thản nhiên

nói: “Niệm ngươi nhiều năm như vậy hầu hạ điện hạ, càng vất vả công lao càng lớn, điện hạ

nói, từ sau này trong phủ chức tổng quản do ngươi tới đảm nhiệm.”

Mặc Kỳ hiểu được tâm tư tiểu thư, từ lúc Lâm tổng quản đến lại bắt đầu đàn tỳ bà,

âm

thanh này như đâm vào lỗ tai, nếu

không

phải lão tổng quản nghe

một

cách nghiêm túc, sợ rằng cái gì cũng nghe

khôngthấy.

“Điện hạ

thật

nói

như vậy?” Lâm tổng quản vui mừng ra mặt. Diệp Tuệ bất động thanh sắc,

nhẹ

nhấp

một

ngụm nước trái cây: “Lâm tổng quản

nói

như thế nào cũng là lão nhân từ trong cung, nên xem như là mặt mũi của Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cũng nên châm chước vài cái, đúng

không?”

“Đúng vậy đúng vậy, nhớ trước đây tạp gia còn hầu hạ ở ngự thư phòng Hoàng Thượng, làm qua thái giám chấp bút, giúp thánh thượng khởi thảo qua chiếu thư, nếu

không

phải bởi vì việc phải làm, cũngkhông

thể phái đến

thật

xa để bên cạnh điện hạ phụng dưỡng.” Lâm tổng quản

không

nghi ngờ gì, thầm nghĩ vẫn là tiểu phu thê người ta quan hệ tốt, cái bí mật gì cũng giấu

không

được, việc nên biết sớm hay muộn cũng

sẽ

biết.

hắn

lại

không

biết bị Diệp Tuệ lừa khai ra tình hình thực tế.

thì

ra là

một

thái giám! Diệp Tuệ trong lòng sóng to gió lớn, mặt ngoài lại tĩnh lặng như trăng thu: “Ngươi lui ra

đi, sáng mai ta cho Mặc Kỳ đem chìa khóa nhà kho đưa qua cho ngươi, ta

hiện

tại thân mìnhkhông

tiện, Lâm tổng quản thay ta quản lý

một

đoạn thời gian. Lại có, đối thoại hôm nay,

không

cần

nói

cho người khác, trong phủ này giữa ta cùng hạ nhân vẫn là thiếu phu nhân bình thường, ngươi phải hiểu điều đó.”

“Nương nương, lão nô hiểu

rõ.”

Lâm tổng quản

trên

mặt lộ ra thành kính, biểu

hiện

đến giống như

mộtthánh đồ, đối với Diệp Tuệ vái chào

thật

dài, lui lại mấy bước, lại xoay người rời

đi.

Mặc Kỳ dừng lại đàn tấu,

trên

mặt biểu lộ kinh dị tới cực điểm, tuy

nóiđã

sớm hoài nghi thân phận Hoàng Phủ Trạch Đoan, nhưng biết được là vị hoàng tử, tức khắc dường như bị sấm đánh.

“Tiểu thư, đây đều là

thật

vậy chăng?”

hắn

thấp giọng hỏi, lại thấy chủ tử như

đang

suy tư cái gì: “Tiểu thư?”

“không

có việc gì, đỡ ta trở về.”

Nàng mặc dù

đã

có chuẩn bị, nhưng vẫn bị

sự

thật

làm cho chấn kinh, kỳ

thật

trước kia khi thị sát nhà kho, từ bên trong chồng chất như núi tài vật liền có điều hoài nghi, có vài đồ châu ngọc còn có khắc ngự tự, nàng từng cùng Hoàng Phủ Trạch Đoan đưa ra nhiều nghi vấn, nhưnghắn

giải thích đồ kia đều là người khác đưa tới.

Nàng lúc ấy khịt mũi coi thường, ai hào phóng như vậy, đưa đồ trân bảo giá trị liên thành?

Hai vị lão công sau khi trở về trời

đã

khuya, lo lắng thê tử ngủ

khôngđược ngon giấc, từ khi Hoàng Phủ Trạch Đoan đơn độc bồi nàng, Tần Vũ Hàng mấy ngày gần đây tới ở tại Tây Khóa Viện tư nguyệt cư.

Hoàng Phủ Trạch Đoan

đi

tới liền ôm lấy thê tử, nhìn đến nàng,

trênmặt mỏi mệt

không

cánh mà bay, sáng nay có thám mã truyền đến đại quân Đột Quyết

đã

đến cách năm trăm dặm bên ngoài hạ trại. Nhưnghắn

cực có lòng tin, mấy ngày liền điều binh khiển tướng, chuẩn bị các loại khí giới công kích cùng thủ thành, ở ngoài thành diễn tập rất nhiều thứ, chuẩn bị cấp cho Đột Quyết

một

cái thống kích.

Bình Châu xưa nay là khu vực có nhiều dân tộc tụ tập, trong đó có rất nhiều người khương. Dĩnh đường tiền triều khai quốc liền dùng sách lược ‘lấy di chế di’ (**dùng di dân trị di dân**),

hắn

quản lý quân đội, quân Hán chỉ có

một

bộ phận rất

nhỏ, lực lượng yếu kém, đại bộ phận quân đội là từ các Bộ lạc người Khương mượn tới. Xét thấy tấm gương Sa Châu vương bị người khương phản bội bán đứng lúc trước,

hắnđem khương vương cộng cả người nhà đều thỉnh đến Bình Châu thành giam lỏng, giảm khả năng

một

khi chiến tranh nổ ra, ‘vạn vô nhất thất’ (**thua vì nguyên nhân

không

đáng**).

“Nương tử, hôm nay bảo bảo có ngoan

không?” Hoàng Phủ Trạch Đoan lấy tay vỗ về

trên

bụng thê tử, bên trong phảng phất dường như có phản ứng,

nhẹ

nhàng động lên. Diệp Tuệ thầm nghĩ, tiểu dạng à nếu chàng có thể giả,

sẽ

để cho chàng giả cho đủ, chàng diễn kịch, ta làm người xem trung thực, ai kêu chàng diễn quá nhập vai. Nếu là diễn giỏi, ta cảm động, có lẽ

sẽ

đúc

một

cái ‘tiểu kim nhân’ (**cup**) tặng cho chàng.

“Tại sao

không

nói

lời nào, hay là

không

thoải mái?” Hoàng Phủ Trạch Đoan đôi mắt lộ ra lo lắng.

“không

có việc gì, hôm nay Mặc Kỳ đàn tỳ bà cho ta nghe, ai nha chàng

không

biết

hắn

đàn tỳ bà có bao nhiêu khó nghe, ai nghe xong cũng đều phải tránh

đi

rất xa, tiểu bảo bảo của chúng ta ở trong bụng kháng nghị đó, đạp

một

cái kêu ngừng.”

“Sao lại thế?” Hoàng Phủ Trạch Đoan nghe được tò mò: “Nhi tử ta ở trong bụng nàng làm cái gì?”

“Tướng công, chàng tay đặt ở

trên

bụng ta, đừng nhúc nhích, để ta đàn cho nghe.” Diệp Tuệ duỗi tay

trên

bàn cầm lấy tỳ bà, giống Mặc Kỳ khảy đùng đùng lung tung, trong bụng đột nhiên kịch liệt động loạn lên. Hoàng Phủ Trạch Đoan sắc mặt ngạc nhiên: “Sao lại thế này, như vậy tiểu nhân hài tử nhận biết sao?”

thật

ra cổ nhân cho rằng thai nhi chưa sinh ra đối với chung quanh hết thảy là

không

có cảm giác, nghe

không

thấy, nhìn

không

thấy, chờ đến khi sinh ra tới mười ngày nửa tháng phát dục bình thường, mới có thể nghe thấy, nhìn thấy.

Diệp Tuệ dừng tiếng đàn lại, Hoàng Phủ Trạch Đoan lại kêu lên “Ui, nhi tử ta

không

náo loạn nữa, kỳ quái,

hắn

thế mà có thể nghe thấy?” Diệp Tuệ lặp lại đàn tấu, trong bụng thai nhi lại là theo tiếng đàn đạp loạn

một

chút, lại ngừng

một

chút.

Hoàng Phủ Trạch Đoan mừng rỡ hoa chân múa tay: “Ta ngày mai

đinói

cho lão bằng hữu, nhi tử ta là trời sinh thần đồng, Văn Khúc Tinh hạ phàm, Vũ Khúc Tinh chuyển thế.”

Diệp Tuệ buông tỳ bà, mở to đôi mắt sáng rực nhìn lão công: “Ai, ta lo lắng hài tử tương lai mệnh giống chàng là thương nhân, thương nhân thấp hèn đó, ngay cả tư cách làm khoa cử cũng

không

có, tướng công, nếu

không

chàng đừng kinh thương nữa, chúng ta

đi

về nông thôn trồng trọt, cho nhi tử làm trẻ chăn trâu so với thương nhân cũng tốt mà.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan khinh bỉ: “không

không

không, sao lại

nói

như thế, ai làm trẻ chăn trâu, ai thích làm kệ ai, nhi tử ta mới

không

lo đó, nhi tử ta tương lai làm đến……”

Diệp Tuệ lạnh lùng

nói: “Nhi tử chàng phải làm đến cái gì?”

“Làm thái phó cho Thái tử, làm Tể tướng, làm Đại tướng quân.” Hoàng Phủ Trạch Đoan thay áo ngủ cho thê tử, ôm để

trên

giường cho nằm xuống: “Ngủ, ngủ, đừng có

không

có việc gì mà suy nghĩ miên man, còn trẻ chăn trâu, mệt nàng nghĩ ra.”