trên
bức màn lộ ra
một
tia ánh sáng rạng đông, thời gian vẫn còn sớm, trong phòng có chút tối tăm.
Thời gian sáng sớm, đúng là thời điểm Diệp Tuệ ngủ say, nhưng nàng cảm thấy
trên
da thịt chậm rãi bị
một
trận ngứa ngáy quấy nhiễu, nam tử đυ.ng chạm môi nàng, mang theo
không
muốn xa rời cùng khát cầu, xuống xương quai xanh, chuyển qua bộ ngực nàng, ngậm lấy
một
viên đẫy đà
nhẹ
nhàng gặm cắn, vừa thở dài, vừa dùng
một
bàn tay xoa bóp
một
đóa đẫy đà khác của nàng.
Nam nhân quấy nhiễu nàng trước sau
thật
cẩn thận, hôn môi, âu yếm, đôi khi do dự sợ đánh thức nàng.
“Đại ca.” Diệp Tuệ
đang
nhắm mắt lại,
nói
mớ
một
câu, làm người nọ hoảng sợ, ngừng
một
lát, thấy
không
động tĩnh, lại đánh bạo hôn tiếp, đầu lưỡi ở
trên
chiếc bụng tinh xảo dừng lại
một
lát… Giống hành động của tên ăn trộm tách ra cặp đùi đẹp thon dài… Hơi thở hổn hển, giơ tay kéo ra màn lụa đỏ thẫm, để cho ánh sáng chiếu xạ tiến vào… Tròng mắt xanh lam lập tức mê mang trong sương mù dày đặc, mờ mịt lên.
Đầu ngón tay ấn ở
trên
cánh hoa, chậm rãi,
nhẹ
nhàng, sau đó vùi đầu xuống hôn.
“Ưm…… Đại ca, sáng sớm liền chơi cái gì xấu, tối hôm qua muốn nhiều lần như vậy còn chưa đủ?” Diệp Tuệ mị nhãn như tơ, nhìn nam tử tuyệt mỹ
đang
đùa bỡn nàng, sáng sớm ánh sáng chiếu vào
trênkhuôn mặt kia, hai tròng mắt xanh lam nhiễm tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, rung động lòng người.
Nàng trong lòng phát ngứa, hai chân khoanh lại eo
hắn, mỉm cười: “Đại ca tiếp tục
đi…” Thấy
hắn
vùi đầu muốn hôn nàng tiếp, nâng lên mũi chân điểm điểm
trên
môi
hắn: “Ca ca ngốc, muốn Tấn Giang ca,không
phải muốn môi ca.”
Ngón chân dán ở
trên
môi mượt mà trắng tinh, mềm mại, tỏa ra hương hoa lài nồng đậm.
hắn
một
trận mê mang, cầm lòng
không
đậu hé môi ngậm lấy, sợ bị cự tuyệt, giương mắt vừa nhìn mặt nàng, vừa mυ"ŧ ngón chân, thấy nàng rất vui lòng tiếp nhận, dũng khí tăng lên, dọc theo đùi
một
đường hôn lên
trên, lại lần nữa
đi
vào cái bộ phận làm
hắn
mê muội kia, hô hấp cơ hồ
đã
không
nỗi nữa, dùng tay vạch ra, dùng hàm răng cắn, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ……
“Ca ca, ca muốn tra tấn chết ta sao?” Diệp Tuệ buồn bực gần như ngồi dậy, đẩy ngực
hắn, thúc giục: “Nằm xuống, muội muốn ở phía
trên.”
hắn
nghe lời nằm ở
trên
cẩm đệm, thân mình căng thẳng, hô hấp dồn dập.
“Ca ca, đại Tấn Giang lại bướng bỉnh, muội muội xoa xoa cho ca ca.” Diệp Tuệ cười ngọt ngào, đôi tay dừng ở bên
trên
vỗ về chơi đùa, mở lớn đôi mắt, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia tựa như tượng thần Apollo, trong lòng đong đầy tình
yêu, vùi đầu, dùng môi hôn lên
một
mảnh ôn nhu.
“A……” Nam tử tuyệt mỹ há mồm hút khí, thân mình hơi hơi ưỡn cong, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở thân thể mỹ lệ
đang
quỳ gối giữa hai chân mình.
“Ca ca, muội muội muốn ngồi ở bên
trên.”
Diệp Tuệ ngẩng đầu, bò đến
trên
người
hắn, để cửa hoa huy*t
trênTấn Giang, dùng sức ngồi xuống, khoái ý khi kết hợp làm nàng phát ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn.
Trải qua trận an ủi dạo đầu song phương vừa rồi, hai người thực mau tiến vào cao phong, cùng lúc chấn động, đồng thời co rút, giống như đắm chìm trong bể tìиɧ ɖu͙©, vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn.
Nam nhân tuyệt mỹ ôm lấy thân thể nữ tử bên
trên, cảm động chảy nước mắt xuống.
Nàng nằm
trên
người
hắn, thở gấp liên tục.
“Ca ca quá xấu rồi, Tấn Giang
thật
lớn, làm cho người ta rất đau.” Diệp Tuệ làm nũng đầu ngón tay bóp
một
cái hồng viên
trên
bộ ngực
hắn, nhìn viền môi
hắn
rất đẹp, dùng đầu lưỡi liếʍ quanh, hàm răng
hắnthật
trắng, có thể là do mỗi ngày đánh răng, hương vị trong miệng rất thoải mái thanh tân…… Nàng dùng cái mũi ngửi ngửi, vươn đầu lưỡi thăm tiến trong miệng của
hắn, chất lỏng tuôn ra ngon ngọt, nàng liếʍ liếʍ, hút vào trong miệng mình.
hắn
Tấn Giang còn ở trong thân thể nàng, tư thế
không
có chịu thua, chỗ kết hợp vẫn như cũ nóng rực vô cùng.
Cặp cánh tay của người luyện võ ôm cổ nàng,
không
dám dùng sức,không
dám kích cuồng, sắc xanh lam lấp lánh trong đồng mắt thẳng tắp nhìn nữ tử bên
trên,
không
hề chớp mắt, sợ nháy mắt, nàng liền biến mất.
“Còn muốn sao? Ca ca của ta, Tấn Giang
không
chịu nghỉ ngơi.” Diệp Tuệ
một
đôi bàn tay êm nhu vỗ về bộ ngực rắn chắt của nam tử,
nhẹnhàng động thân mình, muốn cho nam tử
yêu
dấu thêm vui sướиɠ.
“Muốn…… Hoàng Hậu……”
hắn
khàn giọng
nói.
“Ca ca ngốc, kêu ta Tiểu Nam, ca quên mất rồi.” Diệp Tuệ điểm
hắnchóp mũi, cảm thấy mũi
hắn
thẳng tắp thẳng tắp,
thật
là đẹp, vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ, lại dùng đôi môi ngậm trong chốc lát, cười khẽ: “Ca ca của muội là đẹp nhất
trên
đời.”
“Hoàng Hậu cũng đẹp.”
“Kêu Tiểu Nam, ca ca ngốc.” Diệp Tuệ động vài phút, eo có chút mỏi: “Ca, ca ở phía
trên
đi, muội muội mệt mỏi rồi.”
“Được… Hoàng Hậu… Tiểu Nam ở dưới…”
hắn
nỗ lực loại cái tên kia ra, ôm chặt nàng trở mình, chiếm lĩnh quyền chủ động, vẫn
khôngdám quá mức dùng sức, thực ôn nhu từng cái động.
Cho dù như vậy, Diệp Tuệ vẫn bị làm cho đầu óc choáng váng, toàn thân khô nóng, toàn bộ thân thể giống như bị
hắn
hòa tan.
Nhưng cho dù là ai cũng
không
thể xem
nhẹ
loại tư vị tuyệt diệu này, kɧoáı ©ảʍ cực hạn trong nháy mắt liền đến…
hắn
đột nhiên tăng lớn lực độ, hung hăng chạm vào chỗ sâu nhất trong thân thể nàng, muốn hai người
thật
gắt gao hợp cùng
một
chỗ,
thật
giống như, hai người biến thành
một
người, giống như vĩnh viễn đều
sẽ
không
tách ra.
Sở Du nằm
trên
nàng, hết hôn lại hôn khắp mặt nàng, dừng lại ở đôi môi
đang
hé mở dốc.
Sở Du được đến lễ vật tốt đẹp nhất
trên
đời, đứng dậy lau mồ hôi cho nàng, lấy hết tâm trí để rửa sạch thân mình cho nàng, làm
thật
cẩn thận tỉ mỉ.
Diệp Tuệ mỉm cười,
không
có
một
chút hoài nghi, thời gian còn sớm, còn chưa muốn rời giường, trở mình, lại ngủ.
Sở Du lại
không
buồn ngủ, ôm thân mình hương mềm nhìn hồi lâu.
Mùa thu dần dần qua
đi, hồ Thái Dịch trong Ngự Hoa Viên hoa sen
đãkhô héo. Mặc Kỳ sai bọn thái giám gom lá cây khô khốc
đi, gió mát lạnh thổi phất qua
trên
mặt nước, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Bên bờ đê, Diệp Tuệ mang theo
một
đám tiểu thái giám
đang
nướng thịt, Tần Lão Nương dẫn theo hạ nhân mang từ đào hoa thôn đến thổ đặc sản đều bày ra.
“Cà tím nướng lên ăn rất ngon, thịt khô này cũng thế, bạch tùng nướng lên hương vị cũng
không
tồi……” Diệp Tuệ từng tiếng phân phó, sai bọn thái giám đem từ trong số đó ra
một
ít đồ có thể sử dụng được,
đi
rửa sạch, rồi mang lại.
Tần Lão Nương cười ha hả
nói: “Nương mấy ngày trước trở về quê
mộtchuyến, các thôn dân
nói
là con
đi
tế bái cho phần mộ Tần gia, ánh mắt kia đều hâm mộ chết được.”
Có thể được đến Hoàng Hậu tảo mộ cho Tần gia, kiểu gì quang vinh, cũng đủ để viết vào gia phả
đi.
“Nương sao lại
nói
vậy, ta là con dâu Tần gia, sao có thể
không
nghĩ đến người trong nhà.”
Tần Lão Nương thấy con dâu hiểu chuyện, càng thêm cao hứng, vây quanh bếp lò hỗ trợ nướng BBQ, vừa lúc tiểu tôn tử Tần huy nhà mình từ thư phòng học xong trở về, nghe
nói
mẫu hậu cùng bà bà mình đềuđang
ở Ngự Hoa Viên, nhảy nhót chạy tới.
Tần Lão Nương vạn vật dường như nhìn thấy tâm can bảo bối, vội ôm đến trong lòng ngực
không
buông tay, tâm a can a thịt a kêu lênkhông
ngừng.
“Kim tôn, cho bà bà hôn
một
cái, hôm nay
đã
học cái gì,
nói
cho bà bà nghe
một
chút.”
“Học Kinh Thi yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu……” Tần huy thông minh lanh lợi, lại liên tục lanh lảnh đọc thuộc lòng, Diệp Tuệ cười ngâm ngâm đưa qua
đi
một
xiên nướng thịt dê cho nhi tử. Lại
nói
đến bản lĩnh nướng BBQ này, Sở Du là cực kỳ tinh thông, Ares tửu lầu chính là làm cái này mà kiếm lợi nhuận, rắc lên hương liệu từ Thiên Trúc mang đến, hương vị từ xa là có thể ngửi được.
Diệp Tuệ nếm
một
ngụm, hơi hơi ngưng mi: “Thịt dê nướng này, cách chế biến là ta ở Ares tửu lầu ăn qua, đại ca như thế nào lại làm được?”
Mặc Kỳ ở bên cạnh nghe được, giật mình: “Tiểu thư có bị hồ đồ, Ares tửu lầu còn
không
phải là sản nghiệp Sở công tử?”
Diệp Tuệ giống
không
có nghe được, ngưng mi nhìn thẳng Sở Du. Nam tử bị nàng nhìn cảm xúc hơi hơi cứng lại, mắt lam lộ ra
một
tia kinh hoảng, vội vàng cúi đầu ăn cái gì làm như che dấu.
Diệp Tuệ càng thêm nghi hoặc, mày đẹp nhíu thành
một
đoàn.
“Nương nương, phu nhân Tể tướng gia mang thiệp đến hỏi người có thời gian
đi
quý phủ ngồi chơi hay
không?”
A Kim đem thiệp vừa nhận được đệ trình lên.
Diệp Tuệ nhìn đến là
một
thiệp mời tiệc mừng thọ, mới nhớ tới hôm nay là sinh thần năm mươi của lão nương Lý Vĩ Thần.
Vị phu nhân Tể tướng này tự cao nhi tử quan hệ với hoàng thất tầng này,
không
khỏi cậy sủng sinh kiêu, nếu
không
phải để cho Lý Vĩ Thần mặt mũi, nàng
đã
sớm hạ chỉ thu thập.
Cho rằng nhi tử lão bà là Hoàng Hậu đương triều chắc,
thật
đúng là đem dĩnh Đường Quốc này xem thành nhà mình, có loại người tại saokhông
có ý tứ, phân
không
rõ
tình thế! Diệp Tuệ cảm xúc căm giận, trong mắt lóe ra
một
tia tức giận.
A Kim nhìn thấy chủ tử
không
cao hứng: “Nương nương nếu là
khôngmuốn
đi, nô tài cho người đưa phần hạ lễ, ngài là quân, bà ta là thần, dù như thế nào đều
không
đáng vì loại người này giận dữ.”
Diệp Tuệ nghĩ nghĩ: “Ngươi mang ý chỉ của ta
đi
quý phủ nghi thái phi, thỉnh bà ấy ra mặt
đi
đến Tể tướng phủ, bà ấy biết nên làm như thế nào.”
Nghi thái phi là mẫu thân Lão Thập Nhất, lúc tuổi trẻ thủ quả, đối đãi nhi tử của sườn phu so với nhi tử trực hệ còn muốn thân hơn nhiều, dùng tài nguyên nghi vương phủ dưỡng dục cả gia đình sườn phu. Làm cho Lão Thập Nhất vô cùng phản cảm, phẫn nộ, liền tôn thất truyền thừa cũng từ bỏ, có dự tính chặt đứt hương khói.
Cái này làm nghi thái phi lo lắng, nhi tử muốn chặt đứt hương khói nhà mình, các con cháu khác của bà ta
không
hề có chút vinh quang, rất nhiều lần thượng tấu thỉnh cầu Diệp Tuệ ban ân
một
hài tử, nghi vương phủ dùng để kéo dài dòng máu nghi vương.
Đối với chuyện này, Diệp Tuệ là
không
thể, Lão Thập Nhất
không
cho sinh hài tử
thì
không
thể nào làm được, dù sao nàng còn trẻ, lại chờ mười năm tám năm cũng
không
quan trọng.
Nghi thái phi có chuyện cầu Hoàng Hậu, tự nhiên là vạn
sự
phải đứng ở
trên
lập trường của nàng mà làm việc.
“Nô tài liền
đi.”
A Kim hành lễ, hướng Ngự Hoa Viên bên ngoài
đi.
Diệp Tuệ giải quyết xong chuyện này,
đang
muốn xoay người, thấy Tần Vũ Hàng
đi
vào Ngự Hoa Viên.
“Nhị sư huynh.” Sở Du nhìn thấy huynh trưởng nhà mình lộ ra mỉm cười, qua
đi
chắp ta hành lễ.
Diệp Tuệ bỗng nhiên nổi lên dự cảm
không
hay, nỗi lên ánh mắt nghi hoặc đánh giá Sở Du, người đó bị nàng nhìn đến hốt hoảng, ra vẻ trấn định cùng Tần Vũ Hàng hàn huyên vài câu.
“Nương tử.” Tần Vũ Hàng
đi
tới,
một
tay lôi kéo Sở Du: “Các người tới đây cùng ta.” Quay đầu chào hỏi Tần Lão Nương, lôi kéo hai người
đivề phía
một
cái thuyền hoa gần đó bước lên.
“Nương tử, Tam sư đệ, ta chuyển đạt ý tứ các ngươi lên Hoàng thượng, vừa rồi nhận được khoái mã tám trăm dặm Hoàng Thượng phái tới,
nói
là hết thảy cho ta làm chủ.”
hắn
mỉm cười: “Hoàng Thượng đồng ý các ngươi hôn
sự.”
Hoàng Phủ Trạch Đoan mới
đi
có mấy ngày,
đang
trên
đường
đi
hướng kinh triệu phủ, khoái mã thư từ qua lại, qua lại
không
mất bao lâu.
Nhưng Diệp Tuệ tâm tư hoàn toàn bị
một
sự
kiện khác chiếm cứ, nàng đến từ
một
thế giới khác, đối với người khác mà
nói
là
một
chuyện thực kỳ dị, nhưng đối với nàng mà
nói
lại là đích thân thể nghiệm qua.
Mấy ngày gần đây
hắn
cho nàng cảm giác
không
bình thường.
“Tần đại ca, chàng trước rời
đi, ta muốn cùng Sở Du
nói
chuyện riêng.”
Tần Vũ Hàng mỉm cười
nói: “Các người từ từ
nói
chuyện, ta ở ngaytrên
bờ chờ, có
yêu
cầu gì thông báo ta
một
tiếng là được.”
Diệp Tuệ gật gật đầu, thấy Tần Vũ Hàng lên bờ, liền phân phó thái giám chèo thuyền đem thuyền hoa rẻ nước, chờ thuyền hoa rời bờ biển khá xa, kêu thái giám kia dùng thuyền
nhỏ
rời
đi.
“Ngươi là ai?” Diệp Tuệ bỗng nhiên quay đầu lại, xem kỹ nam tử.
“Tiểu Nam.” Sở Du
nhỏ
nhẹ
hô, khẩn trương đến nỗi hai tay tất cả đều là mồ hôi.
“Tiểu Nam là để ngươi gọi sao?” Diệp Tuệ thanh
âm
lạnh băng, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ kia lập tức tái nhợt, nàng cái gì đều hiểu
rõ: “Ngươi là Sở Du?”
“Đúng vậy.” Sở Du giống
đã
làm sai chuyện gì, cơ hồ run rẩy thừa nhận.
“thì
ra ngươi còn ở đó, ta
thật
là ngây thơ, cư nhiên cho rằng ngươi
đãchết.”
Diệp Tuệ đột nhiên đau lòng lợi hại, trước mắt biến thành màu đen, miệng phun ra
một
ngụm máu tươi, thân mình lay động
một
chút, nghiêng nghiêng ngã xuống
trên
sàn nhà mềm mại.
Sở Du đại kinh thất sắc, vội lại đây tương đỡ.
Nàng giống như sắp chết đuối bắt được
một
khối gỗ mà bám vào
hắn, vạn phần thống khổ cầu xin: “Ngươi vì sao
không
đi, vì sao
không
chịu rời
đi, bị người chán ghét rất đắc ý sao?”
Nàng biết Sở Du là vô tội, nhưng tư tâm cho rằng
hắn
hẳn là
đã
chết.
Sở Du
trên
khuôn mặt lộ ra xám trắng giống như chết: “Nếu Hoàng Hậu muốn cho người nọ trở về, ta có thể kêu tỉnh
hắn, chỉ cần Hoàng Hậu cao hứng, ta
sẽ
đem thân thể này nhường cho
hắn.”
Diệp Tuệ ngẩn ra hồi lâu,
thì
thào
nói: “Huynh ấy chưa chết, còn sống?”
“hắn
ở trong thân thể ta trong
một
góc nào đó, lúc trước
đã
nói
xong, mỗi người phân ra thời gian nửa tháng bồi nàng.”
Diệp Tuệ nước mắt bất giác tràn ra, đôi mắt lộ ra tia mong đợi, lấy
mộtloại bộ dáng cảm tạ trời xanh, chắp tay trước ngực, hướng ngoài cửa sổ sáng trưng cầu nguyện trong
không
trung.
một
lát sau, xoay thân,nói
với Sở Du: “Ngươi có thể tiếp tục cùng đại ca duy trì cái ước định kia.”
Nàng ra thuyền hoa, đứng ở
trên
boong tàu, gọi thái giám từ xa lại đây.
Lên bờ, thấy đại lão công,
hắn
cười cười đem
một
chuỗi nướng bạch tùng đưa lên môi nàng, nàng nhận lấy, từ từ ăn: “Tần đại ca, ta hy vọng chọn ngày hôn lễ là đầu tháng, chàng xem sắp tới có ngày tốt hay
không?”
không
phải nàng nhẫn tâm, tuy rằng Sở Du thực vô tội, nhưng đại ca vì nàng chờ đợi ngàn năm, hóa thân bộ dáng lang
không
rời
không
bỏ, như thế nào
không
để cho nàng canh cánh trong lòng.
Thời gian kế tiếp, Sở Du vẫn ở tại Thiệu Dương cung, Diệp Tuệ
khôngcó
đi
lại.
Tháng 11 ngày đầu tiên, là ngày Diệp Tuệ nạp sườn quân, bởi vì hoàng đế
không
ở đế đô, lo lắng các đại thần
không
hài lòng. Nàng
không
có làm thành đại
sự, ở trong cung làm mấy bàn, mời đến thân hữu tri kỷ náo nhiệt
một
trận.
“Đại ca.”
Diệp Tuệ
một
thân trang phục tân nương đỏ thẫm, ngồi ở
trên
giường lớn tinh xảo trong Thiệu Dương cung, lúc nhấc lên khăn voan, đầy mặt nước mắt nhào vào trong lòng ngực nam nhân đĩnh bạt.
“Tiểu Nam, thê tử của ta.”
Chờ đợi ngày ngày đêm đêm vô tận, xuân hạ thu đông, ngàn năm vạn tháng,
hắn
rốt cuộc chờ được ngày này cùng nàng trở thành phu thê, thành trượng phu của nàng.
Cỡi bỏ
một
thân trang phục, hai vợ chồng lõa thể đối diện nhau.
Diệp Tuệ ngồi ở
trên
đùi
hắn, ôm nam tử thâm ái này, gắt gao gắn bó.
“Đại ca, may mắn ca ca có thể trở về, muội cho rằng ca ca
không
còn nữa.” Nàng khóc nức nở
nói
ra
sự
sợ hãi nhất, mãi đến tối hôm qua còn sợ
hắn
sẽ
không
trở về, ngay khi xốc lên khăn voan kia, nàng thấy cặp mắt lam kia lóe sáng đặc thù, đột nhiên cảm thấy ngày ấy
trênthuyền hoa cầu nguyện
đã
ứng nghiệm, trời cao vẫn luôn là chiếu cố nàng.
Đại ca lau nước mắt cho nàng: “Tiểu Nam, đừng bi quan như vậy, đại ca chỉ có nửa tháng vắng mặt, cửu biệt thắng tân hôn
không
phải càng tốt sao?”
“Muội ở cổ đại
không
quen, tuy rằng có được rất nhiều những thứ tốt đẹp, nhưng là muội
không
có cảm giác an toàn, muội sợ
cô
độc, muội sợ bí mật bị công bố, bị bọn họ xem là quái vật,
đang
sống sờ sờ bị thiêu chết. Đại ca ngàn vạn đừng rời khỏi muội, có ca ca ở đây, cổ đại liền có ý nghĩa.”
Đại ca ôm chặt nàng, hôn khắp toàn thân.
“Muội muội của ta, ái thê của ta, muội yên tâm, đại ca
sẽ
bồi muội cả đời.”
Ánh trăng trốn vào tầng mây, sao cũng biến mất, lại là
một
ngày quađi.
Diệp Tuệ nằm ở Thiệu Dương cung
trên
giường lớn, mở đôi mắt mang, đầy mặt hạnh phúc nhìn nam tử bên người.
hắn
nhìn lại nàng: “Tiểu Nam, nên rời giường.”
“Ca ca, muội còn muốn.” Diệp Tuệ đặt tay ở
hắn
phía dưới xoa nắn, chỉ chốc lát sau liền có cảm giác, trêu đùa: “Đại Tấn Giang nhớ muội.”
“Làm nhiều
không
tốt cho bản thân mình.”
hắn
tịch nhiên bất động, nhưng trong mắt bày ra hai ngọn lửa dục.
“Hôm qua là tân hôn của chúng ta, phải hưởng tuần trăng mật, là tuần trăng mật của muội cùng ca ca.” Diệp Tuệ nghiêm trang
nói, đứng dậy quỳ gối chỗ hai chân
hắn
trêu chọc, dùng miệng, dùng tay, mang đến cho
hắn
cảm thụ sung sướиɠ nhất.
hắn
vịn lấy tóc nàng, đón ý hùa theo, sau đó ôm lấy nàng, lật người qua, đè ở
trên
thân mình nàng, dùng Tấn Giang của
hắn
tiến vào thân mình nàng, hung hăng tác muốn.
một
giờ sau, từ
trên
giường đứng lên,
hắn
chải lại tóc rối cho nàng.
“Tiểu Nam, về sau đối với Sở Du tốt hơn
một
chút.”
“Vì sao, ta đối với
hắn
không
phải thực thích.”
“Muội muội nếu có thể tiếp thu nhiều nam tử như vậy, thêm Sở Dukhông
nhiều?”
“không
giống nhau.” Lúc nàng mới xuyên tới, đối với thế giới
một
nữ n phu tràn ngập tò mò, Tần Vũ Hàng là trời cao an bài cho nàng.
Nàng cùng Hoàng Phủ Trạch Đoan là vận mệnh
yêu
cầu, cùng Lý Vĩ Thần, Mặc Kỳ, Lão Thập, Lão Thập Nhất chưa chắc là đáp ứng nhu cầu cần kí©h thí©ɧ, được kí©h thí©ɧ đạt tới trình độ nào đó, nàng liền
khôngmuốn lại tiếp nhận nam tử khác.
“Nhưng mà Tiểu Nam, ca ca tối hôm qua tỉnh lại, phát
hiện
thân thể này chứa đầy đau thương nồng đậm,
nói
đến cùng là ca thiếu
hắn, muội muội đối với
hắn
tốt, xem như vì đại ca mà bồi thường.”
“Kỳ
thật
ta
không
chán ghét Sở Du.”
Diệp Tuệ chui vào lòng
hắn
ôm ấp, khi nàng phát
hiện
đại ca biến mất, giận chó đánh mèo với
hắn, cho nàng cảm giác giống như
không
phải đại ca đoạt thân thể Sở Du, mà dường như là Sở Du đoạt thân thể đại ca.
“Đại ca cả đời làm việc đều thực công chính, đối với việc chiếm cứ thân thể người khác cảm thấy thực áy náy, đêm nay ta tính đem thân thể nhường cho
hắn
một
đêm, Tiểu Nam hảo hảo bồi
hắn, coi như bồi thường đối với đêm tân hôn
đi.”
“Chỉ có
một
đêm sao, được rồi, muội
sẽ
đối tốt với
hắn, nhưng là đại ca
nói
giữ lời, sáng mai nhất định phải trở về.”
“Ta
sẽ
trở về, bởi vì nơi này có Tiểu Nam, ta cùng Sở Du
đã
nói
mỗi người nửa tháng,
sẽ
không
nuốt lời, nhưng
thật
ra Tiểu Nam ngàn vạn chớ quên ta.”
“sẽ
không
quên, đại ca yên tâm
đi!” Đối diện với khuôn mặt giống nhau như đúc, nàng cũng là có cảm giác.
“Ngươi đứa
nhỏ
này, luôn là có lúc hay giận dỗi.” Đại ca lấy váy áo lại đây mặc cho nàng.
“Đại ca đừng ăn qua viên tránh thai
đi, chúng ta có thể
sẽ
có hài tử?”
Diệp Tuệ nhớ tới chuyện này, trong mắt lóe quang, nhưng là vạn nhất có hài tử
sẽ
là của Sở Du, hay là đại ca?
Tác giả có lời muốn
nói:
Điểm đánh hình ảnh tiến vào, khai tân văn, duy trì nhận nuôi, cất chứa, cầu dẫm dấu chân 《 vào nhầm thịt đồ chơi văn hoá
không
dậy nổi 》