Chương 112

Thi hội chính là cuộc thi thăng cấp cho các tú tài, sau khi trúng tuyển trở thành cống sinh, cũng gọi là cử nhân lão gia, có thể trực tiếp lãnh bổng lộc, nuôi gia đình sống tạm.

Nếu trong triều đình xuất

hiện

chỗ trống chức vị nào đó, cũng có thể ở trong các cử nhân lựa chọn và bổ nhiệm chức quan.

Đừng nhìn tú tài chẳng ra gì,

một

khi thi đậu cử nhân chính là

mộtbước nhảy vọt, nhân sinh huy hoàng khởi bước từ nơi này.

Rất nhiều đồng sinh vì cái mộng tưởng này mà theo đuổi cả đời, bắt đầu từ khi thiếu niên khí phách hăng hái, vẫn luôn dự thi đến bảy tám chục tuổi, thậm chí đến chết còn thi.

Hoàng gia sở dĩ đầu tư toàn bộ tài lực để lấy được đề thi, bởi vì ngoại trừ Hoàng Tử Kỳ, còn có nhi tử hoàng bỉnh cũng muốn tham gia khoa cử.

Lão hoàng gia mấy thế hệ liền nam đinh

không

ít, nhưng tới hoàng bỉnh này

một

thế hệ chỉ có

một

con độc đinh như vậy, nên kỳ vọng vô cùng lớn.

Ngày thi hội này, các thí sinh đế đô lục tục tiến vào trường thi, tiếng chuông vang lên, đại môn đóng lại.

Các giám khảo dẫn dắt thí sinh vô lạy tượng tương tự Khổng Tử, sau đó phân mọi người đến trong phòng

nhỏ.

Mỗi thí sinh cùng các giám khảo đều phải ở trong trường thi nghỉ lại ba ngày ba đêm, bao gồm ăn uống tiêu tiểu ngủ, thời gian ba ngày, cho dù ngươi là vương công quý tộc cũng phải giống bá tánh bình thường ở

ẩn

trong căn phòng

nhỏ

đóng kín,

không

có tự do, giống như tù phạm.

Ngay lúc giám khảo phát đề thi,

trên

đường cái bên ngoài trường thi,một

đội Ngự lâm quân khí thế uy vũ tiến tới, mặc áo giáp sáng choang, cưỡi tuấn mã Mông Cổ từ

trên

đường phố mênh mông lại đây, đằng trước quân đội là

một

chiếc xe ngựa cung đình xa hoa.

“Nơi này chính là trường thi, bên trong điều kiện rất kém cỏi, mùa thu buổi tối càng rét lạnh hơn, nếu tường đệ muốn

đi

theo con đường làm quan, ta nhất định

sẽ

giúp đệ hoàn thành tâm nguyện.” Diệp Tuệ

mộtthân cung trang từ

trên

xe ngựa bước xuống, nắm tay đệ đệ Diệp Tường, chỉ vào đại môn trường thi

nói.

“không

cần tỷ tỷ giúp ta, ta

sẽ

chuyên tâm đọc sách, tương lai làm đại quan, để cho người Diệp gia

không

chịu thua kém.” Diệp Tường nghiêm túc gật đầu.

“Đồng Đại Phú, ngươi

đi

đến kêu người bên trong mở cửa.”

Đồng Đại Phú là Đông Cung tổng quản, cầm trong tay lệnh bài chủ tửđi

đến cửa trường thi.

Lúc này đại môn hoàn toàn đóng kín, triều đình quy củ, trừ phi có nhân vật thân phận quan trọng

đi

vào mới có thể mở ra.

Đồng Đại Phú

một

trận đập cửa, thủ vệ bên trong mở ra

một

cái cửa sổ

nhỏ

bằng bàn tay, thấy đội nghi thức bên ngoài liền lắp bắp kinh hãi, nhận được lệnh bài truyền vào, vội vàng

đi

thông báo cho quan chủ khảo.

Lệnh bài có dấu ấn của Hoàng Phủ Trạch Đoan, ai cũng hiểu được

hiệngiờ Đông Cung chính là trời của Dĩnh Đường Quốc, Thái tử trở thành hoàng đế là chuyện sớm hay muộn.

Quan chủ khảo nhìn thấy lệnh bài, bị dọa thành

một

thân mồ hôi lạnh, vội vàng cho người mở đại môn.

Diệp Tuệ dẫn đệ đệ phía trước tiến vào, đầu tiên là đánh giá

mộtphen, cùng trong phim điện ảnh kiếp trước nhìn thấy

không

có khác nhau bao nhiêu, chính bắc là vị trí quan chủ khảo, phía nam là từng hàng phòng ở, đại khái là có hai ba mươi phòng.

Quan lại ở trong phòng các thí sinh

không

biết

đã

xảy ra

sự

tình gì, đều duỗi cổ hướng bên này nhìn xung quanh, khi nhìn thấy quân đội tiến vào, người có chút tật giật mình đều bất an lên.

Diệp Tuệ chỉ thấy



mấy hàng phía trước, càng xa càng nhìn

khôngrõ. Lấy lại tinh thần, sai Đồng Đại Phú trước mặt mọi người tuyên đọc ý chỉ Thái tử. Đơn giản là kiểm tra

hiện

tượng trường thi ăn hối lộ trái pháp luật, nếu phát

hiện

đồng sinh sao chép đều thanh trừ khỏi trường thi.

Quan chủ khảo vốn định thừa dịp thi hội vớt

một

chút nước luộc (**chấm mυ"ŧ**), vừa nghe muốn kiểm tra, lập tức bị dọa tới rồi.

Diệp Tuệ vừa thấy liền biết có vấn đề, lạnh lùng

nói: “Bổn cung tới xem xét trường thi có vấn đề thất trách

không,

không

biết chủ khảo đại nhân có nguyện ý phối hợp?”

Quan chủ khảo dùng tay áo lau

đi

mồ hôi

trên

mặt: “Được chứ, được chứ, thái tử phi chỉ cần phái người tra là được.”

Diệp Tuệ vung tay lên, Ngự lâm quân như lang hổ đá từng cái phòng của cống sinh tra tìm.

Thời gian thực mau,

không

đến nửa khắc, mấy trăm đồng sinh có mười mấy tên bị kéo ra tới, trong đó có phụ tử hoàng gia. Hoàng Tử Kỳ sắc mặt tro tàn, run run rẩy rẩy quỳ gối trong đám người, chứng cứ sao chép bị bày ra, còn

đang

lắp bắp mạnh miệng: “Ta là mang theo tờ giấy này để nháp,

thật

sự

không

phải sao chép.”

Diệp Tuệ thanh

âm

lạnh băng: “Ngươi

không

hiểu quy củ, hay là đầu óc có vấn đề,

không

hiểu được ngay cả cái tờ giấy trắng đều

không

thể mang vào?”

Hoàng Tử Kỳ dại ra nhìn lên nữ tử đẹp đẽ quý giá bất phàm tuổi trẻ này, cảm thấy quen mắt. Nháy mắt vài cái, nhìn đến Diệp Tường

mộtbên, kinh ngạc

nói: “Tường Nhi, ngươi như thế nào lại ở chỗ này?”

Diệp Tường nhìn nhìn

hắn

liếc mắt

một

cái: “Ta tới cùng tỷ tỷ.”

Hoàng Tử Kỳ bỗng nhiên chỉ chỉ, khó có thể tin: “Ngươi…… Ngươi chẳng lẽ là Tiểu Tuệ?”

“Lớn mật, dám vô lễ với thái tử phi nương nương.” Đồng Đại Phú cao giọng mắng

một

câu, tiến lên vung ra

một

cái tát

thật

mạnh. Hoàng Tử Kỳ bị đánh phát ngốc, trong lúc nhất thời

không

kịp hồi thần, như thế nào cũng loạn,

không



hôm trước còn là Diệp gia nữ hài tử, vì cái gì đột nhiên biến thành dĩnh Đường Quốc thái tử phi.

“Hoàng Tử Kỳ, ngươi cũng có mặt hôm nay?” Diệp Tuệ tiến lên vài bước, lạnh lùng

nói: “Mấy năm nay ngươi khi dễ Diệp gia ta cuối cùngthì

sao vậy.”

Hoàng Tử Kỳ đoán ra được

sự

tình đáng sợ nhất, răng

trên

cùng răng dưới

không

ngừng va chạm, sợ tới mức sắc mặt xám ngoét, đầu lưỡi cứng lại rồi, thanh

âm

cũng hít thở

không

thông. Đại nhi tử

hắn

hoàng bỉnh năm nay vừa mới hai mươi, cùng là người hoàng gia cho nên đều giống nhau, diện mạo thực tuấn mỹ, lớn gan

nói: “Ngươi là Tiểu Tuệ muội muội?”

Diệp Tuệ biết biểu ca này mắt cao hơn đầu, ỷ vào trong nhà có chút tiền dơ bẩn, đem người Diệp gia

không

bỏ vào trong mắt. Khối thân mình của nguyên chủ này thời thơ ấu

không

ít lần bị

hắn

khi dễ, tuổi lớn hơn

một

chút, hoàng bỉnh làm bộ như người thượng đẳng, tư thái kiêu căng,

trên

cao nhìn xuống mang theo ánh mắt khinh thường mà đối đãi người Diệp gia.

“Biểu…… Biểu muội……” Hoàng bỉnh nơm nớp lo sợ gọi

một

câu, cái miệng rộng lại bị đánh tới, Đồng Đại Phú mắng: “Đồ

không

có mắt, dám nhận thân lung tung,

không

muốn sống nữa.”

Diệp Tuệ nhìn hai cha con này, vô cùng chán ghét.

“Đồng sinh bị nghi ngờ có liên quan sao chép đều đuổi ra trường thi, những người khác tiếp tục khảo thí.”

Diệp Tuệ hận nhất là sao chép, kiếp trước đại học năm thứ hai nửa học kỳ đầu, trường học muốn đưa mấy sinh viên mũi nhọn

đi

anh

quốc làm trao đổi sinh.

Nàng các thành tích xếp hạng đều loại ưu, nhưng thời điểm tham gia khảo thí bởi vì hành vi gian lận thực đáng xấu hổ mà

một

nữ học sinh được thứ hạng cao, ngăn trở con đường nàng

đi

anh

quốc. Đáng giận nhất là học sinh kia bị bắt được còn chết

không

thừa nhận, lại bởi vì là thân thích của giảng sư, cuối cùng được xác định là

không

có hành vi sao chép.

Cái làm nàng

không

thể chịu đựng được nhất chính là nữ học sinh kia còn làn bộ ta là sinh viên, ta thực vô tội, các ngươi như vậy là thương tổn ta, các ngươi thiếu đạo đức

không, các ngươi còn có lương tâm chi tâm hay

không?

Bà mẹ nó, bộ năm nay ăn trộm ăn cướp đều hợp pháp rồi hả, còn người bị trộm kia

không

phải thực đáng chết sao?

Lúc ra khỏi trường thi, nàng lại bổ sung

một

câu: “Người bị nghi ngờ có liên quan gian lận, về sau

không

được lại vào trường thi.” Kỳ

thậtkhông

cần phải nàng hạ lệnh, Dĩnh đường luật pháp

đã

có luật lệ minh xác, thí sinh bắt đầu bị nghi ngờ có liên quan gian lận

một

khi pháthiện, lập tức đuổi

đi, cả đời

không

được tiến vào con đường làm quan.

Diệp Tuệ dẫn tiểu đệ

đi

ra khỏi trường thi, lên xe ngựa,

nói

với Diệp Tường: “Đám người nhà họ Hoàng mang lại cho chúng ta thương tổn, là bởi vì chúng ta

không

đủ cường đại, cá lớn nuốt cá bé chính là như vậy, tường đệ phải nhớ

rõ, đệ nếu là trở thành người đứng

trên

người khác, liền phải làm càng tốt hơn so với thường nhân làm.”

“Ta

đã

biết tỷ tỷ.”

Diệp Tuệ lại suy nghĩ, chính mình xuyên đến cái thời đại kỳ quái nam nhiều nữ thiếu này, chuyện cần phải làm là gắn bó cân bằng giữa các lão công

đi, mới có thể ở

trên

đường nhân sinh lấy được

một

cuộc sống huy hoàng

không

tồi.

“Tỷ, người xem.” Diệp Tường lôi kéo tay áo nàng.

Diệp Tuệ nhìn ra ngoài cửa sổ, lại thấy phụ tử Hoàng Tử Kỳ bị

mộtđám nha dịch đuổi ra, đệm chăn đồ dùng đều bị ném ở

trên

đường cái, có thể biết

hắn

đắc tội thái tử phi, mỗi người

một

cước, hành hungmột

trận, đánh đến hai cha con bộ mặt bầm tím, chờ đến khi nha dịch rời

đi, khập khiễng đỡ nhau rời đại môn trường thi.

“Tỷ, làm như vậy có phải quá độc ác hay

không?” Diệp Tường tuổi cònnhỏ, đáy lòng thuần lương, trong tâm

không

đành lòng.

“Ta

không

có làm cái gì nha, chẳng qua đem bọn họ ấn tội sao chép mà trừng phạt thôi, bọn họ bị trừng phạt thế này là đúng tội.”

không

có gϊếŧ bọn họ,

không

có sung quân ra biên cương,

đã

là thiên đại mặt mũi.

Diệp Tuệ hôm nay tâm tình phá lệ vui vẻ, đuổi Ngự lâm quân đều trở về quân doanh, lưu lại mười mấy thị vệ đại nội

đi

theo, ngồi

trên

xe ngựa lên đường.

đi

ngang qua tửu lầu Ares, thấy Tần Vũ Hàng cùng Sở Du từ bên trong

đi

ra.

Nàng lên tiếng kêu dừng xe, dắt theo Diệp Tường xuống xe,

đi

đến phía

hắn.

“Nàng

không

phải

đi

trường thi sao?” Tần Vũ Hàng thấy thê tử lại đây, mặt

hiện

vui mừng.

“Về chuyện này là việc

nhỏ, sớm

đã

xong xuôi, Tam sư đệ.” Diệp Tuệ chào hỏi Sở Du, quay đầu lại

nói

với đại lão công: “Phải về cung sao? Bồi ta cùng nhau trở về.”

Sở Du lại mỉm cười

nói: “Nếu

đã

tới, chi bằng lên

trên

lầu ăn

một

chút gì, ta nhớ



nhị sư tẩu mấy ngày trước nhắc tới chuyện ớt cay, ta hôm qua mua của mấy thương nhân Thiên Trúc

một

ít, nếu thích

thì

mang theo

đi.”

Diệp Tuệ hoan hô: “thật

tốt quá, ớt cay Thiên Trúc quốc là hương liệu có phẩm chất tốt nhất, khi nướng thịt dê ướp lên

một

ít, nhất định vô cùng mỹ vị. Tường đệ theo ta lên lầu, đệ nhất định phải nếm thử hương vị ớt cay, nam nhân

không

ăn cay

không

phải nam tử hán chân chính, đợi lát nữa mọi người đều phải ăn.”

Nàng mấy ngày hôm trước cùng Sở Du

nói

qua vụ ớt cay,

không

nghĩ tới

hắn

thật

sự

đem chuyện này làm gấp, trời biết nàng từ khi xuyên đến cổ đại,

đã

vài năm

không

ăn cay.

Lên lầu, vẫn là phòng lần trước nàng tới.

Sở Du cho người sớm đem thịt dê

đã

nướng chín bưng lên bàn, lại đem vài loại hương liệu rãi vào bên

trên.

Ớt cay là cái loại vô cùng cay, cách

thật

xa mà cũng sặc đến rơi nước mắt các nam nhân, chứ đừng

nói

đến ăn,

một

bữa cơm này, chỉ cómột

mình Diệp Tuệ ăn đến vui vẻ. Sau khi ăn xong rồi, tiểu nhị đem cái bàn thu dọn sạch

sẽ, bưng lên hoa quả cùng nước trà thơm, mọi người cùng nhấm nháp.

Sở Du

một

đôi mắt lam phá lệ sáng ngời, lóe tia nhàn nhạt sáng rọi, càng thêm tuấn mỹ tuyệt luân.

“Nhị sư tẩu, ta nơi này lá trà

không

ngon bằng cung đình, nhưng thu hoạch từ Hoàng Sơn cũng thuộc thượng phẩm,

không

ngại

thì

uống nhiều chút.”

Diệp Tuệ cười

nói: “Tam sư đệ ý tứ này

không

phải nhớ nhung lá trà trong cung

đi, sớm mai ta cho người đưa hai bao lớn lại đây.”

Sở Du mắt lam chăm chú: “Cung đình lá trà tuy ngon, nhưng sao bì được so với sư tẩu như vậy cao quý thanh nhã, chỉ cần có thể thường tới làm khách, đó là vinh hạnh tiểu điếm.”

Diệp Tuệ chỉ xem

hắn

đang

khách sáo,

không

cho là

thật.

“Chủ nhân.”

một

tiểu nhị đẩy cửa tiến vào, chào hỏi xong,

nói: “Bên ngoài có

một

vị



nương nêu đích danh muốn gặp ngài,

nói

chủ nhânđã

từng biết.”

“Là ai?” Sở Du hỏi,

hắn

đối với nữ nhân ở đế đô từ trước đến nay tránh chỉ e

không

kịp, sợ dính vào mấy chuyện mất danh dự, bởi vì nữ nhân đế đô đều gan thực lớn, cho dù ở

trên

phố đυ.ng phải nam nhân xa lạ cũng có thể lôi kéo

không

bỏ.

“Là lần trước khi hoàng tú tài mừng thọ,



nương bị chúng ta đánh đuổi ra, lúc ấy còn ở dưới lầu tiểu

một

đống.”

“không

phải

đã

nói, người nọ lại đến liền đóng cửa thả chó sao?” Sở Du thanh

âm

lộ ra

không

vui.

“Chúng tiểu nhân

đã

tính làm như vậy, nhưng



nương kia

nói

nàng là thê tử chưa qua cửa của điển sử đại nhân,

nói

chúng ta nếu là đắc tội nàng, chính là cùng quan phủ chống đối, chúng tiểu nhân

không

dám làm bậy, liền

đi

lên xin chỉ thị chủ nhân.”

Hoàng mai, đại nữ nhi Hoàng Tử Kỳ! Ngày đó hình tượng chật vật mất hết mặt mũi, còn

không

biết xấu hổ lại tìm tới, người hoàng gia da mặt dày đến trình độ tường liên thành đều cam bái hạ phong.

Diệp Tuệ đều siêu cấp bội phục.

một

quan cửu phẩm điển sử bao lớn, ở đời sau chắc

nói

tương đương với hương trưởng, trấn trưởng gì

đi!

Ở loại địa phương như đế đô này, khoan

nói

điển sử, dù là vương công đại thần cũng nhiều

không

kể xiết, điển sử như vậy

nhỏ

như hạt mè lại cũng xứng đáng để lấy ra khoe,

thật

là hành vi

không

có đầu óc.

“Vị



nương kia chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vẫn luôn đối với ngươi ôm tâm ảo tưởng, Tam sư đệ

không

bằng

đi

gặp mặt nàng

một

lần,nói

vài lời tàn nhẫn, cũng để đánh gãy ý niệm của nàng.” Diệp Tuệ cảm thấy cứng rắn

không

phải biện pháp hay, đề nghị Sở Du

đi

gặp mặt,

nói

chút câu tuyệt tình, để nàng

không

cần phải dây dưa tiếp tục.

Sở Du ngẫm lại cũng nên như thế, mắt lam ánh lên tia u tối như thần, nhìn quét

một

vòng, cuối cùng ở

trên

khuôn mặt Diệp Tuệ dừng lại trong chốc lát: “Ta

đi

xuống nhìn xem đây!”

Diệp Tuệ nhìn thân ảnh tuấn lãng phi phàm rời

đi, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác vi diệu, có phải

hắn

đã

ái mộ mình rồi hay

không? Bật cười, thầm nghĩ mình đa tâm, người ta

đã

đi

nửa cái địa cầu rồi, cái dạng mỹ nữ gì chưa thấy qua, bản thân mình

không

biết tốt xấu quá rồi, bất quá vì ái ngại, nàng

sẽ

không

đến tửu lầu này nữa.

Tần Vũ Hàng cũng có suy nghĩ chuyện này, Tam sư đệ cho

hắn

cái cảm giác giống như tâm tư chính mình đối đãi thê tử, thấy nàng ngưng mắt suy nghĩ, choàng lấy eo

nhỏ

ôm người để

trên

đùi mình.

Diệp Tuệ thấp giọng

nói: “Tường đệ ở chỗ này, chàng thành

thật

chút cho ta.”

“không

có việc gì, tường đệ là tiểu hài tử, cái gì cũng đều

không

hiểu đúng

không?” Tần Vũ Hàng cười

nói

với Diệp Tường ngồi đối diện.

Diệp Tường khuôn mặt

nhỏ

đỏ bừng, mất tự nhiên quay mặt

đi: “Đệ

đivệ sinh.” Giống như chạy trốn,

đi

đến ngoài cửa. Diệp Tuệ vội

nói: “đitìm tiểu nhị bồi, đừng

đi

một

mình, gặp người xấu

thì

không

hay.” Hài tử Diệp gia bộ dáng

thật

sự

quá đẹp, nếu là đυ.ng tới nam nhân biếи ŧɦái gay có ý làm chuyện xấu liền phiền toái.

Tuy rằng người Dĩnh đường nghiêm cẩn nam nhân làm gay, nhưng trong lén lút luôn có người gan lớn

không

sợ chết.

Dặn dò xong Diệp Tường rời

đi, lại

nói

với đại lão công: “Đừng cókhông

việc gì mà trong nhà ngoài ngõ cứ ôm, bị người ngoài nhìn muốn lại chê cười.”

Tần Vũ Hàng trong mắt lộ ra trìu mến: “Nương tử sao lại thế, ăn chút thịt nướng, khóe môi này còn dính hương liệu lên

trên, vi phu xoa rớt cho nàng

đi!”

hắn

nói

rồi cúi đầu xuống, đầu lưỡi liếʍ khóe môi nàng, lại chuyển qua hôn môi nàng.

Diệp Tuệ bị hôn thở hổn hển, ôm cổ

hắn

đáp lại.

Lại thấy

hắn

càng hôn hứng khởi, rồi còn vén vạt áo nàng lên,

một

đôi vυ" trắng sáng run run bắn ra, bị đôi tay

hắn

phủ lên xoa nắn, đầu ngón tay kẹp khảy hai viên hồng mai, trong mắt nhộn nhạo nóng cháy, chui đầu vào trước ngực nàng hút thỏa thuê

một

trận, thanh

âm

trầm khàn

nói: “Ta viên dược tránh thai trong cơ thể hết thời gian hiệu lực, nương tử lần này qua nguyệt

sự

liền chuẩn bị thụ thai, sinh cho ta đứa con trai

đi!”

Diệp Tuệ trong mắt tất cả đều là mị thái, thấp giọng

nói: “Chờ trở về ta liền chuyên tâm bồi chàng

một

mình, thẳng đến khi hoài thai hài tử cho chàng mới thôi, tướng công yên tâm, ta nhất định sinh người thừa kế cho Tần gia.”

Tần Vũ Hàng ở

trên

đôi vυ" trắng ngần của nàng cắn

một

chút: “Là nam hay là nữ ta

không

ngại, chỉ cần là hài tử của ta cùng nàng là được.”

“Được, tướng công.” Diệp Tuệ nhắm mắt lại, đem bộ ngực đưa đến giữa môi

hắn: “Lại hút

một

chút, thực thoải mái.”

“Nương tử

sẽ

không

muốn ở chỗ này làm

đi!” Tần Vũ Hàng cười

nhẹ: “Nơi này

không

thể được,

sẽ

có người tùy thời xông vào, nhưng mà ta có thể bảo Tam sư đệ đưa phòng nghỉ của

hắn

cho chúng ta, ta nhất định làm nàng thoải mái dễ chịu.”

“Chỉ cho chàng cắn trong chốc lát, ở đâu ra

nói

nhảm nhiều như vậy?”

Diệp Tuệ trong lòng nổi lên tình ý, sóng mắt đưa tình, hơn nữa vạt áo bị rộng mở,

nói

không

hết lời dụ hoặc, nếu ở nhà mình, cho dù là trong hoa viên,

hắn

cũng

sẽ

hung hăng muốn nàng.

“Ta moi lộng trong chốc lát cho nàng, nương tử.” Tần Vũ Hàng thấp giọng: “Chỉ cần nàng thích, ta liền thích.”

một

tay ôm lấy sau eo nàng,một

tay vói vào trong váy nàng, đầu ngón tay sờ soạng giữa hai chân nàng, tìm được cánh hoa rồi

thì

đẩy ra, vói vào chỗ sâu hơn bên trong tìm kiếm…… Diệp Tuệ cảm thấy hai ngón tay thô ráp hoa lộng đườngđi

mình, đầu ngón tay kéo theo

một

mảnh tê dại, ở mỗi tấc

trên

da thịt tràn ra.

“Nương tử, vi phu ngón tay có cần dùng lực?” Tần Vũ Hàng thấy

trênmặt thê tử lóe lên tư thái động tình, thấp giọng hỏi, mỗi lần đùa bỡn thân mình nàng,

hắn

đều cảm nhận được kí©h thí©ɧ

thật

lớn, nghĩ đến đường

đi

nhỏ

hẹp kia

đang

bị chính ngón tay mình đâm thọc, trong óc nháy mắt ứ đầy các loại tình cảm mãnh liệt.

“Hung hăng đùa bỡn ta, dùng sức, đâm xuyên qua là tốt nhất.” Diệp Tuệ ngồi ở

trên

đùi

hắn, sau cổ gác lên khuỷu tay

hắn, rêи ɾỉ lên nhonhỏ.

“Đâm xuyên qua nương tử, ta đây luyến tiếc.”

hắn

ngón tay hãm ở trong cơ thể nàng bỗng nhiên dùng sức lên, hung hăng đâm thọc, trêu chọc, tầm mắt dừng ở

một

đôi nhũ hoa cao ngất, cúi đầu cắn

một

cái.

“Ô ô……” Cao trào tới vừa nhanh vừa mạnh, Diệp Tuệ đột nhiên cắn bắp vai

hắn, thân mình nằm ở

trên

đùi

hắn

bỗng nhiên run run lên, hai chân khua loạn, nghẹn ngào hô lên từng đợt rêи ɾỉ.

“Nương tử tới rồi?”

“Ừ!” Diệp Tuệ dường như hư thoát, nằm ở

trên

đùi

hắn

vẫn

khôngnhúc nhích.

Tần Vũ Hàng rút ngón tay ra, đưa vào miệng mình ngậm lấy, thấy thê tử sau khi cao trào đầy mị hoặc, nhịn

không

được cúi đầu hôn môi.

Lúc này, cửa mở, Sở Du thấy hai người ôm hôn,

không

khỏi giật mình.

Tần Vũ Hàng vội vàng khép vạt áo thê tử lại, nhưng

đã

quá muộn, vì vậy đôi vυ" xinh đẹp tới cực điểm sớm bị tầm mắt Sở Du nhìn



ràng,hắn

dường như ngây người,

không

nhúc nhích.

Diệp Tuệ bị người gặp được gian tình, xấu hổ đến mức dấu mặt ở trong ngực đại lão công.

“Đệ…… Đệ còn có việc

đi

ra ngoài

một

chút.”

Sở Du chân tay hoảng loạn luống cuống, vội vàng xoay người

đi

ra ngoài, khi

hắn

tới đầu cầu thang, mới nhớ tới cửa còn chưa có đóng, vội hảo tâm quay trở lại, đóng kín cửa, mắt lam thoáng nhìn, thấy thân mình kiều mỹ kia ở trong lòng ngực Nhị sư huynh, trong lòng chợt chấn kinh, vội vàng rời

đi.

Diệp Tuệ buồn bực nhìn đại lão công: “Đều oán chàng.” Nàng thể diện đều ném

đi

hết.

Tần Vũ Hàng cười

nói: “Nương tử chính là oan uổng ta,



ràng người hưởng thụ là nàng mới đúng.”

“không

để ý tới chàng nữa.” Diệp Tuệ từ trong lòng ngực

hắn

đứng dậy, lại là càng mong chờ, càng

không

thấy Diệp Tường trở về, có chút lo lắng,

nói

với Tần Vũ Hàng: “Ta

đi

tìm xem tường đệ, chàng ở chỗ này đợi lát nữa

đi!”

“Được, nương tử

đi

nhanh về nhanh.”

Tửu lầu mỗi tầng đều có mười mấy đại nội cao thủ,

hắn

cũng

khôngcần lo lắng phát sinh

sự

cố, thấy ái thê rời

đi, nhớ tới tình ý vừa rồi, trong lòng đốt lên

một

cổ lửa nóng, sợ theo sau, lại kìm nén

khôngđược chính mình.

sự

tình chính vì như vậy mà xảo diệu, Diệp Tuệ

không

muốn gặp Sở Du, nhưng ngay hành lang lại gặp được

hắn.

Sở Du cũng bất đắc dĩ, hướng bên trái trốn

đi,

không

ngờ Diệp Tuệ cũng hướng bên này trốn, Sở Du lại hướng phía phải trốn, Diệp Tuệ vừa lúc cũng trốn đến bên này, bất thình lình đυ.ng vào nhau…… Sở Du theo bản năng ôm lấy thân mình nàng,

một

cổ u hương chui vào lỗ mũi,

hắn

trong đầu ong lên

một

tiếng.

Diệp Tuệ vội vàng tránh thoát, xoay người liền chạy trở về, dường như lúng túng ném lại

một

câu

nói: “Cái kia, Tam sư đệ, ngươi giúp ta nhìn nhìn đệ đệ ta tường đệ

đang

ở đâu, tìm được rồi mang về đây, ta…… Ta trở về phòng

đi.”

Sở Du còn

đang

nâng đôi tay, duy trì tư thế vòng ôm nàng, phát ngốcđã

lâu.

Khi từ tửu lầu Ares trở về, Diệp Tuệ vẫn luôn lúng túng, đầu tiên là

yêuđương vụиɠ ŧяộʍ bị bắt gặp, sau là ở bên trong lầu cùng nhân gia đυ.ng vào

một

chỗ.