một
thỏi bạc
thật
lớn! Mợ đôi mắt tỏa sáng, miệng cùng lỗ mũi cũng bắt đầu nở ra, tham lam hút khí, vội vàng bổ nhào vào mặt bàn moi bạc, hai tay cùng sử dụng, liền moi móc đào bới nửa ngày, nhưng bạc giống như dính chặt vào bên trong
một
chút cũng chưa động,
khôngkhỏi gấp đến độ dậm chân, da mặt dày cười gượng
nói
với Diệp Tuệ: “Tiểu Tuệ à, mợ đối với cái bàn này của nhà con nhìn thấy thích,không
bằng tính cả cái bàn cùng
một
khối cho ta
đi?”
Diệp Tuệ nghe vậy ngẩn ra, nhìn xem cái bàn kia, lại nghe đến mẫu thân mình
không
kiên nhẫn
nói: “Lấy
đi, nhanh nhanh lấy
đi, đừng lại đến.”
một
cái bàn bà cũng
không
để ở trong mắt.
Tần Vũ Hàng đối với thê tử cười cười,
đi
qua vài bước, bàn tay để ởtrên
mặt bàn
nhẹ
nhàng
một
vỗ, mặt bàn chịu chấn động, bạc khảm ở bên trong lập tức bắn ra.
Mợ
đang
muốn đưa tay ra bắt… Diệp Tuệ nhớ tới
một
chuyện: “Chờmột
chút.” Tần Vũ Hàng hàn quang đại mã sĩ kiếm chợt lóe lên, giây tiếp theo, mũi kiếm chói lọi đè ở mặt
trên
bạc.
Mợ bất giác rùng mình, sợ bị mũi kiếm cắt trúng, lùi ngón tay về, nhìn Diệp Tuệ cười gượng: “Cháu ngoại
gái
đây là muốn làm gì?”
“không
cho phép lại kêu ta cháu ngoại
gái, các ngươi
không
xứng.” Diệp Tuệ trong mắt lộ ra lạnh lẽo.
“Được,
không
gọi,
không
gọi.” Mợ trong lòng mắng to, nếu
không
phải vì bạc, ai thèm.
“Đem tấm khăn buổi sáng cho các ngươi tới đây, cùng
một
ngày
khôngthể cùng đưa hai loại đồ vật.” Khăn vân cẩm đáng giá nhiều, nếukhông
phải vì trở về quá mệt, nàng cũng
không
muốn cùng
một
ngày làm ra hai chuyện lỗ vốn.
Mợ nhảy dựng lên “Hay cho cái đồ tiện……”
một
trận tiếng gió vụt bay qua, bang
một
tiếng,
trên
mặt ăn
một
cái tát, đau đến mắt đầy sao xẹt, vừa thấy lại vẫn là lang quân mặt lạnh luôn đứng ở phía sau Diệp Tuệ, khuôn mặt
anh
tuấn loé sáng lành lạnh băng sương, giống như kiếm sắc bắn lại đây.
Mợ vốn dĩ muốn chửi ầm lên, vội vàng dừng miệng, vừa rồi thấy thủ pháp người này khi ném bạc, có thể đem bạc ném đến khảm vào bàn mộc, nên có bao nhiêu đại bản lĩnh.
“Tiểu Tuệ à, hai nhà ta cách
thật
sự
xa, lúc này vừa đến vừa
đi
mất bao nhiêu thời gian, nếu
không
mai ta gọi người đưa khăn lại đây cho ngươi, dù sao
không
đáng giá tiền ngươi
nói
đúng
không?” Mợ cười gượng, đôi mắt vẫn chăm chú vào bạc.
“không
đúng.” Diệp Tuệ chậm rãi lắc đầu,
trên
búi tóc gắn
một
cái trâm ngọc hình con bướm giá trị rất cao, sắc xanh mơn mởn càng nỗi bật lên
một
khuôn mặt trắng nõn khiết tịnh xinh đẹp. Nàng từ
trên
ghế đứng dậy,
nói
với Lão Thập cùng Lão Thập Nhất: “Nhị vị ca ca đem những người này đều tống
đi
ra ngoài, đợi lát nữa đưa khăn tới, lại cho bọn
hắn
bạc.”
Mợ
không
vui, hai tay chống eo muốn phát uy.
“Phu nhân, tiểu thư,
cô
gia, tiểu nhân đem thiếu đại gia đều mời tới.” Ngoài cửa A Đức dẫn mười mấy sai dịch tiến vào,
hắn
lên phố, thấymột
đội nha dịch tuần tra, lập tức
đi
qua, trước đây cho rằng thỉnh quan phủ phá án thực phiền toái, nhưng mà đem lệnh bài trong tay sáng ngời ra, những thiếu đại gia đó sắc mặt
không
tốt toàn bộ trở nên tất cung tất kính.
Người dẫn đầu vội ngăn A Đức: “Vị tiểu ca này chớ
nói
lời
nói
thô tục, tiểu nhân nào dám làm đại gia,
không
dám giảm thọ.”
Từ xưa dân
không
cùng quan đấu, mọi người hoàng gia đều loạn cả lên, sôi nổi trốn vào góc tường, có mấy người thấy
sự
tình tính toán trốn
đi, bị côn bổng trong tay nha dịch vỗ cho vài cái, nhéo lỗ tai túm trở về.
Diệp mẫu
không
biết
đã
xảy ra chuyện gì, tay trái lôi kéo tiểu nhi tử Diệp Tường, tay phải lôi kéo Diệp Tuệ, thấy đại nhi tử Trương Quý, vội vàng kêu
hắn
trốn đến phía sau, hoàn toàn là
một
bộ biểu tình giống như lão gà mái bảo hộ tiểu kê tử nhà mình.
Tần Vũ Hàng cùng Lão Thập, Lão Thập Nhất nhìn thấy đều cười.
“Nhạc mẫu đại nhân
không
cần lo lắng, nha dịch là ta cho A Đức mời đến.” Lão Thập Nhất đối với Diệp mẫu thực khách khí, khom người hành lễ.
Diệp mẫu kinh ngạc nhìn nhìn, nữ nhi bản lĩnh
không
nhỏ, nạp tới con rể
một
người so với
một
người càng xuất sắc, yên tâm, tay nắm bọnnhỏ
đều buông ra.
Hoàng Tử Kỳ vội vội vàng vàng chắp tay thi lễ với nha dịch, giải thích ngọn nguồn
sự
tình, lại tự mình
nói
ra thân phận tú tài: “Tiểu dân bất tài, lúc phụ thân còn
trên
đời cũng làm quá đại quan triều đình, kết giao
một
ít người đọc sách có thân phận. Hôm nay tới muội gia
khôngvì cái gì khác,
thật
sự
là vì tiểu nữ đòi lại cái công bằng, thiếu đại ca
đãđến
thì
tốt quá, trợ giúp tiểu dân xử lý chuyện này!”
hắn
cho rằng
nói
ra thân phận, nha dịch
sẽ
mở
một
mặt lưới,
khôngngờ tên cầm đầu đổ ập xuống
một
trận thoá mạ: “Mệt ngươi còn tự phụ là người đọc sách, chuyện dơ bẩn là khi dễ
cô
nhi quả phụ cũngkhông
biết xấu hổ mà làm, người đọc sách nhà ai giống ngươi như vậy?”
Hoàng Tử Kỳ há miệng thở dốc: “Thiếu đại gia, tiểu nhân
trên
triều đình cũng có biết mấy người, lúc gia phụ
trên
đời dạy rất nhiều học sinh có bản lĩnh, đại học sĩ vương đức toàn là
một
vị trong đó, còn có Thông Châu tri phủ.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Mợ cười làm lành: “Nhà của chúng ta đại nữ nhi qua vài ngày còn phải gả cho Lại bộ Ngô điển sử, lại
nói
tiếp đềukhông
phải người ngoài.”
Sai dịch đầu phun khẩu: “Tri phủ tính cái thá gì, điển sử lại là cái miếu nào ra tới cầu, các ngươi làn tổn hại luật pháp triều đình nên ăn trượng hình.”
Người nhà Hoàng gia đều héo, Hoàng Tử Kỳ nuốt nuốt nước miếng, từ y túi lấy ra tiền, đếm tới đếm lui, cầm
một
mớ tiền đồng
đang
định đưa ra, lại thấy nha dịch kia đầu hướng tới
một
người nam tử tuấn mỹ phía sau Diệp Tuệ cung cung kính kính thi lễ, đưa
một
cái thẻ bài trong tay qua.
Lão Thập nhận lại lệnh bài, thần thái lười biếng: “Đem mấy cái đồkhông
mặt mũi này đều đến ngoài cửa lớn chờ, các ngươi cũng cùng nhau cút
đi.”
Tên thủ lĩnh
không
hề giận, cúi đầu khom lưng: “Tiểu nhân tuân mệnh, lập tức đuổi bọn
hắn
lăn.” Xoay người, lớn tiếng thét to: “Đem gia hỏakhông
mặt mũi này đều đánh đuổi ra đường cái.”
Người trong nhà Hoàng gia bị dọa đến ngây người, trong lúc nhất thời chỉ nghĩ đến chạy nhanh ra cửa, ai chân cẳng chậm, bị nha dịch theo sau huơ gậy tới sát đánh đến đầy đầu đều sưng, ôm đầu kêu cha gọi mẹ ra bên ngoài chạy trốn.
Nha dịch đầu lĩnh thấy người đều đuổi đánh hết,
đang
muốn lui ra ngoài, bị
một
tiếng của nữ tử phía sau phải dừng lại.
“Chờ
một
chút.”
“Xin hỏi Thiếu phu nhân có gì phân phó?” Nha dịch đầu lĩnh nửa điểmkhông
dám xem thường, ai biết vị nữ tử tuổi trẻ này là cái thân phận gì.
“Ngươi cho Hoàng Tử Kỳ về nhà mang khăn đến, đợi chút đưa đến nơi này cho ta.”
Diệp Tuệ chưa tính toán xong, buổi sáng đưa khăn rước nhục nhã vốn định quên
đi, Hoàng Tử Kỳ lại chạy đến Diệp gia nháo
sự, nàng
mộthai phải đòi lại chút mặt mũi
không
được sao.
“Thiếu phu nhân yên tâm, tiểu nhân tự mình áp
hắn
đi.”
“Còn nữa
không
cho phép châu đầu ghé tai, Hoàng Tử Kỳ hỏi cái gì đều
không
cho phép
nói.”
Diệp Tuệ lạnh mặt, lộ tẩy quá sớm
không
thú vị, nàng còn muốn xem trò hay.
Bởi vì qua mấy ngày nữa chính là kì thi mùa thu, sang năm mùa xuân là ba năm
một
lần đại bỉ, hoàng gia tất nhiên dồn hết sức lực dự thi.
Từ tửu lầu Ares trở về dọc theo đường
đi
nàng
đã
hỏi thăm qua Diệp Tường, đại nhi tử hoàng gia là hoàng kì vào Thái Học, đối với danh hiệu thu cử tử ở thế phải làm, từ đầu năm liền chắp nối
đi
cửa sau các lộ thần tài
đã
bái
một
lần, cho dù tiêu tiền cũng muốn mua cái thân phận trở về, từ đây hưởng thụ phú quý nhân gian.
Muốn làm quan, nào có chuyện tốt như vậy! Diệp Tuệ khịt mũi coi thường!
“không
cho phép
nói
bậy, nghe được
không?” Lão Thập thần sắc lạnh lùng phân phó đầu lĩnh nha dịch.
“Bồ Vương gia yên tâm, tiểu nhân nhất định
không
nói
bậy.”
Nha dịch đầu lĩnh biết vị trước mắt này chính là hoàng tộc, từ khi xem tới cấp bậc lệnh bài liền biết địa vị cao quý,
không
khỏi
âm
thầm vuốt mồ hôi, vẻ mặt kính cẩn lui ra ngoài.
Diệp mẫu hãy còn mơ hồ
không
rõ
sự
tình cứ thuận lợi giải quyết như vậy, rất sửng sốt
một
hồi, mới tiếp đón con rể nữ nhi ngồi xuống, phân phó hạ nhân lại pha trà.
Tần Vũ Hàng cùng nhị vương bước lại đây hành lễ với Diệp mẫu, Mặc Kỳ quỳ lạy chủ mẫu.
Diệp mẫu hỏi nữ nhi có ổn
không, hỏi sinh hài tử chưa, biết được có cháu ngoại kêu Hằng Đình
thì
mừng rỡ
không
khép miệng được, tưởng sinh cho Tần Vũ Hàng, nằm mơ cũng
không
nghĩ tới là con cháu hoàng thất dòng chính, tương lai phải kế thừa đại thống, phía
trên
trăm triệu người.
Diệp Tường ngưng mắt đối với dấu vết mới lưu lại
trên
mặt bàn quan sát hồi lâu, cầm hai lượng bạc bên cạnh để vào bên trong, lại lấy ra, vẻ mặt mong đợi
nói
với Lão Thập Nhất: “Thập Nhất ca ca, huynh dạy ta chiêu này được
không?”
Lão Thập Nhất phát ra
một
tiếng buồn cười: “Này tính là cái gì, tường đệ nếu muốn học, ta có thể dạy đệ nhiều hơn, bảo đảm đệ học xong muốn chém ai liền chém.”
Diệp Tường lắc đầu
nói: “Chém người
không
tốt, ta chỉ muốn bảo hộ người nhà.” Vừa rồi Lão Thập Nhất lộ ra chiêu này làm cả nhà cậu sợ hãi, nó làm sao có thể quên, vẫn luôn sống ở trong nhà cậu đến mấy năm ròng trong tối tăm đột nhiên tâm tư trở nên sáng ngời lên, cảm thấy thổ khí dương mi.
“Tuệ nhi, hai người bọn họ
thật
là sườn phu của con?” Diệp mẫu vẫn cảm thấy
không
chân
thật, chỉ vào Lão Thập cùng Lão Thập Nhất hỏi, thấy nữ nhi gật đầu, thực kinh ngạc hai người nam tử này ngọc thụ lâm phong tuấn nhã thế nhưng cam nguyện thân phận sườn phu khuất cư.
Diệp Tuệ tự mình rót trà pha cho mẫu thân, cung kính đưa tới trước mặt: “Nương mấy năm nay chắc
không
yên lòng
đi! Đều là nữ nhikhông
tốt, lẽ ra nên trở về sớm hơn.”
Diệp mẫu cái mũi lên men: “Mấy năm nay cửa hàng cũng coi như kiếm được tiền, mỗi ngày so với mấy năm cha con mới qua đời tốt hơnkhông
biết bao nhiêu, có ăn, có mặc, tuy có chút chỗ
không
như ý, nhưng quý nhi cùng Tường Nhi đều hiếu thuận.”
Diệp Tuệ có thắc mắc khó lý giải: “Vì sao muốn đưa tường đệ đến nhà cậu đọc sách, quà nhập học
không
ít, ở học đường nhà ai đọc sáchkhông
giống nhau?”
Diệp mẫu nghĩ đến huynh trưởng ác hành, trong lòng quá hối hận: “Nương
không
nghĩ tới cậu con là cái dạng này, trước kia
hắn
tuy tham tài, nhưng cuối cùng biết sâu cạn, Tường Nhi……” Diệp mẫu kéo tiểu nhi tử qua, trong mắt lóe
một
tia khổ sở: “Con ở nhà cậu chịu qua rất nhiều khổ đúng
không?”
Đứa
nhỏ
này mỗi lần từ chỗ Hoàng Tử Kỳ về đều có biểu
hiện
hậm hực, lúc hỏi nó lại
nói
hết thảy đều ổn,
nói
cậu đối đãi nó coi nó như cậu sinh ra.
hiện
tại nhớ tới, mới hiểu được nhi tử sợ bà lo lắng, dùng lời hay dỗ bà.
Diệp Tường cúi đầu, cắn môi,
không
nói
lời nào. Diệp Tuệ vỗ vỗ vai nó: “Từ nay về sau này liền
không
đi
học đường cữu gia nữa, ta cùng hoàng gia bọn họ
không
có nửa điểm quan hệ, tường đệ
không
cần vì bọn họ
nói
tốt.”
Diệp Tường mở to đôi mắt nhìn vào mắt tỷ tỷ, lại hướng lên mặt mẫu thân, thấp giọng
nói: “Mợ cùng biểu tỷ bắt con làm việc.” Diệp mẫu tâm khẩn lên: “Đều làm việc gì?”
“Các nàng bắt con xách nước rửa chén, bắt con làm cỏ vườn hoa, còn rửa chén, rửa rau……”
Diệp mẫu đột nhiên trong lòng đại hận, cả giận
nói: “Nhi tử ta từ
nhỏđến lớn đều chính ta
không
nỡ để làm việc hạ nhân, Hoàng Tử Kỳ tâm ngươi quá tàn nhẫn.”
nói
xong lại kéo tay tiểu nhi tử ô ô khóc lên.
“Phu nhân, người nhà họ hoàng tới,
nói
là mang đến cái khăn kia.” A Đức tiến vào cửa bẩm báo.
“Lão già đáng chết, ta muốn đánh gϊếŧ
hắn.” Diệp mẫu nghiến răng nghiến lợi, từ chỗ ngồi đứng bật dậy.
Lại
nói
Hoàng Tử Kỳ vốn dĩ có chút gia tài, nhưng bởi vì phải cho đại nhi tử mua cái tiền đồ, tặng nhiều lễ, mỗi ngày khó khăn túng thiếu, bị nha dịch đuổi ra tới đường cái, đối với hai mươi lượng bạc nhớ mãikhông
quên.
Lúc cùng
đi
với nha dịch, vội vội vàng vàng về nhà lấy khăn.
Qua lại thời gian
không
đến mười lăm phút, so với bình thường thời gian nhanh gấp đôi.
Mặc Kỳ
đi
qua tiếp nhận khăn vân cẩm thêu trong tay Hoàng Tử Kỳ, khinh bỉ liếc liếc mắt
một
cái, xoay người đem khăn giao trong tay chủ nhân.
Diệp Tuệ nhìn nhìn, đúng là khăn chính mình buổi sáng đưa ra, cười nhạo
nói
với Hoàng Tử Kỳ: “Hoàng tiên sinh chắc là chưa thấy qua vân cẩm, nghĩ cũng nên nghe
nói
qua, vân cẩm có ánh sáng nhiều màu, nhìn xa xa như mây tía bốc hơi, tố chất là ‘tấc cẩm tấc kim’ mỹ dự.” Đầu ngón tay mở khăn cầm cho
hắn
xem, nhàn nhạt
nói: “Nghĩ đến ngươi nhất định
không
biết, ngươi
đã
khinh thường chiếc khăn xưa nay chỉ làm cho cung đình ngự dùng, hoàng đế Hoàng Hậu mới có tư cách hưởng thụ, tấm nho
nhỏ
này thôi ít nhất giá trị mấy trăm lượng bạc, giá trị gấp hơn hai mươi lần so với hai mươi lượng bạc.”
Vân cẩm tốt như vậy cổ đại mới có, đời sau cái loại văn hóa mì ăn liền này, toàn gấm công nghiệp tràn lan, vân cẩm tốt
không
còn nhiều lắm.
Hoàng Tử Kỳ mở to hai mắt nhìn, nhìn kỹ khăn kia xác
thật
cùng truyền thuyết giống nhau, lại thấy Diệp Tuệ bàn tay trắng muốt némmột
cái, chiếc khăn rơi vào
một
cái chậu than phía trước, chỉ
mộtthoáng
một
sợi khói
nhẹ
bay lên.
Diệp Tuệ ánh mắt hơi lạnh lùng, tiểu nhân dơ bẩn
đã
chạm qua đồ vật, nàng khinh thường dùng.
Hoàng Tử Kỳ vội vàng phi đến chậu than trước mặt,
không
màng bị nóng phỏng tay nguy hiểm, luống cuống tay chân đem khăn đoạt ra bên ngoài, nhưng tới tay chỉ còn nho
nhỏ
một
góc,
không
khỏi đấm ngực dậm chân, hối hận
không
ngừng.
Diệp Tuệ ánh mắt lạnh như băng, bức người, trách mắng: “Nhanh nhanh lăn ra khỏi đại môn Diệp gia, về nhà ngươi tự sáu sáu đại thuậnđi, lại để ta thấy đồ tiểu nhân vô sỉ ngươi này, lập tức lột da của ngươi.”