Chương 105

Diệp Tuệ theo đại lão công

đi

vào phía sau nhà chính Tần gia, chân còn chưa bước qua cửa phòng khách, liền nghe thấy bên trong truyền ra giọng nữ cao của Tần Lão Nương

âm

dương quái khí.

Chỉ nghe Tần Lão Nương mắng: “Lâm đại tẩu mới buổi sáng còn mở miệng đòi bồi thường bạc,

không

bồi thường bạc còn đòi lôi kéo

đi

gặp quan, sao đến khi quan sai vừa vào cửa, ngược lại khúm núm biến thành ngốc tử.”

Nữ nhân bị gọi lâm đại tẩu cười

nói: “Đều là lời

nói

chơi thôi, sao có thể để cho nhà các ngươi bồi thường bạc

thật?”

Tần Lão Nương càng mắng càng hăng say: “Nhị tiểu tử nhà ngươi hôm qua bò lên đầu tường nhà ta, dẫm hỏng gạch nhà ta còn

không

có bắt ngươi bồi thường, mới buổi sáng chơi cái gì điên mà chạy tới nhà ta đòi bạc, ngươi là cái đồ lão bà tử lừa đảo chết bầm, nhanh nhanh

đilấy mấy cái bao điểm tâm cút ra khỏi cửa nhà ta

đi.”

Lâm tẩu tử sắc mặt đổi đổi, cười làm lành

nói: “Ta hai nhà đều là hàng xóm cũ nhiều năm, cúi đầu

không

thấy ngẩng đầu thấy, đại thẩm ngươi xem, căng thẳng quá cũng khó coi.”

“Ai cùng ngươi là hàng xóm, ngươi là lão bà tử chết bầm, khinh dễ takhông

biết trong hồ lô nhà ngươi muốn làm cái gì, còn

không

phải bởi vì mấy tên tiểu tử nhà ngươi buổi sáng bị bắt tới nha môn, muốn cầu nhị con dâu nhà ta cho bọn họ ra sao?” Tần Lão Nương đôi tay chống eo, phỉ nhổ: “Phì, lão bà tử chết bầm, lão nương

nói

cho ngươi

khôngcó cửa đâu, cũng

không

soi mặt vào nướ© ŧıểυ mà xem lại chính mình, hoàng thân quốc thích đều là thân thích của chân long thiên tử,

trênngười toàn long lân, rất quý giá, ngươi muốn gặp liền gặp sao?”

Lâm đại tẩu vẫn luôn cười theo: “Ta cũng là muốn thỉnh an cho nhị con dâu nhà ngươi, gặp mặt, chia xẻ

không

khí vui mừng, nhị con dâu nhà ngươi gả thành Vương phi của Dĩnh đường ta, ta làm hàng xóm

trênmặt cũng thơm lây

không

phải?”

Tần Lão Nương bưng lên

một

chậu nước tạt qua, phỉ nhổ: “Cái gì, ngươi muốn

đi

theo thơm lây?”

Lâm đại tẩu bị xối thành gà rớt vào nồi canh, lạnh phát run, lại cườinói: “Ngươi khoan hẳn

nói, mới vừa rồi ta đều nóng muốn chết, được đại thẩm tạt nước mát mẻ như vậy muốn cũng

không

được”

Diệp Tuệ cầm góc váy rảo bước tiến lên ngạch cửa, nhìn lướt qua trong phòng,

một

đám người Tần gia đều ở đây, sau khi thấy nàng tiến vào, đều đứng lên, cảm xúc dường như khẩn trương cái gì.

Tần Lão Nương ngây người

một

lát, mừng rỡ đến mặt mày hớn hở, cơ hồ chạy chậm lại, đỡ Diệp Tuệ đến ghế dựa, tự mình rót ly trà nóng bưng lại, cười

nói: “Nhị con dâu như thế nào

không

ngủ nhiều

mộtchút, còn chưa có ăn sáng

đi, ta sai phòng bếp làm đồ ăn toàn thịt cá xong rồi, đợi lát nữa mang lại đây.”

“Cha mẹ, đại ca đại tẩu, các người đều ngồi, đừng khách khí cùng ta.” Diệp Tuệ để chén trà xuống: “Nương người

không

cần làm gì, trước sau con

không

phải người ngoài.”

Tần Lão Nương ha hả cười: “Vậy

không

được đâu, nhị con dâu

hiện

giờ là phi tử hoàng thất, nếu như bị người hoàng gia bắt được ta sai lầm, chỉ sợ đầu này

sẽ

bị răng rắc đó.”

nói

đến cùng vẫn là dính ánh sáng hoàng thất! Diệp Tuệ

không

tiện

nóitiếp.

Lâm tẩu tử thấy nàng mười tám mười chín tuổi, thân hình thon thả, mắt to, làn da như tuyết,

trên

đầu là

một

bộ tóc mây đen đẹp, cắmmột

cây trâm nạm đá quý. Mặc cái váy dài màu trắng thêu hoa ngọc lan màu hồng nhạt thả rơi xuống tới chân váy, tay khoác yên sa màu xanh biếc phết đất, ngồi ở ghế

trên, đôi giày lụa

nhỏ

nhắn tinh xảo lộ ra, vậy mà thấy gắn đầy hạt châu lấm tấm màu sắc rực rỡ.

một

thân váy áo này mặc biết giá trị bao nhiêu tiền!

Lâm đại tẩu đời này thấy quan sai

đã

sợ tới mức

không

chịu được, huống chi hoàng thân, hai chân thẳng phát run, đứng cũng

khôngđược, quỳ cũng

không

dám.

Diệp Tuệ

không

phải người khắc nghiệt, liếc ả ta

một

cái: “Đợi lát nữa ta cho người đưa cái thiệp đến nha môn, thả người nhà tẩu ra, tẩuhiện

tại có thể yên tâm

đi

rồi.”

Lâm đại tẩu quỳ xuống, lau nước mắt

nói: “A di đà phật, đều

nói

thiên gia người là tâm địa Bồ Tát, lão phụ bà tử có phúc gặp được.” Vừa quay người, vừa lúc thấy vị Vương gia tuổi trẻ mặt lạnh hồi sáng kia, sợ tới mức

không

nói

nên lời.

Lão Thập Nhất vòng qua ả,

đi

đến trước mặt thê tử,

trên

mặt xuất

hiệnnhu tình: “Ta sáng này hồi cung

một

chuyến, mang theo chút đồ ăn Ngự Thiện Phòng làm, vừa rồi đưa đến phòng nàng, còn ấm áp, nương tử trở về ăn

đi!”

hắn

xử lý xong tranh cãi hàng xóm, nghĩ đến thê tử đêm qua hành phòng vất vả, trong lòng khó chịu, lập tức cưỡi khoái mã hồi cung, mang theo đồ bổ trở về.

Diệp Tuệ đổ mồ hôi

một

chút: “Chàng

đã

quên ta ở đại doanh Đột Quyết lúc ấy nhiều ngày ăn uống qua loa, sao lại

nói

ăn

không

được đồ thường, đồ bổ nếu như tốt vậy chàng như thế nào chưa bao giờ ăn?”

Lão Thập Nhất nhíu mày

nói: “Nàng là nữ hài tử

không

giống nhau, sao có thể so với nam nhân chúng ta?”

Tần Vũ Hàng kéo tay nàng: “Nhanh nhanh trở về phòng ăn cho no bụng, nương tử vừa rồi còn

nói

phải sinh hài tử cho Tần gia,

khôngdưỡng tốt thân mình sao được?”

Tần Lão Nương kích động lên: “Ai nha, tôn tử Tần gia nếu là sinh hạ ra còn

không

được là hoàng thân sao,

không

được xem thường đâu, nhị con dâu nhanh nhanh trở về phòng nghỉ ngơi ngay

đi, đợi lát nữa ta sai phúc nhi đem canh gà hầm mang qua cho con.”

Tần lão cha hưng phấn tay đều phát run, vội khuyên nhủ: “Nương connói

có lý, nhị con dâu thân mình quan trọng.”

Lời này

nói, giống như nàng

đã

hoài cốt nhục lão Tần gia bọn họ!

Diệp Tuệ quẫn bách, từ

trên

ghế đứng dậy, hướng bà bà đại nhân cúi cúi, nào biết Tần Lão Nương kêu lên oai oái: “Đỡ lấy, đỡ lấy, con là Vương phi nương nương, sao có thể hành lễ cho lão bà tử ta, chuyện này

không

phải khiến ta giảm thọ sao?”

Tần Vũ Hàng hai tay ôm lấy phía sau lưng thê tử, bế bổng nàng lên, mỉm cười

nói: “Nương tử là người có thai, nghe lời mau ngoan trở về dưỡng thai.”

Diệp Tuệ té xỉu, chưa đâu vào đâu cả, thai từ đâu ra mà

nói

dưỡng?

Tần lão cha nhìn vợ chồng son ra khỏi phòng khách, mừng rỡ quơ chân múa tay: “Nhà chúng ta cuối cùng cũng có tôn tử nối dõi tông đường.”

Tần Lão Nương đôi mắt mừng đều nheo lại: “Năm ấy cưới nhị con dâu ta liền nhìn ra nàng là người có phúc khí, các ngươi thế nhưng đều bảo ta quấy rối,

nói

cái gì nha đầu Tiền gia vừa hiểu chuyện lại xinh đẹp, hẳn là cùng con thứ hai hợp nhau. Phì phì phì, có chút gạo mà cũngkhông

biết xấu hổ

đi

mượn của ta, đừng mơ làm tức phụ con ta.”

Tần lão cha biểu môi, quở trách

nói: “Nha đầu Tiền gia kia là cháu ngoại

gái

nhà bà, cùng con thứ hai từ

nhỏ

thân nhau, bà nương này sao liền chính thân thích nhà mẹ đẻ mình mà cũng ngại?”

“Ta đánh lão già ngươi cái đồ

không

đầu óc,

không

nói

lời nào có thể nghẹn sao?” Tần Lão Nương đôi mắt bốc hỏa, cho trượng phu ăn

mộtquyền vào đầu, mắng: “Tiền gia sao có cửa là người thân thích, ta cùng nương nha đầu kia là tỷ muội

không

sai, lại

không

phải cùng

mộtphụ thân, cùng mẹ

không

giống cùng cha, cả dòng họ đều

khônggiống nhau, sao được coi là thân thích?” Mắng xong nghỉ giọng

mộtchút, qua

một

lát dường như say mê dương dương tự đắc: “Lão nươnghiện

tại là hoàng thân quốc thích.”

Diệp Tuệ được đại lão công ôm ra, mơ hồ nghe được tiếng cãi nhau trong đại sảnh, hỏi: “Tướng công, tiền chính mai

hiện

tại như thế nào?”

“Ta tối hôm qua có hỏi qua cha mẹ, tiền gia mấy năm nay

thật

sự

quá kham khổ, chính mai biểu muội trước sau định được vài lần việc hôn nhân, nhưng đều bị gia đình nhà trai dùng các loại lý do giải trừ hônsự, thời gian qua lâu, đều

nói

nàng khắc phu, nên

không

ai dám tới cửa cầu hôn.” Tần Vũ Hàng dừng lại câu chuyện, trong mắt

hiện

lên suy tư: “Ta tự hỏi có thể là Đại sư huynh

đã

làm cái gì đó.”

Vì sao

không

gϊếŧ tiền chính mai, chẳng lẽ muốn giao cho nàng chính tay xử trí?

Diệp Tuệ ở Bình Châu

đã

nhiều năm, tận mắt nhìn thấy người Đột Quyết tàn nhẫn gϊếŧ chết bá tánh dân tộc Hán, đầu đường gặp thích khách tập kích,

đã

rèn luyện ý chí rất mạnh.

Tiền chính mai tuy rằng đáng chết, ngược lại nàng

không

phải hận nhiều, nhưng cũng nên cấp cho Diệp gia

một

cái công bình.

Trở lại phòng, bị

hắn

đặt ở

trên

giường nằm, buồn bực

nói: “Chàng

sẽkhông

thật

sự

cho rằng ta mang thai chứ!”

“Chăm sóc nương tử là việc phải làm.” Tần Vũ Hàng tiếp nhận từ Lão Thập Nhất đưa qua

một

chén canh thổ phục linh lão quy đút cho thê tử ăn.

Lão Thập Nhất giải thích

nói: “Đây là Thái Tử điện hạ hôm nay trước khi lâm triều

đã

phân phó Ngự Thiện Phòng hầm, vốn dĩ phái thị vệ đưa đến Tần phủ cho nương tử, vừa lúc ta chạy về trong cung liền mang lại đây.”

Diệp Tuệ ăn xong canh, Lão Thập Nhất cầm khăn lông lau lau miệng cho nàng: “Nương tử đêm qua vất vả, ta về sau nhất định

không

cần nhiều lần như vậy.”

hắn

cũng

không

biết đêm qua mình như thế nào liền điên, liên tiếp muốn nàng rất nhiều lần, lúc đầu còn

nhẹ

nhàng, lúc sau cùng huynh trưởng giáp công nàng, mấy phiên lên xuống, tra tấn nàng cơ hồ ngất.

Tần Vũ Hàng lắc lắc đầu, thở dài: “Nương tử nghỉ ngơi mấy ngày, ta đêm nay vẫn ở trong thư phòng, Lão Thập cùng Lão Thập Nhất ở trong khách phòng.”

Diệp Tuệ ôm

hắn, hơi mở lớn đôi mắt: “không

có người bồi ta

sẽkhông

ngủ được, tướng công đêm nay liền ở nơi này với ta, chúng ta có thể

không

làm

sự

kiện kia.”

Tần Vũ Hàng trong lòng tràn đầy cảm xúc ấm áp,

nhẹ

điểm chóp mũi nàng: “Vi phu đáp ứng nàng là được.”

Lão Thập Nhất mỉm cười

nói: “Ta thay đổi chỗ ngủ

không

được, nương tử cho ta ngủ ở bên trong giường

đi, ta cam đoan chỉ cùng nương tửnói

chuyện phiếm,

không

động thủ động cước.”

“Ta bỏ đâu, chỗ tốt đều bị các ngươi đoạt

đi

rồi, ta làm sao bây giờ?”

Lão Thập luyện công xong, đem cất trường kiếm vào trong rương, xoay người mỉm cười

đi

tới.

Diệp Tuệ bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Thân thích Tần gia thực mau nghe được tin tức, mặc kệ có phải dính chút quan hệ thân thích nào hay

không

đều chạy tới xem náo nhiệt, tính xem phong thái Vương phi, cũng tranh thủ dính dấp

không

khí tôn quý.

Người Tần gia thực

sự

quá nghiện mức độ thượng đẳng nhân thế.

Diệp Tuệ lại bị phiền muốn mệnh, mỗi ngày đều ở trong phòng tránh mặt, ai cũng

không

gặp.

Buổi tối ngày thứ ba, Diệp Tuệ tắm rửa xong, trở lại phòng ngủ, sai Mặc Kỳ chuẩn bị các lễ vật, tính sáng sớm ngày hôm sau mang theo về Diệp gia, nào biết mới vừa nằm xuống, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, giống như có quân đội chạy tới phố này.

Người hầu Tần gia đều hoảng loạn lên, Tần gia nhị lão hoảng loạn mặc vội quần áo chạy ra sân xem xét đến tột cùng là chuyện gì.

Chỉ thấy cửa lớn rộng mở, bên ngoài

một

đội Ngự lâm quân chạy tới, cưỡi ngựa mang bội đao, ước chừng có hơn

một

ngàn người.

Đội quân này vừa tiến vào ngõ

nhỏ

liền dọa sợ hãi toàn bộ bá tánhtrên

đường, vội đóng chặt đại môn, từ khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Hàng xóm trái phải Tần gia lén lút trèo lên đầu tường nhìn lén.

Lâm đại tẩu lên giọng quái thanh quái khí phấn khởi: “Ta sớm

nói

nhị con dâu nhà

hắn

giả mạo hoàng thân quốc thích,

thật

đúng là ta

đãđoán đúng rồi, xét nhà diệt tộc tới nơi, như thế rất tốt, có náo nhiệt để nhìn, báo ứng a báo ứng.”

Phía trước đội ngũ Ngự lâm quân có

một

con Ðại uyên tuấn mã màu đen

đang

đứng,

trên

lưng cưỡi

một

nam tử thân hình cao lớn, đầu đội tử kim quan, mặc trường bào màu tím thêu long văn, khoát

một

kiện đại áo choàng màu đen, uy phong bát diện, chỉ có thể so với ngôi cửu ngũ đế vương. Lại thấy

hắn

xoay người xuống ngựa,

đi

nhanh vào đại môn Tần gia.

Tần Vũ Hàng nghe được hỗn loạn,

đi

đến tiền viện, đôi tay ôm quyền hành lễ, đạm nhiên

nói: “Thái Tử điện hạ đích thân tới vì chuyện gì?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan ngang qua bên cạnh

hắn, lãnh đạm

nói: “Đón ái phi bổn vương hồi cung.”

“Nương tử còn chưa có dự tính hồi cung.”

Tần Vũ Hàng mắt thấy thân ảnh Đại sư huynh

đi

hướng hậu viện, bất đắc dĩ lắc đầu, chợt nghe từ phía sau bang bang hai tiếng, quay đầu nhìn qua,

thì

ra cha mẹ nhà mình té xỉu

trên

mặt đất, vội vàng kêu hạ nhân nâng về nhà chính

đi. Vừa ngẩng đầu, lại thấy lâm đại tẩu từ đầu tường rơi xuống trong viện Tần gia, bất tỉnh nhân

sự.

Hoàng Phủ Trạch Đoan vào phòng thê tử, thấy thê tử đứng ở cửa,

mộtthân áo ngủ tơ lụa trắng mỏng manh, phác hoạ ra thân thể thướt tha phi thường hoàn mỹ, nghĩ là vừa tắm xong,

một

cổ hương thơm nhàn nhạt quanh quẩn ở trong mũi

hắn.

“Sao chàng lại tới đây, ta lúc trước

không

phải

nói

hết cùng chàng, muốn ở bên ngoài

một

thời gian sao?”

“Ái phi, ta nhớ nàng.” Hoàng Phủ Trạch Đoan động tình ôm Diệp Tuệ vào trong ngực,

một

đôi cánh tay khẩn thiết ôm quanh thân thể nàng, ôm ngang vào trong lòng ngực, thấp giọng

nói: “Đêm nay vô luận như thế nào cũng phải bồi ta.” Đôi mắt lập tức trở nên nóng cháy, cúi đầu, hôn xuống đôi môi đỏ.