Chương 104

Nước Mỹ New York cao ốc Manhattan,

trên

tầng cao nhất, trong văn phòng xa hoa,

một

lão nhân tóc muối tiêu đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn xuống mặt đường chúng sinh đông đúc, đôi mắt

ẩn

chứa năm tháng tang thương.

Cửa phòng mở ra,

một

vị lão nhân khác mái tóc hoa râm

đi

vào: “Chủ tịch, ngày mai nhất định phải về hưu,

không

phải đáng tiếc hay sao?”

Lão nhân được gọi chủ tịch quay đầu lại: “Làm cả đời, cũng nên nghỉ ngơi

một

chút,

không

có gì là phải tiếc nuối hay

không?”

Lão nhân vừa vào kia lắc đầu: “anh

em mấy năm nay cùng nhau dốc sức làm, gầy dựng cơ nghiệp to lớn như vậy,

hiện

giờ người kế thừa lại từ họ khác, ngẫm lại

thật



không

đáng.”

“Ai kế thừa

không

quan trọng, quan trọng ai làm được tốt hơn, có thể cam đoan lợi nhuận công ty, cam đoan mỗi

một

vị công nhân

khôngmất

đi

công việc, người đó chính là người thừa kế Đằng Hoa ưu tú nhất.” Chủ tịch cười, tiếng vừa chuyển: “Phó đổng,

anh

liều mạng cả đời đánh với tôi, ngày mai tiệc rượu chúng ta cùng nhau tuyên bố về hưu

đi!”

Phó đổng trong mắt có cổ ghen tuông: “Tuy rằng

anh

trước nay chưanói

quá, nhưng cả đời làm lão bằng hữu, tôi biết

anh

có tâm

sự.” Thấy chủ tịch ánh mắt chuyển thâm thúy, thở dài: “Kệ

đi,

không

nói

trước, ngày mai

trên

tiệc rượu

sẽ

thấy.”

Phó đổng xoay người rời khỏi văn phòng.

Căn phòng rộng lớn lộ



vài phần lạnh lẽo.

Chủ tịch trở lại

trên

ghế ngồi xuống, chậm rãi từ trong túi áo móc ra ngọc bài lục phỉ thúy năm đó, yên lặng đặt ở

trên

môi ấn

một

nụ hôn: “Tiểu Nam, em ở

trên

cầu Nại Hà nhất định sốt ruột chờ, có lẽ đại cakhông

còn được bao lâu

sẽ

gặp được em.”

hắn

đóng đôi mắt, khóe mắt

nhỏ

giọt

một

giọt nước mắt.

“Ta

đã

phụng dưỡng ba mẹ chúng ta xong rồi, cũng đến lúc cùng em gặp nhau, em đừng vội đầu thai, phải đợi

anh

nha!”

hắn

nhìn ngọc bài lầm bầm lầu bầu, ngón tay mân mê

một

chút, phảng phất giống như cái kia căn bản

không

phải là ngọc bài, mà là



nương

hắn

yêu.

hắn

lẳng lặng ngồi, đôi mắt

không

hề chớp ngắm nhìn ngọc bài, tựa hồ xuyên thấu qua ngọc bài, thấy được bóng dáng năm đó

đang

mỉm cười.

trên

bàn điện thoại vang,

hắn

đem ngọc bài bỏ vào túi áo, tiếp điện thoại,

nói

câu: “Tiến vào.”

Bí thư dẫn theo mấy người công nhân ôm

một

chồng tư liệu đặt ở

trênbàn làm việc.

“Chủ tịch, đây là ngài phân phó chúng ta sửa sang lại, tư liệu từ trước của đằng hoa.”

Chủ tịch vẫy vẫy tay, cho

hắn

đi

ra ngoài.

Thời gian sau đó,

hắn

xem từng cuốn tư liệu đó,

hắn

là người nhớ tình bạn cũ, rất nhiều đồ vật đều tiếc

không

ném được, từ lúc dọn công ty đến nước Mỹ, đồ vật từ trước cũng mang đến. Bây giờ

hắn

cũng già rồi, gần đất xa trời, muốn đích thân xử lý nốt.

hắn

đem những cái tư liệu đó từng quyển

một

ném vào máy hủy giấy, nhặt lên

một

cái đĩa CD dùng tay vuốt ve vài cái, lại ném vào thùng rác.

Tư liệu quá nhiều, eo đau chân đau, cũng

không

xử lý được

một

nửa.

Ngồi ở

trên

ghế nghỉ ngơi

một

hồi, tiện tay nhặt

một

cái đĩa CD

đangmuốn vứt bỏ, lại ma xui quỷ khiến bỏ vào máy vi tính,

không

bao lâutrên

màn hình xuất

hiện

một

số hình ảnh, là vì

hắn

năm ấy ba mươi mấy tuổi trước khi ký kết

một

hợp đồng lớn, tra được công ty có nội gián, cố ý trang bị camera giám sát.

hắn

vừa xem vừa lộ ra mỉm cười, đắm chìm trong hồi ức.

Đột nhiên

hắn

trừng to mắt, khϊếp sợ nhìn bên trong màn hình bóng dáng

một

người mặc cổ trang trong suốt.

Là ai? Là ai?

trên

màn hình nam nhân

đang

thương tâm, ngồi ở

trên

sô pha nắm ngọc bài khóc thút thít, bóng dáng trong suốt đứng ở

một

bên yên lặng rơi lệ.

Thấy

rõ, dung mạo thanh lệ quen thuộc

nói

không

nên lời.

hắn

choáng váng

một

trận, từ

trên

ghế đứng lên, lại ngồi xuống.



một

thanh

âm

ở trong óc

không

ngừng quanh quẩn.

Tiểu Nam

đã

trở lại? Tiểu Nam

đã

trở lại?

hắn

tầm mắt lại lần nữa chuyển qua

trên

màn hình, nam nhân kia đau xót lau nước mắt, trở lại bàn làm việc, bóng dáng trong suốt

đi

đến trước người nam nhân, an tĩnh ngồi ở

trên

đùi

hắn……

Chủ tịch lại lần nữa móc ra ngọc bài, gắt gao nắm chặt ở trong tay, ngửa mặt lên trời thét dài, lệ rơi đầy mặt.

Ngày hôm sau, khách sạn Pierre xa hoa nhất Manhattan cử hành

mộttiệc rượu về hưu lớn chưa bao giờ có, thương giới, chính giới, khách khứa vô số, nhân vật chính lại chậm chạp

không

tới đúng giờ.

Đằng hoa phó đổng từ trong tay bí thư nhận được

một

tờ giấy, nhìn thoáng qua,

đi

vào trước đài chủ tịch tuyên bố, đằng hoa chủ tịch

sẽkhông

trình diện.

một

tháng sau, ở nước Z,

trên

một

ngọn núi cao, trong đạo quan nào đó, có

một

vị lão nhân đầu tóc hoa râm thành kính quỳ gối trước mặt Tam Thanh tổ sư.

Từ đây, trống chiều chuông sớm, thành kính cầu nguyện.

hắn

không

cầu tài,

không

cầu lộc, chỉ cầu kiếp sau cùng ái nhân được gặp lại nhau

một

lần.



một

ngày,

một

đạo nhân gọi là Thiên Kỳ tha phương

đi

vào đạo quan, cho lão nhân

một

cọng tóc.

Lão nhân nhận được trong tay,

một

tia sáng vàng chói từ

trên

trời giáng xuống, sợi tóc kia thấm vào lòng bàn tay, biến mất

không

thấy.

hắn

biết, thần minh gợi ý cho

hắn.

hắn

vui mừng như điên, quỳ gối trước mặt đạo nhân, dập đầu như băm tỏi.

Trở lại chỗ ở, hưng phấn ngủ

không

yên.

Chờ đợi cả đời,

hắn

rốt cuộc có thể nhìn thấy nàng, có thể có được nàng.

Kiếp sau,

hắn

nhất định bảo hộ hoàn toàn cho nàng,

không

rời

khôngbỏ.

Chỉ là

không

biết, lấy loại hình thức nào gặp mặt cùng nàng?

Mang theo tình

yêu

đối với nàng, chờ đợi đối với kiếp sau,

hắn

hàm chứa tươi cười tiến vào mộng đẹp.

Lúc tỉnh lại,

hắn

đang



trên

mặt đất chạy như điên, bốn chân chấm đất,

trên

người tất cả đều là lông.

hắn

cảm giác được cái gì đó, sợ hãi nhìn xung quanh khắp nơi, thấymột

cái ao, liền chạy tới, nhìn hình ảnh phản chiếu dưới nước.

hắn

thế nhưng bị biến thành

một

con Hắc Lang!

hắn

ngửa đầu, trong miệng phát ra kêu khóc cùng loại động vật.

Giơ lên bốn vó, hướng nơi xa chạy

đi.

Mặt đất bao la vô biên vô hạn, nó lại

không

biết

đi

con đường nào.

Tuyết rơi, lại tan.

Lá cây mọc rồi, lại khô vàng.

trên

vùng quê, xuyên qua núi, sa mạc, bên bờ Đông Hải, đại địa Tây Thùy, cánh đồng tuyết Bắc Quốc, Nam Cương hoang dã, đều để lại dấu chân nó.

một

năm

một

năm qua

đi.

Hắc Lang hành tẩu bước chân vẫn luôn

không

ngừng lại, chỉ vì trong lòng kia có phần khát khao.