Chương 100

Diệp Tuệ nghĩ đến về sau mình chính là chủ nhân tòa cung điện hoàng gia này, thừa dịp lão công thượng triều, sai Đồng Đại Phú dẫn theomột

đám tiểu thái giám bồi nàng

đi

dạo khắp nơi để quen thuộc địa hình, nhưng hoàng cung là nơi rất lớn, chỉ cưỡi ngựa xem hoa

đi

dạomột

buổi sáng chân đều mỏi rã rời, cũng

không

dạo xong

một

phần ba.

Đồng Đại Phú là người cơ linh, vội cho thủ hạ mang kiệu

đi

theo.

Diệp Tuệ

đang

muốn lên kiệu về Đông Cung,

không

ngờ nhìn thấy

mộtđám người khác

đang

nâng cỗ kiệu đỉnh đầu, từ

trên

ngự đạo

đi

lại, tới trước mặt thế nhưng dám vô sỉ

yêu

cầu nhường đường.

Nàng sửng sốt,

nói

như thế nào chính mình

hiện

giờ cũng là chủ nhân hoàng cung, thiên hạ nào có đạo lý kêu chủ nhân nhường đường?

“Nương nương, người tới là bảo hoa trưởng công chúa.” Đồng Đại Phú khom người ở bên cạnh nhắc nhở.

thì

ra là công chúa kiêu ngạo ương ngạnh kia, lão hoàng đế

sẽ

mau chết

đi, người chống lưng cho vị công chúa này chỉ sợ

sẽ

không

còn nữa! Diệp Tuệ kỳ quái đối phương từ đâu ra đại tự tin như vậy, ở trong cung cũng dám đấu đá lung tung.

Dù sao cũng là tỷ tỷ của Hoàng Phủ Trạch Đoan, Diệp Tuệ

khôngmuốn gây chuyện, huống chi muốn sửa trị bảo hoa trưởng công chúa còn có rất nhiều thủ đoạn, hành động giữa đường cái phun nước miếng

không

phải bản sắc của nàng.

Diệp Tuệ lui qua ven đường, nhìn đám người kia

đi

qua,

nói

với Đồng Đại Phú: “Bảo hoa trưởng công chúa thường tiến cung sao?”

“Khởi bẩm nương nương, công chúa cách vài bữa tới

một

lần, có đôi khi tới gặp Hoàng Thượng, có đôi khi ở Chiêu Dương cung ở

một

đêm, còn

đi

Thượng Cung Cục chọn chút quần áo trang sức hợp mắt mang về phủ công chúa.”

đã

hiểu! Diệp Tuệ gật đầu, có đâu

đã

đến nơi này của ta ăn nhờ ở đậu, còn mượn gió bẻ măng.

Trở lại Đông Cung, Diệp Tuệ sai người đem thị vệ thống lĩnh cùng quản

sự

thượng cung cục đều mang đến.

Thị vệ thống lĩnh kia trước đó

đã

có hẹn với

một

đám đồng liêu, định tới

một

tiệm ăn nổi danh

trên

phố, ăn uống

một

trận, thấy thái tử phi tuyên triệu,

không

biết là chuyện tốt hay chuyện xấu gì, vội vàng lại đây bái kiến. Nào biết mới vừa đến Đông Cung,

đã

bị Đồng Đại Phú kèmột

bên nhắc quỳ.

Diệp Tuệ uống trà, câu được câu

không

cùng Mặc Kỳ trò chuyện, đối với thị vệ thống lĩnh cùng quản

sự

thượng cung cục quỳ gối

một

bên làm như

không

để ý tới, lạnh nhạt bọn họ hơn nửa canh giờ, mới cho người kêu tới đây.

Thị vệ thống lĩnh mồ hôi chảy đầy mặt, lại

không

dám đưa tay lau: “không

biết nương nương sai tiểu nhân đến là có việc gì phân phó, được làm việc cho nương nương, tiểu nhân nhất định cam đoan muôn lần chết

không

chối từ.”

Diệp Tuệ nhàn nhạt nhìn

hắn

một

cái, thần sắc lạnh lùng: “Bổn cung hôm nay thấy có người công nhiên ở trong cung hoành hành

không

cố kỵ, đem

một

ít vật phẩm trong cung chiếm làm của riêng, thân là thị vệ thống lĩnh lại làm như

không

thấy, ngươi có biết tội?”

Thị vệ thống lĩnh thầm nghĩ dám ở trong cung

không

hề cố kỵ chỉ có bảo hoa trưởng công chúa, chính mình chức vị thấp kém nào có lá gan ngăn cản, những quý nhân hoàng tộc này ai cũng

không

dám đắc tội a.

hắn

không

dám

nói

nhiều, chỉ có thể cúi đầu nhận tội: “Tiểu nhân biết sai rồi.”

Hoàng Phủ Trạch Đoan hạ triều trở về, thấy

một

màn này, vẻ mặtkhông

kiên nhẫn.

Ngay cả hỏi cũng đều lười, trầm giọng hạ lệnh: “Thị vệ thống lĩnh cho phép người ngoài tiến cung quấy rối,

không

có tận chức trách, mất chức thống lĩnh, Phó thống lĩnh giữ tạm quyền, thượng cung

khônglàm hết nhiệm vụ, phạt đến cục giặt quần áo làm việc.”

Thị vệ thống lĩnh cùng quản

sự

thượng cung đều vẻ mặt xám ngắt dập đầu lui ra ngoài.

“Có phải xử phạt quá nặng hay

không?” Diệp Tuệ ngưng mi

nói

với nhị lão công, nàng chỉ muốn đả kích

một

chút khí thế của bảo hoa trưởng công chúa,

không

nghĩ tới làm cho người khác bị ném bát cơm.

“không

đem bọn họ loạn côn đánh chết

đã



không

tồi, nương tử

đãcực khổ theo chân bọn họ tốn nhiều môi lưỡi rồi,

không

ảnh hưởng tâm tình.” Hoàng Phủ Trạch Đoan phất tay, đuổi thái giám đứng hầu trong thính đường đều ra

đi, ôm thê tử đến ngồi

trên

giường: “Nàng vừa đến ở trong cung, chuyện hàng đầu cần làm chính là lập uy cho chính mình, ngày mai ta sai Đồng Đại Phú bài tra

một

lần toàn bộ trong cung, ai

không

có tuân thủ pháp tắc, nàng đều mang xử lý.”

“Nhìn

không

ra.” Diệp Tuệ lắc lắc đầu: “Chàng là người rất khôn khéo, vì sao ngầm đồng ý bảo hoa trưởng công chúa là

không

biết kiêng sợ, xằng bậy?” Tiếp theo lời

nói

thiếu chút nữa cũng

nói

ra, chính là chàng cho rằng Dĩnh Đường Quốc là nhà các chàng khai mở! Suy nghĩ kỹ lại, đúng là nhà bọn họ khai mở

thật.

“Ả ta vẫn luôn lấy cớ vấn an phụ hoàng để tiến cung, nàng cũng biết ta mỗi ngày có bao nhiêu đại

sự

bận rộn, sao có thể vì

một

chút chuyện

nhỏ

mà hao tổn tâm trí.” Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi bỏ vạt áo nàng, vùi đầu ngậm lấy

một

viên ớt mềm, vừa hút vừa hàm hồ

nói: “Nàng thấy chuyện gì

không

vừa mắt cứ việc buông tay

đi

làm, cho dù đem Bảo Hoa Công chúa ấn ở

trên

mặt đất đánh

một

trận bản tử cũng được, chờ ta ngồi

trên

ngai vàng kia, chuyện thứ nhất liền đem ả ta biếm làm thứ dân cho nàng báo thù.”

Diệp Tuệ cùng bảo hoa trưởng công chúa chưa từng có đυ.ng độ, sở dĩ đối với ả ta còn có ác cảm, hoàn toàn bởi vì Lý Vĩ Thần

không

ngừng bị quấy rầy.

Nhưng dùng trượng đánh trả thù là nhân tài có đầu óc

không

dùng, nàng càng có phương thức cao minh.

“Ngày mai ta định ra cung

một

chuyến, hồi kinh

đã

vài ngày, nên về nhà thăm hỏi, Tần gia nhị lão ta cũng muốn thăm.”

“đi

đi, ngày mai ta điều

một

ngàn Ngự lâm quân khai đạo cho nương tử.”

“không

cần phải vậy, ta là về nhà, dẫn quân đội trở về, làm nương ta nhìn đến còn tưởng rằng tới xét nhà, đừng dọa thành bệnh chứ.” Thấyhắn

không

ngừng chôn đầu

trên

chính bộ ngực mình gặm cắn, túm lấy tóc của

hắn

lôi ra ngoài,

không

ngờ bị

hắn

cắn

thật,

một

túm này, lôi kéo sinh đau, nắm chặt quyền đấm

trên

đầu

hắn, trách mắng: “Chàng là giống chó sao.”

“Ái phi ngày hôm qua

đã

nghỉ ngơi rồi, hôm nay liền cấp vi phu

một

lầnđi!” Hoàng Phủ Trạch Đoan cởi toàn thân quần áo thê tử, hơi thở dồn dập nặng nề ở giữa cổ vang lên: “Ái phi, ái phi, ta

một

khắc cũngkhông

rời được nàng.”

“Nhưng là ta đêm nay muốn bồi Thập Nhất bọn họ, chàng làm cho takhông

còn sức lực, buổi tối ta cái gì đều làm

không

thành.”

“Vậy cứ ở lại đây, cái kia cũng

không

cần

đi.” Hoàng Phủ Trạch Đoan biết khıêυ khí©h làm thê tử khơi dậy tìиɧ ɖu͙© như thế nào, đặt nàng nằm ở

trên

giường, tách ra hai chân nàng, cúi xuống chăm chỉ hôn cánh hoa

một

phen,

một

lát liền trở nên ướt nhẹp,

hắn

vừa vói ngón tay vào bên trong quấy loạn, vừa ở bên tai nàng cười trộm: “Ái phi nàng động dục.”

Diệp Tuệ có chút xấu hổ buồn bực, nhấc chân đá vào mệnh căn tử củahắn.

Nhưng lại bị

hắn

bắt lấy mắt cá chân, hai chân mở càng lớn,

hắn

quỳ gối trước mặt nàng, dùng nam căn thô to giữa háng tiến vào thân mình nàng.

Diệp Tuệ chỉ ít phút

đã

bị

hắn

chơi cho cả người run rẩy

không

ngừng, hoa huy*t hung hăng co rút lại, đạt tới cao triều.

Hoàng Phủ Trạch Đoan lật người thê tử qua, quỳ bò ở

trên

giường, lại lần nữa tiến vào thân mình nàng, cảm thấy thập phần chật khít, bạch bạch! Giơ tay vỗ cánh mông nàng hai cái.

Diệp Tuệ đau đến phát run, lại kỳ dị thả lỏng, quay đầu lại

nói: “Chàng học với ai?”

“Nhị sư đệ

nói,

hắn

nói

nàng thích, còn

nói

rất nhiều.” Hoàng Phủ Trạch Đoan xuống tay

không

ngừng, hai bàn tay to vẫn

đang

đánh cánh mông nàng, chỉ nghe thanh

âm

bạch bạch, vô cùng kí©h thí©ɧ. Mỗi lần đánh

một

cái, Diệp Tuệ đều phát ra tiếng thét chói tai thống khổ, cái mông đau đớn liên tục run rẩy.

“Nương nương, Tần công tử tới.” Ngoài cửa truyền đến thanh

âm

A Kim.

Trong thính đường hai người giống như cái gì cũng

không

nghe thấy,đang

đắm chìm ở trong du͙© vọиɠ điên cuồng.

Hoàng Phủ Trạch Đoan lại bắt đầu tiến công vào trong thân mình nàng, như

một

con dã thú đói khát

đã

lâu khó nhịn, chợt vừa nhìn thấy con mồi, tận tình hưởng thụ

một

bữa ăn ngon, tận tình chén sạch, liền vung bàn tay đánh mạnh lên cánh mông nàng

một

cái.

Thời điểm Tần Vũ Hàng tiến vào nhìn đến đúng là hình ảnh hoạt sắc sinh hương này.

Thê tử quỳ bò ở

trên

giường, trước ngực

một

đôi đẫy đà, do bị Hoàng Phủ Trạch Đoan va chạm lay động

không

ngừng.

Diệp Tuệ

đang

chịu đựng du͙© vọиɠ tra tấn, mỗi lần bị bọn họ vỗ mông đều mang đến khoái ý

không

thể

nói

hết, lại là càng đau càng tràn ngập vui thích.

“Ưm a……” Giữa môi tràn ra thanh

âm

mỹ diệu, càng thêm kí©h thí©ɧ hai nam nhân trong phòng, phía sau lại va chạm nhanh hơn. Tần Vũ Hàng

đi

tới,

một

đôi bàn tay to mỗi bên cầm

một

đóa đẫy đà: “Nương tử, muốn vi phu sờ sờ cho nàng sao?”

“Ưm… rất muốn…… Tướng công… Mau sờ ta...” Diệp Tuệ dùng khủy tay trái chống giường, tay phải vói vào trong quần

hắn

sờ soạng

mộttrận, lại móc vật cứng ra, vùi đầu ngậm…… Tần Vũ Hàng thân mình khuynh trước,

nhẹ

nhàng đĩnh động liên tục, hai tay nắm chặt

một

đôi đẫy đà ớt mềm hung hăng đùa bỡn.

Bị đùa bỡn cả hai nơi, Diệp Tuệ thực mau

đi

vào cực hạn, ngay thời điểm nàng run rẩy kêu to, trong cơ thể rót vào

một

cổ nhiệt lưu nóng bỏng …… Hoàng Phủ Trạch Đoan thở hồng hộc, ghé vào sau gáy nàngkhông

ngừng rên rĩ: “Ái phi giỏi quá.”

hắn

rời khỏi thân mình Diệp Tuệ, ôm nàng lật qua, đứng dậy dùng tư thế ôm tiểu hài tử

đi

tiểu đem nàng trình cấp cho Tần Vũ Hàng.

Tần Vũ Hàng sớm bị thê tử hôn cự vật làm cho toàn thân thiêu đốt vô cùng thống khổ, chỉ muốn đem ngọn lửa nóng kia phóng xuất ra, đứng phía trước đâm cự vật giữa háng thâm nhập trong hoa huy*t thê tửđang

ngập đầy long tinh của Đại sư huynh, lại bị nàng ấm áp kẹp chặt, chọc

thật

sâu

một

đĩnh, tức khắc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Diệp Tuệ vừa mới cao triều hai lần với Hoàng Phủ Trạch Đoan, dường như mệt mỏi

không

còn nhiều cảm giác. Nàng ngã đầu tựa vào l*иg ngực rắn chắc của Nhị lão công, mắt lim dim

không

ra bộ dáng

đanghành phòng.

Tần Vũ Hàng nhờ có long dịch của Hoàng Phủ Trạch Đoan bôi trơn trong đường hầm, nên dù nàng

không

cảm giác, hoa huy*t vẫn ướŧ áŧ, trơn trượt, khiến

hắn

một

đường thắng tiến, sung sướиɠ dập liên tục mấy chục hạ. Làm

một

hồi lâu, thấy nàng vẫn

không

chú ý, hơi cảm thấy mất hứng, liền ôm lấy nàng từ trong tay Hoàng Phủ Trạch Đoan, đồng thời nháy mắt ra hiệu xuống dưới.

Hoàng Phủ Trạch Đoan hiểu ý, vừa hôn liếʍ gáy nàng sau lưng, ngón tay vừa lần mò xuống dưới. Hoa cúc nàng lúc này

đã

ẩm ướt do dịch lỏng theo nhịp đâm của Tần Vũ Hàng chảy ra, thuận lợi cho ngón tay của Hoàng Phủ Trạch Đoan thâm nhập.

“A.” Diệp Tuệ giật mình như bừng tỉnh giấc mộng. Nhị lão công muốn làm gì?

hắn

chưa từng cùng nàng làm lỗ sau, cũng chưa từng chứng kiến. Lại là Đại lão công lắm chuyện rồi, nhưng là... nàng thích. Nghĩ đến đây Diệp Tuệ nỗi lên phấn khích, cộng với ngón tay Nhị lão công ngây ngô khoáy động bên trong, mang lại ngứa ngáy cùng đòi hỏi.

thật

ra Hoàng Phủ Trạch Đoan là do xem sách mà biết, Tần Vũ Hàng chỉ là xác nhận lại. Dù sao hai huynh đệ

đã

vài lần bàn bạc hội ý cùng nhau.

không

thể xem thường kỹ thuật hành phòng, nhất là khi hai thị vệ Lão Thập và Lão Thập Nhất cũng

đã

liên thủ với nhau. Quan trọng nhất vẫn địa vị của Đại lão công và Nhị lão công trong lòng nàng, nhưng kỹ thuật chơi trong cơ thể nàng cũng

không

thể xem

nhẹ.

Hoàng Phủ Trạch Đoan dùng hai ngón tay rờ rẫm bên trong, hết xoay trái lại xoay phải, Diệp Tuệ ma ngứa

không

chịu nỗi, kiều mông uốn éo ra sau muốn ăn ngón tay

hắn

nhiều hơn. Tần Vũ Hàng cự vật bị cử động của nàng làm lơi lỏng ra, lại tận lực ấn ấn sâu vào, hạ thân ép chặt vào bộ phận của nàng, hai tay vừa nâng vừa vạch hai cánh mông nàng ra cho Đại sư huynh dễ dàng cử động.

Diệp Tuệ trong chốc lát

đã

bị hành hạ đến mức dục niệm dâng caokhông

được thư giải, khóc cầu ra tiếng: “Tướng công… cho ta… muốn cái của chàng… mau cho ta…”

“Được, cho nàng, tất cả cho nàng… Hôm nay huynh đệ ta lại làm nàng tận hứng…”

Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa

nói

vừa đỡ lấy long căn lựa thế đút vào trong cúc huyệt. Đường

đi

bên trong vô cùng chật chội, long căn

hắnlại thô to, mới vào được

một

chút

đã

bị bóp muốn nghẹn, liền tiến thoái đều

không

được. Hoàng Phủ Trạch Đoan đầy đầu mồ hôi, nhìn nhìn Tần Vũ Hàng

yêu

cầu hướng dẫn.

Tần Vũ Hàng vội rút nam căn ra khỏi, giao nàng cho Hoàng Phủ Trạch Đoan ôm,

hắn

ngồi quỳ xuống đất,

một

tay đỡ cự vật của Hoàng Phủ Trạch Đoan ra,

một

tay chọc vài ngón vào trong hoa huy*t nàng.

hắnlôi ra được rất nhiều dịch lỏng, bôi vuốt liên tục lên long căn Hoàng Phủ Trạch Đoan. Long căn Hoàng Phủ Trạch Đoan rất to, lại

không

có kỹ thuật cúc hoa tốt, ngại dịch lỏng

không

đủ trơn, lo sợ làm đau nàng, Tần Vũ Hàng quyết định ngậm luôn long căn Đại sư huynh vào trong miệng. Nghe tiếng Đại sư huynh rên

nhẹ

trong cổ họng, biết

hắncũng vui thích, Tần Vũ Hàng lại càng cao hứng, học theo cách của nàng tận lực hầu hạ Đại sư huynh

một

phen.

Tần Vũ Hàng lại đổi qua liếʍ mυ"ŧ lên cánh hoa nàng, môi lưỡi cuốn lấy nụ hoa mà day nghiến, khiến nó chảy ra

thật

nhiều mật dịch. Đồng thời ngón tay lại đâm chọc khoáy động trong hoa cúc, sau đó lại liếʍ mυ"ŧ long căn. Ngón tay và lưỡi

hắn

không

ngừng động tác liên tục lên hoa huy*t, cúc huyệt và long căn

một

hồi làm các bộ phận thấm mật dịch và nước miếng ướt nhẹp.

Sau

một

hồi tận tình săn sóc, cảm thấy các bộ phận

đã

chuẩn bị xong, Tần Vũ Hàng bất ngờ đút long căn Đại sư huynh vào trong cúc huyệt thê tử, đồng thời dùng lưỡi chọc sâu khuấy động trong hoa huy*t.

Lần này long căn Hoàng Phủ Trạch Đoan thuận lợi

một

đường tiến hết vào trong cúc huyệt Diệp Tuệ, cả

hắn

và nàng cùng thở

một

hơi dài thỏa mãn. Tần Vũ Hàng nghe được thanh

âm

sảng khoái ấy, phi thường cao hứng, giống như

đã

làm được

một

việc gì vô cùng lớn lao cho Đại sư huynh và thê tử.

hắn

càng tận lực liếʍ mυ"ŧ cánh hoa, cái lưỡi mạnh mẽ khi

thì

đâm chọc vào hoa huy*t, khi lại rê sang gốc long căn, liếʍ tới cả hai túi ngọc to lớn.

Hoàng Phủ Trạch Đoan và Diệp Tuệ đều rên lên rất to, hơi thở gấp gáp dồn dập. Hoàng Phủ Trạch Đoan mới lần đầu chơi cúc huyệt, cảm giác rất khác lạ, hành lang bên trong thẳng thắng, vô cùng chật chội, lạikhông

co giản đàn hồi, cũng

không

tiết ra mật dịch hay vỗ về long căn như trong hoa huy*t, nhưng vách cúc huyệt bóp được rất mạnh mẽ, cơ hồ siết được thực chặt, độ cọ sát cũng vô cùng lớn, khiến

hắn

sung sướиɠ đến mức kinh ngạc. Nếu

nói

chơi trong hoa huy*t là dịu dàng mềm mại như nước

thì

chơi trong cúc huyệt lại mạnh mẽ dữ dội như lửa.

không

nơi nào

không

khiến

hắn

say đắm đến trầm luân, nhất là lại làm việc đó với thê tử người

hắn

yêu

thương nhất

trên

đời.

Tần Vũ Hàng đứng lên, phía dưới lại dùng thêm ngón tay khảy khảy cánh hoa, bên

trên

hôn hôn môi Diệp Tuệ. Thấy lưỡi nàng vội vàng cuốn lấy lưỡi

hắn

mà hút mυ"ŧ, biết



nàng bị Đại sư huynh làm cho vô cùng thích thú, mới mị mắt nhìn Hoàng Phủ Trạch Đoan đầy ý vị,

nói: “Đại sư huynh, huynh thích sao? Đệ

đã

nói

thật

tuyệt vời có đúng haykhông?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan vừa thở hồng hộc, vừa trầm khàn trả lời: “Ừm… Sung sướиɠ...hơn là… hừ… ta nghĩ… hừ…Đệ sao còn.. chưa vô…?”

“Bây giờ liền vô. Huynh đừng cử động, giữ chặt bên trong như vậy.

sẽrất trướng, nhưng cũng

thật

đã

đó…” Tần Vũ Hàng

nói

xong, cũng bắt đầu dùng tay nâng đỡ nam căn mình chậm rãi tiến vào hoa huy*t. hoa huy*t Diệp Tuệ lúc này bị long căn Hoàng Phủ Trạch Đoan ngâm trong cúc huyệt ép đến vô cùng chật hẹp, vách tường dường như dính sát vào nhau. Nam căn Tần Vũ Hàng từng chút

một

khai mở,

một

đường chậm rãi thẳng tiến vào trong.

Hoàng Phủ Trạch Đoan cảm giác được



ràng đầu căn của Nhị sư đệ miết

trên

thân căn mình, chân thực giống như

không

hề bị thành ruột ngăn cách, sảng đến cực điểm, ngửa đầu mị mắt nín thở. Đến khi nam căn Nhị sư đệ ngập hết bên trong hoa huy*t, hai đầu căn song song nằm cạnh nhau,

hắn

mới thở ra được

một

hơi vô cùng sảng khoái.

Bị hai lão công

một

trước

một

sau giáp công, Diệp Tuệ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cho dù kỹ thuật còn trúc trắc, nhưng tình

yêu

nàng dành cho hai chàng là tuyệt đối, nhất là Tần Vũ Hàng, lão công đầu tiên của nàng, cũng là người luôn hy sinh bản thân, chỉ

một

mực lo nghĩ cho nàng.

Lúc này hai tay Hoàng Phủ Trạch Đoan

đang

nâng đỡ dưới đùi nàng, làm hai chân nàng mở ra

thật

rộng, long căn

hắn

ngâm trong cúc huyệt

không

nhúc nhích. Còn nam căn Tần Vũ Hàng

đang

lưu loát ra vào trong hoa huy*t, rút ra chậm rãi, đâm vào thực mạnh mẽ, mỗi

mộtlần đều khiến cả ba sảng khoái đến long trời lở đất. Diệp Tuệ quá phấn khích, khuynh người phía trước ôm chầm lấy Đại lão công, hôn lên môihắn, cái lưỡi ướt hoạt mυ"ŧ lấy đầu lưỡi

hắn, đòi hỏi thực nhiều thêm. Tần Vũ Hàng vội vòng hai tay qua người nàng, vịn lấy hai vai Hoàng Phủ Trạch Đoan, như vậy mới có thế dễ dàng chuyển động bên dưới.

Hoàng Phủ Trạch Đoan sau khi nắm được tiết tấu của Nhị Sư Đệ cũng bắt đầu động thân. Huynh đệ ban đầu là ta ra ngươi vào, sau lại đổi thành cùng ra cùng vào. Bất kỳ là làm cái gì, nhanh chậm thế nào, cũng khiến cả ba sảng khoái đến thần trí điên đảo. Tiếng rên rĩ hòa cùng tiếng thở hồng hộc thô cát, thanh

âm

cơ thể va đập vào nhau, thanh

âm

của dịch lỏng bị cọ xát, khắp phòng vang lên đầy ái muội. Cơ thể ba người ôm ấp quấn quýt dính chặt vào nhau

không

một

khe hở, hưởng thụ

yêu

thương và khoái lạc.

Đây là lần đầu huynh đệ bọn họ cùng lúc làm nàng trong hai lỗ huyệt. Cảm giác mang lại thoải mái hơn rất nhiều so với khi cả hai chung

mộthoa huy*t. Hoàng Phủ Trạch Đoan hai năm qua có nằm mơ cũng muốn được làm tư thế này. Nhưng điều

hắn

không

ngờ tới là cảm giác lại tốt đến thế, vượt xa trong tưởng tượng của

hắn, khiến

hắn

hận

không

thể giữ như vậy đến vĩnh viễn

không

tách rời.

Càng lúc huynh đệ càng bừng bừng khí thế tấn công, cũng

không

quản nỗi tư thế này

đã

ép cho nương tử lêи đỉиɦ hai lần,

hiện

tại nàng

đãmềm như

một

vũng nước, hai nam nhân vẫn điên cuồng như dã thú, tận lực thúc cự vật vào trong, gầm rống vang dội, mạnh mẽ phóng xuất nóng ấm vào cơ thể nàng. Cả hai thở hồng hộc đến kinh người, Diệp Tuệ là lần đầu nghe thấy, sợ nhị vị lão công

đã

mệt, có ý muốn ngừng lại nghỉ ngơi. Nhưng là hai quái vật bên dưới trong chốc lát

đãlập tức cứng lên, giống như chưa từng phát tiết, chưa hề no bụng chúng.

Hai lão công gấp gáp xoay người nàng lại. Nàng lần này mặt triều Nhị lão công, long căn

hắn

lưu loát cắm vào hoa huy*t, miệng

hắn

khôngngừng cắи ʍút̼ môi nàng, cái lưỡi ngang ngược chiếm đoạt trong miệng nàng.

Tần Vũ Hàng mạnh mẽ đút cự vật vào cúc huyệt trơn trượt,

mộtđường thẳng tiến ngập tới đế. Cúc huyệt siết chặt như vậy khiến

hắnthở ra

một

hơi dài khoan khoái. Cơ thể nàng trời sinh như vưu vật, ngay cả cúc huyệt vừa bị long căn đại sư huynh khai mở, cũng

đã

lập tức khép chặt lại như ban đầu, bóp

hắn

đến da đầu đều tê dại.

hắncảm thấy cả đời này biết ơn ông trời

đã

ban nàng cho

hắn, lại thêm có đại sư huynh mỗi khi cùng làm đều hết sức phối hợp, huynh đệ chưanói

đã

hiểu ý, mỗi cái ra vào đều đưa

hắn

lên mây, mỗi cái đυ.ng chạm của đại sư huynh đều

không

gây phản cảm, ngược lại là tiếp thêm kɧoáı ©ảʍ cho

hắn. Cùng đại sư huynh làm nương tử chính là

yêuthích cả đời này của

hắn, thiếu

một

người đều cảm thấy vắng vẻ.

hắntừ phía sau nàng, nhìn đại sư huynh

đang

dây dưa môi lưỡi với nàng. Đại sư huynh cái lưỡi mạnh mẽ, nương tử cái lưỡi lại nhu thuận, vài sợi tơ nước óng ánh chảy ra, hình ảnh cũng

thật

da^ʍ mỹ, khiến bên dướihắn

trừu đưa

thật

nhanh. Hai tay

không

nhàn rỗi, vòng ra trước xoa nắn đôi ớt mềm của nàng, hai ngón tay kẹp lấy hồng mai niết mạnh.

Diệp Tuệ cơ thể lại bị thêm tầng kí©h thí©ɧ, bất ngờ lêи đỉиɦ. Nàng lần này

không

đủ sức mà rên, chỉ ư ư nha nha trong cổ họng, mệt đến thởkhông

ra hơi rồi, hai lão công mạnh mẽ như vậy, nàng nơi nào đáp ứng nỗi, chỉ mong nhanh chóng lên giường. Hoàng Phủ Trạch Đoan lo nàng thở

không

nỗi vội buông môi lưỡi nàng. Diệp Tuệ liền nỉ non: “Tướng công, ta muốn lên giường.”

nói

xong liền ngất.

Diệp Tuệ trong mong lung, cảm thấy cả người nóng bừng,

thật

bứt rứt khó chịu, lập tức tỉnh dậy

đã

thấy nằm

trên

giường, nhưng là úp sấptrên

người đại lão công. Nhị lão công quỳ phía sau,

không

ngừng trừu đưa khổng lồ ra vào. Hai lỗ huyệt

thật

trướng, cả người nàng nóng hổi, kɧoáı ©ảʍ bừng bừng sống dậy, giống như là chưa từng cao trào,không

ngừng khao khát mạnh mẽ hơn.

thật

không

giống người vừa hôn mê tỉnh dậy. Nàng nghi ngờ nhìn nhìn đại lão công bên dưới

nói: “Các chàng

đã

làm gì?”

Hoàng Phủ Trạch Đoan phía sau mị mắt, vừa

không

ngừng trừu đưa vừa vô sĩ

nói: “Chỉ là bôi chút xuân dược

nhẹ,

không

ngờ nàng ngày càng nhạy cảm, trong hôn mê vẫn cắn nuốt ta muốn mệnh, ép ta

đãbắn vài lần rồi. Giờ nàng tỉnh như vậy,

thật

ta

không

biết còn bị ép thêm mấy lần?”

“thật

vô sĩ!” Nàng muốn đánh

hắn

nhưng

không

được, đành đánh đánh lên ngực đại lão công nằm bên dưới. Tần Vũ Hàng bật cười vịn lại tay nàng, để lên miệng hôn,

nói: “Đừng làm đau tay nàng, vả lại người gây chuyện là huynh ấy

không

phải ta. Chi bằng

đã

lỡ rồi, ba chúng tayêu

thương cho tận hứng, dù sao mai nàng cũng rời

đi

vài ngày,

khôngthể bồi thêm

một

lúc cho huynh ấy được sao.”

Diệp Tuệ đầu óc cũng

không

còn đủ sáng suốt để trách móc cái gì, cơ thể

không

ngừng đòi hỏi, mông kiều ra sau, đón nhận từng hồi dập tới của nhị lão công. Bang, Hoàng Phủ Trạch Đoan vỗ lên mông nàng, Diệp Tuệ lập tức hai huyệt co rút lại, sung sướиɠ đánh úp, hai vị lão công bất ngờ căng người phóng xuất, cảm giác muốn làm thần tiên cũng

không

bằng. Ra xong muốn mềm xuống.

Cả hai lão công

đã

phát tiết rất nhiều lần, có phần mệt mỏi. Nhưng là Diệp Tuệ

đang

bừng bừng phấn chấn, nơi nào có thể dừng lại, uốn éo mông kí©h thí©ɧ cho hai căn cứng lên, lại đổi tư thế mới mà làm. Hết đứng lại ngồi, rồi nằm, từ

trên

giường xuống tới đất, lên

trên

bàn... Diệp Tuệ

không

ngừng đòi hỏi suốt hai canh giờ, ép cho hai vị lão công kiệt sức. Cũng còn may cả hai là người tập võ, tinh lực cường tráng khó có được, lại là rồng trong loài người, sau cùng cũng đáp ứng đầy đủ cho nàng. Hoàng Phủ Trạch Đoan

không

khỏi cười khổ, đúng là tự làm tự chịu. Tần Vũ Hàng ai oán nhìn Đại sư huynh, bá đạo làm cái gì, liên lụy đến đệ rồi...

……...

Kí©ɧ ŧìиɧ mãnh liệt qua

đi,

đã

là buổi chiều.

Diệp Tuệ mệt mỏi nằm ở giữa hai lão công, hưởng thụ hạnh phúc khó có được.

“Theo lý đêm nay ta muốn bồi Thập ca cùng Thập Nhất,

không

thể hỏng quy củ, đều là tại chàng đó,

không

chơi

không

được, hại takhông

thể động.” Diệp Tuệ nhịn

không

được chỉ trích Hoàng Phủ Trạch Đoan.

hắn

cười ha hả ôm ôm nàng: “Nàng

không

phải thực hưởng thụ sao?”

Diệp Tuệ lười đến cùng

hắn

so đo,

nói

với đại lão công nằm bên cạnh: “Ngày mai ta cùng hồi Tần gia

một

chuyến, mang lễ vật gì cho cha mẹ là tốt nhất?”

“không

có việc gì, đáng giá là được, nhị lão

không

kén chọn.” Tần Vũ Hàng cười đáp.

Tần gia là người từ nông thôn

đi

ra, đối với chi phí ăn mặc từ trước đến nay

không

chú ý.

Tần Lão Nương chưa hiểu việc đời, dùng đồ vật trước nay đều là cái gì quý liền là cái tốt, nhưng nếu quá quý, tình nguyện dùng đồ vật thực thấp kém, cũng

không

bỏ được tiếc bạc.

“Nếu

không

đưa mấy cuộn tơ lụa thượng đẳng cho bà bà, còn công công

thì

đưa

một

bộ trà cụ tử sa trân quý, đại ca đại tẩu nơi đó cũng đưa mấy cuộn tơ lụa

đi!”

“Đưa cái gì đều được.” Tần Vũ Hàng trong mắt hàm chứa mỉm cười.

“Tướng công, ta

không

muốn trong nhà biết chuyện ta là thái tử phi, chàng

sẽ

không

trách ta chứ! Ai…… Chàng nhất định

không

hiểu, người ở chỗ cao lâu quá lại luôn thích sinh hoạt như người thường, khát vọng có được tình cảm thực thuần phác, ta

không

muốn cha mẹ chồng cùng nương quỳ xuống hành lễ ta, nơm nớp lo sợ dập đầu gì đó.”

“Chỉ cần nương tử cao hứng, như thế nào cũng được.” Lời này chính hợp tâm ý Tần Vũ Hàng,

hắn

chỉ muốn người nhà an tĩnh sinh hoạt,không

muốn bị cuốn

đi

theo chuyện của đám người quyền quý.

Hoàng Phủ Trạch Đoan chậm rãi tiếp lời: “Ái phi

nói

ta hiểu, bởi vì ta cũng nghĩ tới sinh hoạt người thường.”

không

cần giống như vậy mỗi ngày trời chưa sáng liền vào triều sớm, suốt ngày phê duyệt tấu chương, huynh đệ từ trước cùng nhau dốc sức bên cạnh cũng bởi vì thân phận

hắn

bị đề cao, thái độ đối với

hắncũng trở nên câu nệ.

“Người



đơn, vị trí càng cao càng tịch mịch.” Diệp Tuệ nghĩ đến trước đây xem phim truyền hình, các hoàng đế chuyện tình cảm đều thực thảm hại, toàn tâm toàn ý

yêu

nữ nhân, nữ nhân lại

yêu

quyền thế.

Chân Hoàn nhận hết sủng ái, còn đội nón xanh cho hoàng đế, nhưng mà cũng chẳng trách nàng, ai kêu hoàng đế là ngựa giống? Ở hoàn cảnh

một

cái nơi ăn thịt người như vậy, đầu tiên nghĩ đến là phải sống sót như thế nào.

May mắn ta xuyên đến xã hội thiếu nữ nhân! Diệp Tuệ trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.