Chương 1: Xuyên qua thành tân nương tử

Editor: HangVO9

Nàng dính chặt vào

trên

lưng ghế trong phòng,

không

thể lùi, cũng

không

thể động đậy, muốn cho người khác chú ý, nhưng người khác

không

nghe cũng chẳng thấy mình. Từ khi vì quá cực khổ mà chết, linh hồn rời thể xác, thần trí của nàng cũng trở nên mờ đυ.c, mãi đến gần đây mới có

một

chút tỉnh táo, tập trung tinh thần, lòng tràn đầy hoài nghi nhìn cảnh vật trang nhã chung quanh.

Phòng rất rộng và thoáng, trang trí đầy hoa tráng lệ, lộng lẫy khí chất đường hoàng, vừa nhìn

thì

biết chủ nhân

không

phú cũng quý.

một

bản chữ hồng song hỉ dán ở vách tường phía nam, phía dưới là

một

cái bàn gỗ tạo hình kiểu cổ, bên

trên



một

đôi nến đỏ

đang

cháy rực.

Chính diện là

một

cánh cửa nguyệt, phía trước nữa là

một

cái giường màn lụa hồng loan chói mắt, phía đầu giường phô trương diễm lệ đỏ chói là

một

tân nương che khăn đội đầu

đang

ngồi, xem dáng người còn

nhỏ

tuổi.

Đây là

một

gian hỉ phòng của nhà giàu!

Nhưng là, nhưng là, hoàn cảnh này

không

giống với

hiện

đại. Nàng

không

nhìn thấymột

vật phẩm công nghiệp nào, cũng

không

có chút nào hơi thở của

hiện

đại hóa. Chuyện gì

đang

xảy ra, nàng

đang

nằm mơ sao, hay là

đi

vào

một

bối cảnh của đoàn làm phim?

Kẽo kẹt! Cửa bị đẩy ra,

một

thiếu nữ áo tím tiến vào,

đi

thẳng đến bên cạnh tân nươngtrên

hỉ giường. Tân nương thấy động tĩnh, đầu tiên là vén

một

góc khăn đội đầu, rồi nhìn thiếu nữ áo tím mà lắp bắp kinh hãi.

Thiếu nữ áo tím đột nhiên chồm qua, đè ép vào người tân nương tử, lại nhìn đôi giày thêu đỏ

trên

hai chân

không

ngừng dãy giụa, chỉ

một

lát sau liền

không

còn động tĩnh nữa.

Nữ tử áo tím rời giường đứng lên, nhìn “thi thể”

trên

giường, mới cảm thấy kinh sợ. Vội vã chạy ra khỏi hỉ phòng, trong khi hoảng loạn đυ.ng ngã

một

chiếc ghế tựa.

Thế nhưng từ

trên

một

cái ghế khác

không

bị đẩy ngã,

một

tia sáng bắn ra, thẳng tắp vọt đến phía giường, lập tức chui vào trong cơ thể

không

còn nhúc nhích của tân nương, sau đó

không

thấy gì nữa.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, khoảng hơn mười phút.

một

nam tử xinh đẹp

đi

vào trong phòng, trong tay cầm

một

hộp đồ ăn.

hắn

thấy tân nương

đang

nằm

trên

giường, có chút ngạc nhiên trước tư thế nằm kỳ quái của chủ nhân, tiểu thư luôn đoan trang nhã nhặn lịch

sự, chưa từng bất nhã như vậy?

“Tiểu thư, hôm nay là ngày đại hỉ của nàng, sao lại có thể ngủ rồi,



gia còn

đang

ở tiền viện chiêu đãi khách, muốn chờ

hắn

trở về thấy nàng thất lễ vậy hay sao.”

Nam tử đem hộp đồ ăn đặt

trên

án cạnh giường, lại đem cái ghế ngã dựng dậy. “Tiểu thư!” Chờ

hắn

cao giọng gọi to

một

tiếng, tân nương vẫn

không

nhúc nhích,

khôngkhỏi hốt hoảng, vội vàng chạy tới, ôm tân nương lay gọi.

Tân nương dường như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt, dời ánh mắt tìm kiếm xung quanh, lại chuyển qua

trên

người nam tử, phun ra mấy tiếng khàn khàn: “Mặc… Mặc Kỳ?”

“Ừ!” Nam tử cho rằng chủ nhân kêu

hắn, thuận miệng trả lời, sắc mặt đầy vẻ quan tâm: “Giọng

nói

của nàng sao lại nghẹt thành như vậy, hay bị phong hàn?”

Tân nương nhìn

hắn

nói

nhưng

một

chút cũng

không

nghe vào, chỉ lo ngây ra. Nângmột

cách tay gầy mảnh lên sờ sờ rồi vỗ vào mặt mình, sau đó chậm rãi hạ xuống, cổ, ngực, ngừng

trên

vòng eo

nhỏ

một

nắm tay mà vuốt. Trong mắt thần sắc như

đangsuy tư, lại giống như

đang

muốn chứng thực điều gì.

“Tiểu thư, nàng làm sao vậy?” Nam tử phát

hiện

trên

cổ tân nương giống như là có dấu vết cào qua, nhưng là trong màn lụa nên mờ quá

không

thấy

rõ,

hắn

ghé sát vào nhìn kỹ…

Nhưng lúc này tân nương

đang

gục đầu xuống, dùng tay che lại, trong mắt thần sắc tối đen

không

rõ: “Bây giờ là đêm động phòng hoa chúc, chàng và ta ở chung

mộtphòng, bị chú rể thấy mới là việc

không

tốt. Mặc Kỳ, chàng vẫn là

đi

ra ngoài

đi!”

“cô

gia

đang

ở ngoài tiền viện tiếp đãi khách nhân,

sẽ

không

quay trở lại sớm như vậy đâu. Lại

nói

nô tài là người thông phòng chăm sóc tiểu thư,



gia có thấy cũng

khôngthể trách cứ.” Mặc Kỳ lấy từ

trên

bàn hộp đồ ăn, cầm

một

cái bánh phù dung, đưa qua: “Tiểu thư cả ngày

không

ăn gì nhất định là đói bụng, vừa rồi nô tài

đi

phòng bếp lấy chút đồ ăn mang lại đây, tiểu thư trước lót dạ

đi.”

Tân nương đem cầm bánh phù dung trong tay, trong miệng còn tiếp tục thúc giục: “Ta tự mình biết ăn mà, chàng mau

đi

nhanh

đi!” Nàng có cảm giác đói và khát, đưa tay lên đem miếng bánh phù dung đặt vào trong miệng ăn

một

chút.

“Việc hôn nhân này là do Diệp gia chúng ta cưỡng cầu mới có được, đợi chút nữa

côgia vào, tiểu thư ngàn vạn

không

cần chọc giận

hắn. Chờ nô tài đem chút bạc

đi

chuẩn bị cho hạ nhân Tần phủ

một

phen, dò ra chút bí mật, chúng ta

sẽ

ứng đối được tốt hơn.”

Tân nương nhìn ra

hắn

rất giỏi làm việc, an tâm

một

chút, có

một

hạ nhân trung thành như vậy giúp đỡ, ít nhất cũng

sẽ

không

quá



đơn.

Mặc Kỳ đứng lên, phát

hiện

tóc chủ nhân quá rối loạn, tay vội sửa sang lại cho nàng: “Tiểu thư, chờ lúc nữa



gia động phòng nàng kiên nhẫn

một

chút, nô tài nghe… Nghe

nói

nữ nhân lần đầu tiên

sẽ

rất đau.”

Tân nương kinh ngạc liếc

hắn

một

cái: “Ta

đã

biết.”

Mặc Kỳ bưng đến

một

ấm trà từ

trên

bàn, phát

hiện

nước trà bên trong còn ấm, mới rót ra ly, đặt ở vị trí mà tay của chủ nhân có thể với tới. Thần sắc đôi mắt có chút lưu luyến, có chút khổ sở, thở dài

một

tiếng,

đi

ra cửa.

Tân nương thấy nam tử rời

đi, mới

nhẹ

nhàng thở ra, trời biết nàng khẩn trương thế nào. Chờ nam nhân ra ngoài mới đem cửa đóng lại, nàng hơi hơi khép mắt, tiếp tục mang tin tức tàn lưu trong đầu lọc lại

một

lần.

Đầu tiên nàng biết chính mình

hiện

tại có tên gọi là Diệp Tuệ, người sắp trở thành trượng phu của nàng gọi là Tần Vũ Hàng.

Nữ hung thủ sát hại nàng trước đó tên là Tiền Chính Mai, nhưng

không

hiểu cùng nhau có hận thù gì. Trong đầu nàng tin tức hỗn độn, thiếu thốn rất nhiều chứ

không

được đầy đủ, có lẽ là do linh hồn của thân thể này rời

đi

quá nhanh

không

mang theo kịp, để lại

một

phần ký ức, nhưng cũng đủ để nàng sử dụng.

Về phần trước mắt

đang

ở vào niên đại nào, quốc gia gì, tạm thời còn

không

có thời gian suy nghĩ. Nhưng có

một

điều làm nàng kinh hãi, nơi này là

một

xã hội thừa nam thiếu nữ, nữ nhân đồng thời có được rất nhiều phu quân, có chính có phụ, Mặc Kỳ chính là

một

trong những người thông phòng của nàng, còn

một

người nữa vẫn ở nhà mẹ đẻ

không

mang theo.

Từ hôm nay trở

đi, nàng chính là Diệp Tuệ, tên kiếp trước

sẽ

không

bao giờ có người nhắc tới nữa. Giơ tay sờ sờ lên cổ họng, vô cùng đau đớn, Tiền Chính Mai

thật

ngoan độc, về sau gặp cần phải để tâm.

Diệp Tuệ ngồi ở

trên

chiếc giường tinh xảo, tay phải chống cằm phát ngốc

một

hồi, dần dần, khóe môi hình thành

một

nụ cười hoàn mỹ.

Có thể sống lại

một

đời là ông trời hậu ái, nàng cần phải sử dụng cho tốt!

Hơn nữa, xem bố trí của căn phòng này, lão công gia nhất định rất giàu có, kiếp trước chưa từng có được, kiếp này nhất định chiếm được. Nhà, xe, tiền, chắc chắn là có đủ mọi thứ, chỉ mong lão công nhân phẩm cũng

không

keo kiệt.

Lời tác giả: Khai truyện mới, mọi người nhớ theo dõi, cầu động viên, cầu hồi

âm, cầu các loại...

Lời editor: chuyển ngữ truyện mới, mời mọi người theo dõi, cầu like, cầu comment, cầu góp ý, cầu các loại...