Chương 8

“Huhu… đáng ghét… chú ăn hϊếp người ta... huhuhu…”

Cô bé khóc thét lên, không phải là sự nũng nịu ngọt ngào, mà là một đứa trẻ con khóc oà lên, những giọt nước mắt to tướng không ngừng rơi xuống, cánh mũi đỏ ửng còn chảy ra chút nước mũi.

Đổng Tân Diệp bị đẩy ra có hơi sửng sốt một chút, sau khi phản ứng lại, nhìn thấy tình cảnh như vậy, lập tức buồn cười vô cùng.

Phản ứng của cô gái nhỏ này thật rõ ràng là ấu trĩ, nhưng hắn lại không cảm thấy phiền chán chút nào, ngược lại còn cho là khía cạnh này của cô cũng có thể khiến hắn hết mực yêu thích.

“Xin lỗi mà..”

Đổng Tân Diệp không khỏi nhẹ giọng dỗ dành, lại ôm lấy cô bé vào l*иg ngực.

“Là chú không đúng.”

“Huhu… đáng ghét… huhu…”

Giản Kiển vẫn còn khóc lóc, nhưng cũng không tiếp tục đẩy hắn ra, cô giống như con mèo nhỏ ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt nhỏ vùi vào vai, càng ra sức mà khóc lóc.

Cũng không biết qua bao lâu, dần dần tiếng khóc của cô chậm rãi yếu đi, sau đó biến thành tiếng nấc đứt quãng.

Đổng Tân Diệp kẹp lấy hai nách Giản Kiển, ôm lấy cô đặt lên trên thành hồ bơi.

Giản Kiển ngồi bệt trên thành hồ, chỉ có cẳng chân dưới là còn ngâm trong nước, bàn tay nhỏ lung tung xoa nước mắt, vừa rồi khóc quá dữ dội, bây giờ đã bình tĩnh hơn một chút, chỉ là thỉnh thoảng lại thút thít lên một chút.

“Chú, chú… đang giận sao?”

Giản Kiển dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, hỏi ra chuyện mà nãy giờ cô vẫn muốn hỏi.

“Giận cái gì?”

Câu hỏi của Giản Kiển khiến cho Đổng Tân Diệp không khỏi sửng sốt.

Giận cái gì? Hắn giận sao?

Không có!

Hắn lập tức muốn phủ nhận nhưng lại nghĩ tới những gì mà vừa rồi mình đã làm…

Không giận thật sao?

Cho dù đúng là hẳn không giận, nhưng tâm trạng đích thực là không thoải mái.

Nguyên nhân của chuyện này là…

Nghĩ vậy, Đổng Tân Diệp liền theo bản năng nhìn đi chỗ khác, có chút xấu hổ mà chuyển động yết hầu.

Thấy hắn đột nhiên không nhìn mình nữa, Giản Kiển liền âm thầm khẳng định chú ấy nhất định là đang giận mình.

“Chú à, có phải chú giận Kiển Kiển lần đó đã trốn tránh chú không? Đó là vì…”

Giản Kiển nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân này, đôi mắt to lại tràn ra dòng lệ, vội vàng suy nghĩ lời lẽ để giải thích.

“Không phải.”

Đổng Tân Diệp ngắt lời cô, nâng khuôn mặt cô lên, ngón cái quét qua giọt nước mắt chuẩn bị chảy ra.

“Khi đó… chú không giận, chỉ lo lắng không biết Kiển Kiển bị làm sao...”

“Thật không?”

Giản Kiển hít hít mũi.

“Vậy thì vì sao… ưm…”

Không muốn cô bé tiếp tục truy hỏi nữa Đổng Tân Diệp đè gáy cô lại, dùng một nụ hôn nóng cháy phong bế chiếc miệng nhỏ của cô lại.

Hắn đúng là tức giận, nhưng lại không phải vì suy nghĩ của cô, mà là… chỉ vì nghĩ đến việc cô mặc áo tắm kia quyến rũ như vậy, tuy rằng nói là học bơi, nhưng đúng là ngoại trừ hắn thì những người khác cũng nhìn thấy… tâm lý ghen tuông này khiến hắn khó chịu cực kỳ.

Hắn không muốn để cô biết, mình lớn tuổi hơn cô nhiều như thế, mà còn ấu trĩ đến vậy.

Cũng… e ngại để cho cô biết.

Hôn cô, là muốn dời sự chú ý của cô đi nơi khác một chút, đồng thời, cũng là chuyện mà từ nãy đến giờ hắn vẫn luôn muốn làm.

Đặc biệt là khoảnh khắc khi nhìn thấy cô mặc chiếc áo tắm mà hắn đã tặng…

“Đẹp lắm.”

Đổng Tân Diệp buộc miệng, đồng thời bàn tay to tỏ ra muốn chứng minh những lời này, bắt đầu du tẩu khắp trên thân thể cô.

Giản Kiển bị hôn đến mức ý thức mờ mịt, nghe thấy những lời này của Đổng Tân Diệp, liền giật mình. Đột nhiên lại dùng hết sức lực vùng khỏi l*иg ngực Đổng Tân Diệp, cánh tay ôm chặt lấy thân thể mình.

“Không đẹp, thân thể của Kiển Kiển, không đẹp một chút nào.”

Tiếng cười của các bạn học còn vang vọng bên tai.

Cô cúi đầu nhìn khe rãnh thật sâu trước ngực mình… các bạn học trong lớp, không có một người nào là giống với cô cả, bọn họ không có chỗ này... lớn như vậy.

Cô cảm thấy nó thật xấu, thật dị dạng…

Đổng Tân Diệp nhìn cô, đôi mắt hơi híp lại.

Bàn tay to chống trên thành ao dùng sức chống tay nhổm dậy, thân hình cường tráng chồm lên khiến nước hồ cuộn trào, bắn lên trên người Giản Kiển.

Giản Kiển còn chưa kịp phản ứng lại, thì đột nhiên Đổng Tân Diệp vừa lên bờ đã đè cô ngã ra mặt đất.

Cô cảm nhận được một thân thể đàn ông trưởng thành mang đầy tính xâm lược, đang bao trùm lên người mình.

“Chú…”

Đổng Tân Diệp hạ thân dưới xuống, đặt thứ cứng rắn ở giữa háng lên trên bụng nhỏ của cô bé.

“Kiển Kiển biết không? Từ khoảnh khắc khi Kiển Kiển bước ra khỏi phòng thay quần áo kia, dương v*t của chú đã không thể mềm xuống được.”

Bầu ngực trắng bóng của Giản Kiển phập phồng theo nhịp thở, Đổng Tân Diệp cúi đầu, vùi mặt vào giữa khe ngực, hít sâu mùi thơm trên da thịt cô.

“Kiển Kiển biết không? Bầu vυ" này, từ lần đầu tiên khi chú nhìn thấy ở phòng tắm, thì hồn phách chú đã bị nó kéo đi mất.”

Bàn tay to lại tiếp tục thăm dò xuống dưới, móc lấy mép quần bơi của Giản Kiển.

“Kiển Kiển biết không? Bây giờ chú chỉ muốn làm Kiển Kiển đến khóc nấc lên, vậy mà lại có người dám nói thân thể chú yêu đến chết này là không đẹp, chú rất muốn làm Kiển Kiển thật dữ dội, để Kiển Kiển biết, sự sai lầm này trầm trọng đến mức nào!”

Bàn tay to lại kéo một cái gì đó xuống, rồi tùy tiện ném ra, bộp một tiếng, mảnh vải trắng mềm mại đáng thương đã trôi lềnh bềnh trên mặt nước. Mảnh vải kia, chính là chiếc quần bơi nhỏ xíu mà Giản Kiển mặc trên người lúc nãy.

“A ưʍ..!”

Qυყ đầυ tím đen to lớn nhắm đúng cửa huyệt âʍ ɦộ hơi mở hé, vẫn còn lưu lại nước nhờn do đợt cao trào vừa rồi, hơi tách ra một chút, phụt một tiếng trầm trầm vang lên, côn th*t thô tráng đâm thẳng vào trong cơ thể cô gái nhỏ.

Không cho cô có bất kỳ thời gian tiếp nhận nào, Đổng Tân Diệp trực tiếp bắt đầu hoạt động kịch liệt, giống như muốn cắm đến mức từng thớ thịt trong âʍ ɦộ đều phải trở nên mềm nhũn ra.

Cặp chân mày lá liễu của Giản Kiển xoắn chặt lại, miệng nhỏ của cô phải há ra mới có thể thở nổi. Khác với bình thường, lần này động tác của Đổng Tân Diệp thô bạo hơn, nhưng mà… cô lại không muốn hắn dừng lại một chút nào.

Đôi mắt to chan chứa nước mắt, cánh tay nhỏ leo lên đến cổ Đổng Tân Diệp, ôm chặt lấy cổ hắn, hai chân cũng giao nhau đặt ở trên eo Đổng Tân Diệp, hứng chịu từng đợt công chiếm mạnh mẽ của hắn.

“…Kiển Kiển không biết… Kiển Kiển muốn chú… Chứng minh… Chứng minh thân thể Kiển Kiển không...kỳ quái chút nào…”

Cô muốn, cô muốn hắn xoá đi mặc cảm tự ti trong lòng mình.

Câu trả lời của Đổng Tân Diệp chính là động tác cành nhanh mạnh và hung hãn hơn.

Mỗi một lần chuyển động phần eo, là giống như muốn điều động toàn bộ mọi cơ bắp rắn chắc trên cơ thể vậy.

Nước ướt đẫm trên người, đã không thể phân biệt là nước hồ bơi hay là mồ hôi nữa.

Đổng Tân Diệp mạnh mẽ va chạm, liên tục rút dương v*t ra chỉ còn chừa qυყ đầυ, rồi lại một lần nữa thọc cả thân gậy vào. Túi tinh tử phía dưới cũng ra sức đánh lên cúc huyệt, cúc huyệt màu nâu nhạt đã đỏ lên một vòng xung quanh, nhưng vẫn còn liên tục bị đánh tới.

“A a… chú ơi… A a…”

Đổng Tân Diệp kéo mông Giản Kiển về giữa háng mình thật chặt.

“Đây là chú đang chứng minh đấy! Mở âʍ ɦộ nhỏ ra, cố mà chịu đi!”

Qυყ đầυ chạm đến cửa tử ©υиɠ bên trong, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của hai người đã kết hợp chặt chẽ không còn khoảng cách, lông tóc xoăn tít cũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ sủi bọt, quấn quýt lấy nhau.

“Ưm a a… chú...chú… chú ơi.. ưm aaa...”

Tiếng kêu dâʍ đãиɠ và tiếng thân thể va chạm vang lên không ngừng.

Đổng Tân Diệp ôm lấy Giản Kiển, xoay người lăn vào trong nước.

Hai người ôm nhau chặt chẽ, Đổng Tân Diệp bế Giản Kiển đứng trong nước, hung hăng tiếp tục chống đẩy, nước hồ bị kích động tạo thành những con sóng cuồn cuộn.

“Aaa... chú chú ơi… ưm a… đừng mà... chú ơi… Kiển Kiển… Kiển Kiển không chịu nổi nữa…”

Lực cản của nước không hề khiến cho Đổng Tân Diệp ngừng chuyển động, Giản Kiển cảm thấy mình đã bị cắm đến nỗi sắp mất đi ý thức.

Đổng Tân Diệp cắn răng mà lao tới, cũng sắp sửa đạt tới đỉnh điểm, vì vậy hắn liền đẩy nhanh tốc độ.

“A… Chịu nổi! Phải chịu cho nổi! “

Sau đó Đổng Tân Diệp lại đặt cô lên trên thành hồ, bắt đầu một vòng mãnh liệt đâm vào rút ra. Nước hồ tung bọt trắng xóa, đến cuối cùng, Đổng Tân Diệp đẩy một cái thật mạnh vào bên trong âʍ ɦộ, yết hầu tràn ra một tiếng rêи ɾỉ trầm thấp nặng nề, bắn hết số tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm vào bên trong cơ thể cô gái nhỏ.

… một hồi kịch liệt qua đi, mặt nước lại khôi phục trạng thái bình tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của hai người.

Đổng Tân Diệp nâng mông cô lên, chậm rãi rút dương v*t ra khỏi âʍ ɦộ nhỏ, lúc này thịt âʍ ɦộ còn run rẩy luyến tiếc bấu lấy dương v*t.

Cho đến khi qυყ đầυ cuối cùng cũng được rút ra, thì mặt nước trong trẻo lập tức xuất hiện vài sợi trắng đυ.c trôi nổi.

Giản Kiển há miệng nhỏ mà thở dốc, mất hết sức lực dựa vào l*иg ngực Đổng Tân Diệp, âʍ ɦộ nhỏ tiếp xúc với nước hồ dần dần ấm lên.

Thân thể vẫn còn chưa hồi phục lại sau trận bày tỏ tình cảm mãnh liệt, Giản Kiển khờ khạo cho rằng như vậy là đã kết thúc, muốn bò lên trên bờ, nhưng không biết từ khi nào dương v*t cương cứng đã một lần nữa mạnh mẽ cắm vào.

“A a!”

Đột ngột bị tấn công, Giản Kiển cong cả eo lại.

“Chú ơi… Đủ rồi…”

Cô sẽ không chịu nổi…

Hắn lại không buông tha, tiếp tục vận động mạnh mẽ.

“Chưa đủ…”

Đổng Tân Diệp cắn một cái lên vành tai cô bé, trầm giọng nói:

“Sự chứng minh của chú, còn lâu lắm mới đủ…”

Trong hồ bơi, bọt nước lại một lần nữa bắn lên, thật lâu sau cũng vẫn chưa ngừng lại…