Editor: phuogot_93
Cướp hôn?
Giữa ban ngày ban mặt, ba chàng trai tình cảm vướng mắc, ý vị sâu xa biết bao nhiêu!
Chàng trai áo đen, cô gái áo trắng chính là một chàng trai dùng tài khoản con gái còn là một tiểu công và một chàng trai áo vàng có ngoại hình cơ bắp.
Mọi người ở đây chỉ sửng sốt vài giây rồi vội vàng dùng sức ấn print screen.
Các góc độ, bấm bấm không ngừng.
Bạn Tô vừa nghe Tiểu Mễ nói người trộm tài khoản lại đi cùng Dạ Thất Huyền đến miếu Nguyệt Lão.
Nhanh chân chạy đi.
Nhưng dù sao chạy cũng vẫn chậm, đúng lúc bên cạnh có một MM cưỡi Linh Miêu to lớn vượt qua cô.
Cô vội vàng ngăn người đó lại.
Ban đầu thật sự dọa MM kia sợ hết hồn, một chàng trai vai u thịt bắp xuất hiện giữa đường nói chuyện, không dọa người mới lạ.
Nhưng chàng trai này vừa mở miệng, MM kia lập tức rơi nước mắt rồi.
Tô Tiểu Ly nói: “Van cầu em cho tôi đi nhờ một chuyến, tôi đi đến miếu Nguyệt Lão ngăn cản hôn lễ!”
Thật Quỳnh Dao, MM này lại là một người thích BL.
Đang chạy chạy chuẩn bị đến miếu Nguyệt Lão vây xem nam – nam kết hôn.
Vừa nghe chuyện này có biến, không nói hai lời cho Tô Tiểu Ly đi cùng.
Quả nhiên Linh Miêu tốc độ hơn hẳn, không mất bao lâu phía xa đã thấy hai người bị mọi người xung quanh trước miếu Nguyệt Lão.
Bạn Tô vội vàng nhảy xuống khỏi Linh Miêu của MM kia.
Chỉ thấy một đao khách to khỏe, bắp thịt rung rung chen vào đám người.
Vung tay, ưỡn ngực, hét lớn một câu: “Tôi không đồng ý hai người kết hôn!”
Chàng trai áo đen kinh ngạc quay đầu, cô gái áo trắng dáng vẻ căm hận, đột nhiên xuất hiện anh trai đao khách này, bắp thịt đầy người còn rung rung, mọi người thấy vậy lại cảm khái một trận.
Người qua đường Giáp nói: “Lâu lắm rồi không thấy bắp thịt sống động như vậy nữa.”
Người qua đường Ất nói: “Đúng vậy đúng vậy.”
Người qua đường Bính bày tỏ nỗi lòng: “Aizz, đột nhiên rất muốn ăn thịt ba chỉ.”
Vì thế, mọi người im lặng…
Nếu ba chàng trai cùng nhau làm nên bức tranh tình yêu thật là một sự kết hợp kỳ lạ và kí©h thí©ɧ biết bao!
Nhìn ba người này mặc dù chỉ đứng như vậy, cũng không nói chuyện trong khu vực.
Nhưng càng như vậy, khán giả lại càng tò mò.
Không biết, vị này gọi Tô Tiểu Ly là công hay là thụ?
Là đi đến phía Tiểu Ly Miêu hay là chạy đến chỗ Huyền gia?
Thật muốn biết, thật muốn biết. phuogot_d.d/lqdn
Chuyện mà người xem không biết còn nhiều.
Ví dụ như bạn Tô vừa đến đã hét ra câu kia, Dạ Thất Huyền lập tức nhắn tin riêng cho cô.
“Cậu là ai?”
Bạn Tô vội vàng nhắn lại: “Tôi là tôi! Thí chủ, không nên như vậy!”
Sao có thể thừa dịp cô bị trộm tài khoản thì bá vương ngạch thượng cung chứ?
Lòng cô chỉ muốn giữ lại cho Vệ sư huynh, ai cũng đừng hòng cướp đi.
Cái giọng điệu này… Hình như có chút quen thuộc…
Thấy anh không phản ứng, bạn Tô lại nói tiếp: “Tôi là Tiểu Ly Miêu! Thí chủ!”
Cô đánh chữ rất nhanh: “Giờ người Tiểu Ly Miêu nhận hoa của anh không phải tôi mà là người trộm tài khoản của tôi!”
Bạn học Tô nói những lời này có người đã hiểu ra.
Liên hệ với những lời nhắn vừa rồi bạn học Tiểu Mễ gửi đến, cộng với bản thân anh cũng thấy có phần kỳ lạ, một suy nghĩ từ từ trở nên ngày càng rõ ràng.
Không trách được khi ở ngoài ngoài thành Phượng Tường anh gặp được cô, cô lại chủ động hơn bình thường.
Hơn nữa còn hỏi anh có bạn gái không, quan hệ với bạn gái như thế nào, thậm chí còn hỏi anh có nhớ bạn gái cũ không.
Bởi vì ngày đó bị cô nhìn thấy tình cảnh xấu hổ của mình và bạn gái cũ.
Vì sợ cô nghĩ mình là loại người tùy tiện, cho nên anh nghĩ nếu đã nói thì sẽ thật sự cưới cô.
Nhưng lại không ngờ tới, cô không chỉ từ chối lại còn an ủi anh đừng quá nhớ nhung nhiều đến chuyện đã qua.
Cho nên anh nghe cô hỏi đến chuyện của bạn gái cũ cũng không nghĩ nhiều.
Có thể chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.
Nhưng càng nói càng cảm thấy không đúng, giọng điệu không đúng, cảm giác lại càng không đúng.
Mặc dù cũng mới nói chuyện với Tiểu Ly Miêu vài lần nhưng kiểu người tạo cảm giác khác biệt này để lại cho anh ấn tượng rất sâu.
Xin tha thứ cho Dạ Thất Huyền trước giờ chưa từng tiếp xúc với kiểu người như bạn Tô.
Trong đầu anh không thể tìm được từ nào biểu đạt chính xác ra được.
Tóm lại… Ý của anh là, Tiểu Ly Miêu nhận hoa này của anh không giống Tiểu Ly Miêu mà anh gặp ở sông Độc trước kia là được.
Dạ Thất Huyền nghĩ như vậy lại cảm thấy cô gái áo trắng càng không thích hợp.
Mắt nhìn cô gái áo trắng rồi lại nhìn chàng trai bắp thịt rung rung.
Hình như nhận được được ánh mắt của anh, chàng trai kích động rung rung bắp thịt, đai lưng màu đỏ bên hông còn nhẹ nhàng rung lên từng cái.
Huyền gia lại im lặng rồi.
Bạn Tô thấy Dạ Thất Huyền không nói lời nào, trong lòng lại lo lắng một trận.
“Thí chủ, anh nói chuyện đi! Trên tài khoản của tôi còn có tiền đó!” Anh không lên tiếng phải làm sao đây.
Nói lại một chút, bạn Tô, Tiểu Mễ, coi như anh lên tiếng, tiền của hai cô cũng không liên quan gì đến anh ấy mà.
Coi như cô muốn nhờ Dạ đại dùng mỹ nam kế nhưng không thấy đấy là chuyện quá xa vời sao?
Bạn Tô vừa nói câu này, Dạ Thất Huyền đã nhanh chóng trả lời: “Cô vừa nạp tiền vào tài khoản?” phuogot_d.d/lqdn
Cô vội vàng gật đầu, đúng thế đúng thế, tận 1000 tệ đó!
Anh suy nghĩ một chút, hỏi: “Cô có gọi cho bên chăm sóc khách hàng chưa?”
Gọi chứ, nhưng không hiệu quả!
Còn nói muốn xác nhận lại cái gì nữa, liên hệ với người đang ở trên tài khoản để xác minh.
Cái rắm ý… Trộm mà thừa nhận mình là trộm à?
Nếu tên trộm kia bán quách tài khoản hoặc là chuyển tiền đi thì làm sao?
Đến lúc đó, chăm sóc khách hàng chắc lại chỉ biết nói: “Cái này vượt qua phạm vi chúng tôi có thể xử lý, rất xin lỗi.”
Nếu như thật sự đợi đến lúc đó, rất xin lỗi có tác dụng gì hả?
Nhưng giờ, tên trộm tài khoản công khai đăng nhập, lại còn có ý đồ dâʍ đãиɠ tới dâʍ đãиɠ lui nên tôi mới phải nhẫn nhịn đi tìm anh.
Dạ Thất Huyền nhíu mày: “Nhẫn nhịn.”
Rốt cuộc cô muốn anh giúp chuyện gì?
Tô Tiểu Ly gõ một biểu tượng mặt cười: “Trộm lại tài khoản từ kẻ trộm!” Giúp cô có được mật khẩu, lấy lại tài khoản.
Dạ Thất Huyền lại im lặng.
“Không được.”
“Tại sao?” Bạn Tô nghĩ đủ thứ nhưng lại không ngờ anh sẽ trả lời như thế.
Cho nên mới nói, bạn Tô các cô muốn dùng mỹ nam kế thật sự không đáng tin.
“Đàn ông con trai không thể làm như thế được.” Dạ Thất Huyền nghiêm túc nói.
Nếu không phải bạn Tô tự mình trải qua sự kiện anh tặng hoa, thật sự sẽ hiểu lầm anh đang nhạo báng mình.
Nhưng cô biết, không phải anh đang nhạo báng.
Anh là người cứng nhắc, rất cứng nhắc.
“Ôi, tôi nói này, đây chỉ là kế hoãn binh thôi.” Đột nhiên bạn Tô cảm thấy tay chân không có chút sức lực.
Dạ Thất Huyền vẫn lắc đầu: “Vậy cũng không được.”
Nhìn đi nhìn đi, không diễn là không diễn.
Bạn Tô lại tru một tiếng: “Mễ ơi, phải làm sao bây giờ?” 1000 tệ của các cô, thật đau, thật xui xẻo, thật tức giận!
“Sao? Cậu và Huyền gia nói sao rồi?” Tiểu Mễ vẫn là vẻ mặt kích động, chắc là cũng như cô đang mong Dạ Thất Huyền giúp mình.
Bạn Tô lắc đầu.
Quả nhiên, Tiểu Mễ tức giận vỗ đùi: “Ông nội anh ta chứ! Nếu đã không giúp mình! Quay đầu lại cầm roi da đánh đi!”
“Tiểu Mễ!!!”
“Làm sao! Đừng có mà gọi tên lão nương!” Tiểu Mễ trợn mắt nhìn về phía bạn Tô.
Bạn Tô hết sức im lặng.
“Đừng có ôm đùi tớ…”
Thì ra cậu có thể đánh ten tét mà không có cảm giác gì bởi vì ngay từ đầu cậu không phải là vỗ vào bắp đùi của mình.
Bạn Tô tiếp tục khóc.
Tiểu Mễ phiền não cào tóc.
“Tớ thấy Huyền gia này không nhờ vả được rồi.”
Giờ coi như cô đã hiểu vì sao Huyền gia đều tiếc chữ như vàng.
Không phải vì anh khiêm tốn mà căn bản là một cọc gỗ.
Bạn Tô an ủi cô: “Mễ à, phải tin tưởng, chúng ta sẽ có thể lấy lại được.” Tài khoản mất không đau lòng mà đau lòng chỗ tiền kia kìa.
Tiểu Mễ hơi cắn môi: “Tiếp tục nói với anh ta!”
Huyền gia có thể thấy chết không cứu sao?
Nếu anh có thể vẫn tặng hoa cho Tô Tiểu Ly, mặc kệ là vì mục đích gì, chắc chắn là cũng có chút ấn tượng tốt với cô.
Nói cách khác, là có chút ý đồ gì đó với cô.
Nếu ý đồ còn chưa thực hiện được, thì phải tìm cách thể hiện, bây giờ chính là lúc thể hiện.
Bạn Tô nghiêng đầu suy nghĩ, cũng có chút đạo lý.
Được, vậy thì thử lại lần nữa.
Vì thế cô lại tiếp tục đánh chữ. phuogot_d.d/lqdn
“Thí chủ, không đúng, Dạ đại đại, tài khoản của tôi thật sự có tiền, anh giúp tôi được không?”
Vì lấy lại tiên, cô cũng coi như cầu xin.
Dạ Thất Huyền gửi lại một chữ: “Ừ.”
“A!” Bạn Tô lập tức kích động, Tiểu Mễ bên cạnh cũng nắm chặt tay “Tiếp tục!”
Được, tiếp tục đánh chữ.
“Này Dạ đại đại, anh nguyện ý giúp tôi đi trộm lại tài khoản của tên trộm rồi hả?”
“Không phải.”
Không phải…
“Vậy tại sao anh lại ừ?”
“Ừ.”
Bạn Tô bị sét đánh, Mễ ơi, tớ thật sự cảm thấy Dạ đại đại không phải là người Trái đất rồi.
Tiểu Mễ vỗ bàn: “Thật là một cọc gỗ!”
Vì sao anh lại không chịu giúp?
Còn gọi là đại đại cái gì, có tiếng không có miếng!
Bạn Tô suy nghĩ một chút, lắc đầu rồi gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Haizz, xem ra tiền này không lấy lại được rồi.
Thật ra, mặc dù Dạ Thất Huyền là một cọc gỗ cứng nhắc.
Nhưng cũng không đến nỗi kém như vậy.
Anh không trả lời bạn Tô là vì đang nói chuyện riêng với “Tiểu Ly Miêu”.
“Đừng có làm loạn nữa.”
“Ai làm loạn với anh, đáng ghét!”
“Có gì chúng ta nói rõ trong điện thoại đi, cô nói mật khẩu cho tôi biết, tôi trả lại tài khoản cho cô ấy.”
“Tại sao?”
“Chuyện của chúng ta đã là quá khứ, không nên kéo cô ấy vào.”
“Anh anh, anh có thể nói với em như vậy!”
“Cô quên rồi à, là cô nói chia tay với tôi trước.”
Hóa ra, người trộm tài khoản của bạn Tô chính là cô gái áo xanh ngày đó,
Bạn gái cũ của Dạ Thất Huyền, tên Hoa Hồng.