- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết
- Chương 2: Sư Huynh à, chào huynh!
Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết
Chương 2: Sư Huynh à, chào huynh!
Edit: Cô Quân
Beta: Thố Lạt
Tết, có thể ăn uống thả cửa còn có thể ngủ đến khi mặt trời chiếu vào mông, cũng không cần lo lắng bị thầy giáo trả thù đánh rớt vì đi học trễ một môn nào đó.
Tết, có thể lấy lì xì lấy tới mỏi tay.
Tết có thể đều không cần nghĩ ngợi gì, chơi bời cả ngày.
Nhưng mà... Tết hạnh phúc trong kế hoạch của cô, đâu có bao gồm cả việc mập lên đâu!
Tô Tiểu Ly soi gương tới lui, đau xót phát hiện eo nhỏ của mình mập hẳn lên, vô cùng phiền muộn.
Tết, hình như đã ăn đến nỗi mập cả lên rồi.
Cô vẫn là cô gái trẻ tuổi độc thân trong sáng đấy, thế này lỡ mà vô tình gặp được trai đẹp thì phải làm sao đây?
Cô gái buồn bực đưa tay bóp mặt thành đủ loại hình dạng, sau đó mới thở dài một tiếng, đi đến trước bàn bật máy tính lên, đăng nhập vào trò chơi.
Dương liễu lả lướt, non xanh nước biếc, còn có mấy con chim yến chầm chậm bay qua.
Một hình ảnh cô gái xinh đẹp mặc đồ màu trắng xuất hiện bên trong, lông mi cô đen dài, môi đỏ như son, dáng người tinh tế, vẻ mặt lại đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì, lại càng khiến người ta vô cùng yêu mến.
Cô gái đang nhẹ nhàng giơ bàn tay nhỏ nhắn lên lau trán, trước máy tính Tô Tiểu Ly cũng rất phối hợp hít sâu một cái.
Đáng tiếc, đáng tiếc tất cả chỉ là hình ảnh trò chơi.
Cô trong hiện thực... hiện ra gương mặt trong veo như nước lèo, lại thêm cái trán cao, ngoại trừ làn da trăng trắng, hàm răng trăng trắng, ặc... Cũng chỉ có vậy thôi.
Tưởng tượng và hiện thực quả thật là một trời một vực.
Tô Tiểu Ly vừa tủi thân, Thế Giới liền nhảy ra một dòng chữ đỏ lớn.
Thiên Lý Truyền Âm*: [Tiểu Ly Miêu, cho muội mười giây, mau đến Huyền Thiên Long Thành.]
Huyền Thiên Long thành à, Tô Tiểu Ly nhấn phím tắt, bóng áo trắng xinh đẹp bên trong nhanh chóng chạy đi, chạy một mạch về tường thành cao to kia, trên tấm biển thϊếp vàng treo trên tường thành còn viết ba chữ "Huyền Thiên Long" thật to.
Rõ ràng chỉ là điều khiển bàn phím, nhưng khi đi đến cửa thành, cả trán cô vẫn đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Ngoài cửa thành, có một chàng trai mặc đồ trắng, lúc này đang thảnh thơi ngồi trên một cái đầu hình thù như Kỳ Lân, nhưng bộ lông quanh thân lại giống kiểu ngọn lửa đang cháy, trước trán thấp thoáng có hiện ra thần phù màu vàng, người ngồi trên Cửu Thiên Ly Hỏa Thú có khí thế bức người.
Màu đỏ kiêu ngạo, màu trắng nhẹ nhàng, rõ ràng là hai sắc diện vô cùng đối lập, lại khiến cho người ta cảm thấy đẹp mắt đẹp lòng.
Thấy cô vội vàng chạy đến, anh chậm rãi nói:
“Lần này muội đã muộn một phút ba mươi giây.”
...Tính chuẩn thế.
Bạn học Tô Tiểu Ly đứng lại, cười vô cùng rụt rè:
“Vừa nãy trên đường chạy đến đây, muội thấy một chàng trai mặc bạch y cầm kiếm!”
Chàng trai mặc bạch y, đây là trang phục phổ biến nhất trong trò chơi. Mà kiếm khách, chính là nhân vật công kích cao, cực kỳ phổ biến. Người chơi chọn nghề nghiệp này cũng rất nhiều, không hề ngạc nhiên chút nào.
Quả nhiên, chàng trai nghe cô nói vậy, không thèm đáp lời, chỉ là tiếp tục nhìn cô.
Khóe miệng Tô Tiểu Ly run rẩy một, cố giải thích cặn kẽ.
“Ban đầu, muội còn tưởng là sư huynh nữa! Không ngờ, người nọ và sư huynh hoàn toàn không cùng cấp độ!”
Quả thật là không cùng cấp độ, chàng trai mặc bạch y khác đều dịu dàng như nước, cử chỉ dịu dàng.
Người trước mắt cô đây, lại là miệng nam mô bụng một bồ dao găm, im im mà nguy hiểm khỏi phải nói.
Nếu không, cũng không thể lấy ức hϊếp một thiếu nữ trong sáng thiện lương vô cùng yếu đuối như cô làm thú vui chứ.
Nghĩ vậy, cô thở dài, nhưng lại tự an ủi bản thân.
Tô Tiểu Ly, bình tĩnh, bình tĩnh, bây giờ mình vẫn chưa phải đối thủ của anh ta.
Không sai, chàng trai mặc bạch y trước mắt cô, chính là... bạn tốt của đại thần trong truyền thuyết kia.
Người được mệnh danh là đại thần, chính là cao thủ thứ hạng cao nhất ở bảng xếp hạng quan trọng nhất Hoa Địa Vi Lao, PK mạnh thế nào, trang bị trâu bò ra sao, nghe nói gia đình giàu có, bản thân vô cùng tài năng xuất chúng...
Mà cái người, cái người bạn tốt của người kia là Hoa Địa Vi Lao, cũng là Sư huynh Tô Tiểu Ly cô ở trong... trò chơi
Kể ra thì, quá trình nhận vị sư huynh này như một bộ phim hài.
Đó là sau một buổi trưa nắng đẹp, trò chơi người đến người đi, trai xinh gái đẹp như mây trên trời.
Một khung cảnh ồn ào âm thanh huyên náo, chỉ có một chàng trai, tao nhã, mà xuất chúng đứng ở bên trong đám đông.
Ánh mắt của cô lại xuyên qua đám người, dừng trên người anh, không dời mắt.
Trang bị của anh ấy thực sự quá chói mắt, tọa kỵ của anh ấy thật sự quá ngầu, khí thế của anh ấy thật sự quá mạnh mẽ... Tóm lại, trong mắt người họ Tô, bất kể ngoại hình hay là khí chất, anh đều là người thích hợp được chọn làm sư phụ.
Trải qua vài giây suy nghĩ ngắn ngủi, Tô Tiểu Ly lập tức bình ổn cảm xúc, vô cùng khôn khéo đi tới gần, hơn nữa còn cố hết sức thể hiện khí chất vô cùng dịu dàng.
“Xin chào, muội là người mới, xin hỏi sư phụ người nhận đồ đệ không?”
Cô hỏi xong, chàng trai không có phản ứng gì.
Ngay lúc cô cho rằng đã bị từ chối, đang định thử một lần nữa, nếu không được thì để lần sau, anh bỗng mở miệng.
“Không nhận đồ đệ, nhận sư đệ.”
Sau đó, còn giật giật, như đang hỏi cô: Muội đồng ý không muội đồng ý không...
Chẳng lẽ, anh còn có sư phụ? Nói vậy nhất định là một nhân vật truyền kỳ.
Tô Tiểu Ly vui sướиɠ gật đầu: “Được.”
Nhưng mà, một giây sau cô lại do dự.
Gì chứ, tạo hình của cô là nữ
Chàng trai nói rất bình tĩnh: “Không quan trọng, bắt đầu từ bây giờ muội có thể xem mình là nam.”
Thế là, cô hóa đá.
Lần đầu Tô Tiểu Ly cảm thấy cuộc sống của bản thân xuất hiện một sự thay đổi như phim hài.
Bây giờ giới tính còn có thể thay đổi bằng ý chí?
Không cho cô nhiều thời gian suy nghĩ vẩn vơ, anh rút bảo kiếm cài bên hông, mũi kiếm phát ra hào quang màu tím nhạt dưới ánh mặt trời.
Cùng lúc đó, anh lại thản nhiên gõ ra ba chữ:
“Thế nào.”
Cô thật sự rất muốn học như nữ chính trong phim thần tượng vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngửa lên, hét lớn:
“Người ta thề chết cũng không làm theo!”
Thế nhưng, phong độ và giọng điệu của chàng trai mặc đồ trắng rõ ràng rất bình thản, tựa như động tác rút kiếm này không thể bình thường hơn được nữa.
Giống như không phải anh đang uy hϊếp, mà là đang bàn bạc với cô.
Nhưng trong nháy mắt đó, Tô Tiểu Ly đã bị dao động rồi, hơn nữa còn mơ hồ cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Tuy rằng, sau đó anh đã nói với Tô Tiểu Ly rằng, mình chỉ muốn nhìn thử hào quang dưới ánh mặt trời của thần khí mình vừa chế tạo
Nhưng bạn học Tô cho rằng, lời này của anh vốn không có một chút đáng tin.
Chỉ là một trò chơi, anh thưởng thức hào quang cái gì chứ, đâu phải dao phay!
Không biết làm sao, cô tự nhận bản thân tuy rằng thông minh, nhưng cũng không mặt dày tới mức dao chẻ súng bắn cũng không vào đầu được.
Hơn nữa, cô là cá thịt *, người ta là dao thớt, gọi anh một tiếng sư huynh, cô vẫn là sư muội.
Cho nên, cô cần phải tôn trọng người lớn tuổi...
Thật ra nói thẳng ra là, chính là cô đánh cũng không đánh lại người ta, đành phải lấy điều này an ủi bản thân...
Chính là từ lúc ấy, Tô Tiểu Ly cô, trong trò chơi chưa có sư phụ đã có sư huynh trước...
Chơi game cùng bạn học, người khác nhận sư phụ, đánh quái tán gẫu đều có sư phụ ở bên giúp đỡ chu đáo.
Còn cô?
Không có sư phụ còn chưa tính, lần đầu tiên ở trong trò chơi muốn thay đổi đường lối, vờ yếu đuối tìm một chỗ dựa, kết quả lại tìm thấy một núi băng.
Không đáng nói chính là, Tiểu Mễ cùng ký túc xá đã vào trò chơi chơi một tuần trước, sau khi nghe cô nói có sư huynh, nâng mặt làm bộ hoảng sợ:
“Lão nương kinh sợ rồi! Cậu rõ ràng đã bái Mặc Phàm làm sư huynh!”
Cô mệt mỏi quay đầu nhìn Tiểu Mễ: “Nhận anh ấy làm sư huynh thì làm sao hả?” Cũng không phải người con trai trăng hoa gì, chỉ là trang bị có chút lấp lánh, khí thế có chút hùng mạnh.
Không có gì mà,Tô Tiểu Ly cô nhớ, trước kia chơi Thiên Long X bộ, Mộng Ảo Đông Du, cũng từng là danh nhân một thời được tôn sùng.
Tuy rằng, con đường cô đi là phô trương chứ không phải mạnh mẽ….
Lần này, Tiểu Mễ xông thẳng lên cầm lấy một cái gối trùm đầu cô.
“Đồ trẻ con, cậu có biết Mặc Phàm mạnh như thế nào không?”
Mạnh như thế nào?
“Anh ấy vốn chính là đảm nhiệm chức đệ nhất cao thủ, Hoa Địa Vi Lao đó là tùy tùng của anh ấy! Vũ khí của anh ấy toàn bộ là thần khí, tọa kỵ của anh ấy toàn bộ là có một không hai, phục bên cạnh PK anh ấy dứt khoát gϊếŧ tất cả! Người này thật rất nổi tiếng!” Miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Mạnh thế à?? Người họ Tô nào đó kinh ngạc rồi, hùng mạnh như thế vì cái gì lại rớt xuống từ bảng xếp hạng chứ?
“Bởi vì anh ấy không màng danh lợi, tất cả trận đấu PK anh ấy cũng không tham gia.”
“Wow ~~” Người họ Tô nào đó gật đầu “Vậy sao chỉ có một mình mình tìm đến?”
“Bởi vì đại thần là chỉ có thể nhìn từ xa không thể coi thường.” Tiểu Mễ lấy một cái gối ôm ném qua, trợn mắt khinh bỉ liếc người họ Tô nào đó:
“Còn nữa, đừng lấy cái người có tiếng mạnh mẽ như cậu đi so sánh với Mặc đại thần.”
Chậc chậc, thật không hiểu tại sao mặc đại thần trước giờ luôn ẩn dật lại chọn người họ Tô kia nữa.
Tô Tiểu Ly cố ý không để ý Tiểu Mễ giúp cô giải thích đáp án thứ hai, bởi vì cô hoàn toàn có thể tự hỏi tự trả lời.
Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì anh... rất lạnh.
Lạnh này không là lạnh của lạnh lùng, mà là... lạnh của lạnh nhạt, lạnh lẽo.
Chính là như vậy, trong game bạn gặp được một người vô cùng mạnh, bạn vô cùng hưng phấn đi đến gần nói: Xin chào đại thần muội thật sự rất sùng bái huynh rất yêu mến huynh bla…bla… huynh, rồi sau đó hồi lâu người nọ chỉ đáp lại bạn một chữ: Ừ.
Kết quả rất rõ ràng, bạn cảm thấy đại thần quả nhiên là đại thần, bởi vì cấp bậc của anh ấy và bạn có khoảng cách.
Đương nhiên, giọng nói cũng rất êm tai dù cho âm điệu hơi thấp.
Thế là, bạn đổi thành đứng rất xa bên ngoài quan sát anh ấy, vẫn ngưỡng mộ anh ấy, nhưng không nhúc nhích hay nghiêng đầu.
Tô Tiểu Ly cũng không phải người mới, đương nhiên biết có được một thân bling~bling~ như thế (mời tưởng tượng độ lấp lánh củakim cương), người chơi không phải là nhân vật tầm thường.
Nếu không, cô cũng không chịu tạm thời làm người bị ức hϊếp.
Điều duy nhất khiến anh bình thường, chính là lần nọ cô vòng vo cả buổi thăm dò hỏi diện mạo anh ra sao, anh nói anh lớn đương nhiên rất đẹp.
Cái gì gọi là đương nhiên rất đẹp, nhất định là không hề đẹo chút nào
Tô Tiểu Ly đã bị anh chèn ép vô số lần, đều nghĩ vậy, lúc đó tâm tình mới thả lỏng và thỏa mãn một chút.
Chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, nghĩ lại mà sợ quá.
Nhưng mà không sao, cô sẽ nhanh chóng có thể thuận buồm xuôi gió trong trò chơi, đến lúc đó nô ɭệ sẽ nổi dậy làm chủ!
Người nào đó rơi vào hồi ức, hoàn toàn không có chú ý chàng trai bên cạnh đã nhiều lần xin giao dịch.
Chờ khi cô phát hiện, chàng trai đã bắt đầu có ý muốn hành hạ cô.
“Tiểu Ly Miêu, giao dịch.”
“Hả?” Lại giao dịch? Cô nháy mắt mấy cái, để mắt nhìn sát vào màn hình máy tính, nhanh chóng nhấn đồng ý.
Trước kia Tô Tiểu Ly còn có thể hỏi, sư huynh, huynh đưa gì cho muội thế? Hoặc là, sư huynh, sư muội có thể hỏi xem huynh chuẩn bị đưa cho muội cái gì không?
Đại thần Mặc Phàm chỉ gõ ra hai chữ: “Xác nhận.”
Cho nên, cô không hỏi, chỉ cần anh ta đưa, cô chỉ nghe lời thu nhận hết.
Bởi vì anh là Sư huynh,còn cô là “sư đệ” đã bị anh thay đổi giới tính chớp nhoáng.
Chỉ là lần này, anh lại đưa đồ tốt lấp lánh!
Tỏa sáng chói lóa, hơn nữa hình dạng còn là một cái vòng tròn nhỏ.
Nhỏ đến nỗi dường như chỉ có ngón tay mới có thể đeo vật đó vào...
Hả? Nhẫn!! Sao có thể là nhẫn??
Anh lại đưa nhẫn cho cô...
Bạn học Tô khϊếp sợ, mười ngón tay mảnh khảnh bất giác run run hồi lâu, lúc này mới khó khăn gõ bàn phím.
Tiểu Ly Miêu: “Sư huynh, xin hỏi đây là cái gì?”
Mặc Phàm: “Muội nói xem.”
Tiểu Ly Miêu: “Một cái vòng tròn, hình như là vật phẩm có tính năng trang sức!”
Mặc Phàm gật đầu, không sai, ít ra không có ngu ngốc đến nỗi không biết giải thích.
“Biết kế tiếp phải làm cái gì không?”
Bạn học Tô lắc đầu với màn hình, cô không biết, hôm nay anh có thể nói nhiều câu vụn vắt liên tục như vậy.
Ý nghĩ nào đó chợt lóe lên trong đầu, sau đó điên cuồng xông thẳng vào cô.
Sau khi cô hóa đá vài giây, chậm rãi gõ chữ: “Hay là... Sư huynh, huynh...”
Mặc Phàm: “Sao hả?”
Tô Tiểu Ly liên tục hít sâu vài cái, nhắm mắt, gõ chữ rồi nhấn Enter, gửi đi.
“Huynh muốn quấy rối muội!!”
Chữ vừa nhảy lên màn hình, một giây sau, hệ thống thông báo: Mặc Phàm đã đăng xuất.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Một Nhà Hồ Ly Thân Thiết
- Chương 2: Sư Huynh à, chào huynh!