Còn ở bên nhóm của đám nữ sinh cũng đang bàn luận về chuyện này.
[Hình như thấy đám Lưu Khải nói là bạn nữ sinh mới còn xinh hơn cả hoa khôi trường mình đấy.]
[Sao có thể thế được.]
[Tớ cũng cảm thấy là không thể, tuy đều là nữ sinh cả, nhưng mà tớ hoàn toàn không hề ganh tỵ với hoa khôi chút nào, chính là bởi vì xinh đẹp quá nên tớ còn ganh tỵ không nổi luôn.]
[Ngày thứ 12 không được nhìn thấy nữ thần Tâm Di của mình rồi, nhớ quá.]
[Khương Manh Manh lại bắt đầu mê gái rồi, nhưng mà Tống Tâm Di đã hai tuần không đến trường rồi nhỉ? Không lẽ cả học kỳ này đều không đến trường à?]
[Tớ nghe bạn ở lớp hai nói là hình như Tống Tâm Di đi tham gia cuộc thi dương cầm quốc tế rồi.]
[Trời ơi, ngưỡng mộ quá đi, đã xinh đẹp hát hay, thành tích lại tốt, tài nghệ lại nhiều nữa!]
[Thế nên người ta mới là hoa khôi.]
[Thế nên tớ mới cảm thấy là không thể nào có người vượt qua được.]
[Đúng thế.]
[Tớ kéo Lý Giai vào nhóm rồi, nghe bạn ý nói đi.]
[Lý Giai: Mọi người nói học sinh mới ấy hả? Học sinh mới đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà tớ cũng không chú ý nhiều quá.]
[Vậy thì cậu chú ý vào cái gì hả?]
[Lý Giai: Vào học sinh nam mới chứ sao.]
[Đẹp trai lắm à?]
[Hay là dung mạo rất đặc biệt?]
[Lý Giai: Đẹp trai, hơn nữa còn ngàng tầm cậu Diệp với nam thần Tạ luôn đấy.]
[!]
…
Đến tiết học thứ hai thì Tô Bối và Tô Tiểu Bảo mới được giáo viên chủ nhiệm đưa đến phòng học của lớp 8-7.
Dưới ánh mắt kỳ vọng của mọi người trong lớp, Tô Tiểu Bảo bước vào phòng học trước.
Nhìn thấy Tô Tiểu Bảo xuất hiện, đám nữ sinh khẽ vang lên tiếng xuýt xoa.
Còn mấy người Lưu Khải, Đỗ Nhất Mình thì xém tí nữa là rớt cả quai hàm.
Thế này mà anh Hiên nói là “trông cũng được” á?
Quả thật là rất đẹp trai, thế nhưng sao lại là nam sinh cơ chứ?
Anh Hiên nói là “khô đét như cọng giá khô” hóa ra là nghĩa như thế này à?
Mấy người họ đồng loạt quay ra liếc trộm Tạ Dân Hiên nằm ngủ với vẻ mặt hãi hùng.
Trần Tử An đang ngồi cạnh Tạ Dân Hiên thì lặng lẽ nhích dần ra xa.
Bọn họ ở với anh Hiên cả năm rưỡi rồi, vậy mà lại không biết anh Hiên lại là… là là… là cong!
May là chẳng bao lâu sau thì Tô Bối cũng đi vào trong phòng học, lúc này mới giải tỏa được sự “hiểu lầm” của đám người Lưu Khải đối với Tạ Dân Hiên.
Ở bên này, sau khi giáo viên chủ nhiệm dẫn Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vào lớp xong, nhìn thấy đám học sinh phía dưới quá “hưng phấn” liền cau mày nói: “Ồn ào cái gì thế hả, yên lặng! Các lớp khác vẫn còn đang trong giờ tự học đấy!”
“Đây là hai học sinh mới đến, Tô Tiểu Bảo và Tô Bối, hy vọng là mọi người và học sinh mới sẽ hòa đồng, giúp đỡ các bạn ấy nhanh chóng làm quen với tập thể lớp chúng ta.”
“Thầy ơi, chúng em sẽ chăm sóc thật tốt các bạn học sinh mới ạ!” Không biết là ai ở bên dưới gào lên, đổi lại là bị giáo viên chủ nhiệm lườm cho một cái.
“Được rồi, các em ngồi vào chỗ ngồi học bài đi.” Giáo viên chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi cho Tô Bối và Tô Tiểu Bảo.
Ngồi cùng bàn với Tô Bối là Đổng Văn Kỳ, là một cô nàng có lòng dạ rất ngay thẳng.
Sau khi đối phương chủ động nói chuyện với Tô Bối thì hai người họ rất nhanh đã làm quen với nhau
“Cậu nói là, cậu và Tô Tiểu Bảo là chị em sinh đôi à?”
“Ừ.”
“Thế tại sao lại chẳng giống nhau thế?”
“Thì là sinh đôi khác trứng mà.”
“Hóa ra là thế…”
“Bạn này, bút của tôi bị lăn xuống dưới gầm bàn của cậu rồi, phiền cậu tránh ra một chút.” Một bạn nữ sinh đi đến gần, cắt ngang cuộc nói chuyện của Tô Bối và Đổng Văn Kỳ.
Tô Bối ngẩng đầu lên liếc nhìn người vừa đến, khom người xuống dưới gầm bàn nhặt bút cho đối phương rồi đưa trả.
Nữ sinh đó nhìn Tô Bối một lúc lâu rồi mới cầm chiếc bút từ tay Tô Bối, không nói câu nào mà quay đầu đi luôn.
Tô Bối: …
Hình như cô ấy cảm nhận được sự thiếu thân thiện từ ánh mắt của đối phương
“Cậu không cần bận tâm đến cậu ấy làm gì.” Bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ kéo khẽ Tô Bối rồi nói.
“Cậu ấy muốn tự mình nhặt bút sao?” Tô Bối nghi ngờ hỏi.
“Không phải đâu.” Đổng Văn Kỳ trả lời: “Người vừa rồi là Khương Manh Manh, là fan trung thành của hoa khôi trường chúng ta.”
“Cậu vẫn chưa biết đúng không, trước khi cậu và Tô Tiểu Bảo vào lớp học thì đã có người trong lớp nói là học sinh mới còn xinh đẹp hơn cả hoa khôi trường mình nữa, Khương Manh Manh thấy địa vị hoa khôi của nữ thần của mình bị uy hϊếp, thế nên mới không được vui ấy mà. Vừa rồi có khi cậu ta cố tình để bút lăn ra bên này đấy, để tiện thăm dò tình hình kẻ địch.”