Tô Bối vừa đến trường thì được mời ngay đến văn phòng của hiệu trưởng.
Đồng thời được gọi lên phòng hiệu trưởng còn có cả đám người Chu Hồng Mai, bị các học sinh chứng kiến cảnh bạo lực học đường ấy tố cáo với nhà trường.
“Trường học là nơi dạy các em thành người, không phải là nơi để các em kiếm chuyện đánh nhau!” Mấy người họ vừa đến phòng hiệu trưởng thì đã được tiếp đón bằng một trận quát mắng nghiêm khắc từ hiệu trưởng.
“Học sinh các em mà có mâu thuẫn gì thì có thể nói với phụ huynh, báo với thầy cô giáo ở trường, tại sao lại tự ý dùng một phương thức sai lầm như thế này để giải quyết vấn đề chứ?”
“Hơn nữa lại còn phát tán trên mạng hả! Các em có biết là chuyện này sẽ có ảnh hưởng xấu đến thế nào ở trường không!”
Đoạn clip và bài viết với tiêu đề đó không chỉ lan rộng trên diễn đàn của trường học, đến các trường khác cũng đang lan truyền. Nếu như không phải là bọn họ phản ứng nhanh, xóa bài viết gốc ở trên diễn đàn đi, hơn nữa các giáo viên cũng thông báo cho từng lớp rằng không được phép tải những video liên quan, thì có khi lúc này đã nhận được điện thoại từ phòng giáo dục gọi xuống rồi.
Đối mặt với cơn thịnh nộ của hiệu trưởng, ý thức được chuyện này có khả năng không hề đơn giản và giống với những gì Tô Bối nói trước đây, trong lòng mấy người Chu Hồng Mai bắt đầu cảm thấy sợ hãi.
Không thể phủ nhận là khi nhìn thấy bài viết đó, rồi tất cả mọi người đều đang chửi Tô Bối, trong lòng Chu Hồng Mai đúng là rất sướиɠ, nhưng cô ta không ngờ là bản thân mình lại bị dính vào phiền phức nhanh đến thế.
Bài viết đó quả thật không phải là cô ta phát tán, hơn nữa đoạn video đó cũng rõ ràng không phải được quay lại từ điện thoại của cô ta
Rốt cuộc là thứ khốn nạn nào đã làm!
Rõ ràng cô ta đã xóa hết rồi, vậy mà lại có đứa không nghe lời cô ta. Đợi sau này biết được là đứa nào làm, cô ta nhất định sẽ cho nó một trận.
Trong ánh mắt Chu Hồng Mai lóe lên vẻ cay nghiệt.
Cũng may là trong đoạn video đó chỉ có thể nghe thấy tiếng chửi bới Tô Bối của bọn họ và hình ảnh Tô Bối bị đánh, chứ không nhìn thấy gương mặt của bọn họ.
“Hiệu trưởng Trần, chuyện trên mạng đó không phải là do bọn em làm, em cũng không biết chuyện này là thế nào.”
Chu Hồng Mai là người đầu tiên nói, mấy nữ sinh phía sau cũng vội vàng nói là mình không biết gì.
Nghe thấy vậy, hiệu trưởng Trần đập tay xuống mặt bàn làm việc cái rầm: “Nhà trường mà lại đi nói oan các em à? Toàn bộ quá trình mấy em lôi Tô Bối vào nhà vệ sinh đã được camera giám sát quay lại rõ mồn một rồi!”
Đám người Chu Hồng Mai: …
Thấy mấy học sinh này cúi gằm mặt không dám nói gì nữa, hiệu trưởng mới quay ra nhìn Tô Bối đứng ở cạnh đấy, sắc mặt có chút khó coi.
Vấn đề phiền phức của sự việc này không phải là chuyện mâu thuẫn giữa mấy học sinh mà là sau khi chuyện này bị phát tán ở trên mạng sẽ gây ảnh hưởng và áp lực dư luận lên phía nhà trường.
Mà nguyên nhân của sự việc này hoàn toàn là do học sinh đứng trước mặt này đây.
“Tô Bối, tôi có nghe giáo viên chủ nhiệm của em nói rồi, em là học sinh có thành tích học tập tốt, em nên trân trọng tất cả những gì hiện nay em có, phải chăm chỉ học tập chứ không phải là tập trung tinh thần vào những chuyện không nên.”
Lời nói của hiệu trưởng khiến Tô Bối càng nghe càng thấy không đúng, quả nhiên, cô lại nghe thấy hiệu trưởng nói tiếp: “Tình hình của gia đình em tôi cũng có nghe nói rồi, nếu như em gặp khó khăn gì trong cuộc sống thì có thể phản ánh với nhà trường và tìm kiếm sự giúp đỡ từ xã hội, không nên dùng phương pháp mà em tự cho là tốt để đi giải quyết vấn đề. Nếu như mấy hành vi đấy của em chỉ là vì lòng tham hư vinh thì càng không nên.”
“Em không làm thế.” Tô Bối cúi đầu không nói lời nào từ nãy đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng.
“Những chuyện được nói trong bài viết đó em chưa từng làm.” Tô Bối ngẩng mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào hiệu trưởng, nói rõ từng chữ một: “Hay là nhà trường và hiệu trưởng Trần cũng tin vào những lời bịa đặt đó ở trên mạng?”
“Chuyện này…” Hiệu trưởng bị Tô Bối phản bác mà không nói được lời nào.
Cũng không thể trách ông ta lại dễ dàng tin vào những lời bịa đặt này, học sinh của trường họ tốt xấu đều có, hơn nữa lại còn học sinh hư thì nhiều mà học sinh ngoan thì ít, tình trạng học sinh làm chuyện không hay ho gì cũng không phải là chưa từng xảy ra, hai năm trước trường cấp hai bên cạnh cũng đã từng xảy ra chuyện học sinh đến phòng khám chui phá thai rồi tử vong ngoài ý muốn.
Là một hiệu trưởng, ông ta quả thật là không nên có thành kiến để đánh giá bất cứ một học sinh nào, hơn nữa, lúc này đây, ánh mắt trong sáng của Tô Bối nhìn ông ta quả thật là rất khó để có thể liên tưởng cô với những việc như thế.
Mấy cô nàng lưu manh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi kinh hãi.
Tô Bối quá là lợi hại, không nhìn thấy chị Mai của bọn họ đứng trước mặt hiệu trưởng cũng phải ngoan như cún sao? Còn Tô Bối thì lại dám nói chuyện với hiệu trưởng như thế.
Nếu không phải là vì lập trường không giống nhau, một cô nàng trong đám bọn họ còn muốn giơ ngón tay cái lên tặng Tô Bối ngay tại chỗ.