Chương 19.1: Tần Thiệu?

Editor: Ngọccc

Xe của Tần gia hầu hết đều giống nhau.

Lúc Tô Bối và Tô Tiểu Bảo vừa ra khỏi trường học, cả hai đều không chú ý đến chiếc xe hôm nay thường hay chờ bọn họ có gì khác biệt với xe ngày thường.

Thẳng đến khi nhìn thấy Trần Đức ngồi trên ghế lái xe, Tô Bối mới có chút ngoài ý muốn.

"Hôm nay chú Trần lại đến đón cháu và Tô Tiểu Bảo sao?" Tô Bối hỏi.

Nghe vậy, Trần Đức theo bản năng đưa mắt nhìn về hàng ghế phía sau, thầm nghĩ hai cái đứa nhóc này còn chưa biết hôm nay không chỉ có anh ta tới đón bọn chúng, mà còn có cả sếp nữa.

"Đúng vậy, hôm nay đặc biệt đến đón các cháu đó." Trần Đức nhịn cười, xoay người nói với hai người Tô Bối.

Tô Bối: "?"

Lúc trước Trần Đức cũng từng tới trường đón bọn họ được hai lần, một lần là vì chuyện Tần Thiệu xảy ra vào hôm đó, một lần kia thì tới vì chuyện lão phu nhân trở về, hôm nay lại đến vì chuyện gì nữa nhỉ?

Không đợi Tô Bối mở miệng hỏi, Trần Đức mặt đầy ý cười kêu hai đứa nhỏ lên xe.

"Mau lên xe đi." Tiên sinh vậy mà đợi hơn một giờ giờ rồi.

"Vâng."

Tô Bối không hỏi thêm, kéo cửa xe ra muốn lên ngồi.

Kết quả Tô Bối mới vừa kéo cửa ra cửa liền thấy được Tần tiên sinh đang ngồi trên xe.

Tô Bối:!

Bởi vì quá kinh ngạc không kịp thích ứng, Tô Bối buột miệng thốt ra một câu: "Tần Thiệu!"

Trần Đức: "......"

Bao năm rồi không nghe thấy người khác gọi thẳng tên tiên sinh như vậy nhỉ? Lần này tiên sinh còn bị con gái ruột gọi như vậy.

Tần Thiệu: "......"

Tần tiên sinh cũng không nói gì, nhưng tựa hồ hơi nhíu mi.

—— tại sao không phải là "Ba ba"?

"Lên xe."

"À." Nghe được giọng của Tần Thiệu không có gì bất thường, Tô Bối cũng không biết đối phương có tức giận hay không, nhanh tay lôi Tô Tiểu Bảo lên xe.

Chẳng qua lúc cả hai vừa lên xe, Tô Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Tần Thiệu, giống như đang đề phòng cái gì dường đó, kéo Tô Bối lui ra phía sau một bước, chính mình tự bước lên trước, ngồi ở giữa ngăn Tần Thiệu và Tô Bối.

"Ừm, ba ba ơi?" Tầm mắt Tô Bối thật cẩn thận vươn qua Tô Tiểu Bảo nhìn về phía Tần Thiệu, thấp giọng gọi một tiếng.

"Làm sao?"

"Vết thương của ba đã đỡ hơn chưa? Còn nghiêm trọng không ạ?"

"Còn tốt, không nghiêm trọng." Tần Thiệu vẫn trả lời vấn đề của Tô Bối giống như khi gọi điện mấy ngày trước.

Nghe vậy, Tô Bối trong lòng vui vẻ.

"Vậy là tốt rồi." Thương thế của Tần Thiệu không nghiêm trọng, cũng không cần dưỡng thương trên giường hơn nửa năm nữa, như vậy cơ hội giúp nam chủ làm ra chuyện khiến bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ ít đi một chút.

Nhìn con gái trên mặt không che giấu được vui mừng, Tần tiên sinh không nói, nhưng những đường cong trên mặt rõ ràng nhu hòa hơn rất nhiều.

So với lúc hắn rời đi, hai đứa nhỏ này đã được bồi bổ tốt hơn rất nhiều, đặc biệt là Tô Bối.

Hiện tại nhìn lại đúng là rất xinh đẹp.

"Về đi."

"Vâng."

Nhìn xe nhà Tô Bối rời đi, Lưu Giai còn đang ở cổng trường chờ tài xế nhà mình xếp hàng đến đây, lại đột nhiên tròn mắt mà nhìn, túm lấy Trần Tử An ở một bên.

Trần Tử An: "Lưu Giai mày làm gì vậy! Bị mày kéo một cái, suýt nữa tao đã té chết rồi!"

Lưu Giai: "Đó là chuyện của mày, mày mau nhìn đằng kia kìa, hình như đám người Tô Tiểu Bảo vừa mới đổi xe."

Trần Tử An: "Có vẻ đổi xe thật, thấy bảng số xe không giống nhau...... Mẹ nó kinh thật, năm số 7!"

Lưu Giai: "Mày nhìn đầu xe kìa."

Trước kia là màu bạc, hôm nay đổi thành một chiếc màu vàng kim.

"Đó chắc chắn là bản giới hạn!" Cậu ta lúc trước chỉ nhìn thấy trên tin tức của báo chí.

"Rốt cuộc gia đình Tô Bối giống nhà giàu mới nổi chỗ mẹ nào cơ?" Trần Tử An phun tào.

Nhà giàu mới nổi có thể ngồi vào loại xe này sao? Cứ xem như bỏ qua loại xe bản giới hạn trên thế giới cũng chưa có mấy chiếc này đi, nhưng cái bảng số xe năm số 7 kia, rõ là không giống với loại xe dành cho người không có thân phận gì ngồi trên đó.

Lưu Giai cũng hơi chau mày.

Tuy rằng ngày hôm đó Tô Bối chính miệng nói bản thân không phải là nhà giàu mới nổi, hơn nữa số phiếu của Tô Bối còn có thể áp đả vượt qua được Tống Tâm Di, nhưng mà trên diễn đàn trường học vẫn sôi nổi tranh luận về chuyện "Tô Bối là nhà giàu mới nổi" không ngừng như cũ.

"Không chừng là do đám fan não tàn của Tống Tâm Di đồn bậy." Vừa rồi giọng của cậu ta lúc la lên có chút lớn, khiến những người khác phải nhìn lại: Nhà giàu mới nổi của mấy người, là người có thể ngồi loại xe như vậy sao?

--------Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com--------

Trên xe.

Tần Thiệu không nói gì.

Mà Tô Bối sau khi hỏi qua về tình trạng sức khoẻ của Tần Thiệu xong thì nhất thời cũng không tìm thấy chủ đề gì để nói cùng đối phương nữa, dứt khoát thu hồi tầm mắt, an tĩnh ngồi bên cạnh Tô Tiểu Bảo.

Mà ngay cả Tô Tiểu Bảo cũng không ngoại lệ: Hắn vốn dĩ không cần nói chuyện với người cha hắn không thân thiết, mà còn gặp mặt nhau chưa đến hai lần.

Không khí có chút thâm trầm.

Trần Đức lặng lẽ nhìn về hàng ghế phía sau.

Lúc nãy ở trên xe, Tần tiên sinh còn chủ động hỏi về chuyện của hai đứa nhỏ, lúc này lại không nói một lời.

Trần Đức nghĩ thầm, có lẽ Tần tiên sinh vì chưa từng chân chính ở cùng Tô Bối và Tiểu Bảo, cho nên khi thật sự gặp mặt ngược lại mới không biết nên đối đãi như thế nào với hai đứa nhỏ.

Tính cách của Tần tiên sinh ngay từ đầu đã lãnh đạm như vậy, không phải là không thích.

Chẳng qua, khi nhìn hai đứa trẻ vốn luôn rất hoạt bát lúc này lại phải ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh sếp không nói một lời, Trần Đức có chút không đành lòng.

"Cuộc bình chọn ở trường có phải Tiểu Bối đã giành được hạng nhất rồi hay không?" Trần Đức ho khan một tiếng, chủ động dò hỏi về "Cuộc bình chọn giáo hoa học đường".

"Bây giờ chị cháu hạng nhất." Tô Tiểu Bảo cất cao giọng trả lời, trên mặt treo thêm vẻ kiêu ngạo.

Lúc này, giọng của Tần Thiệu một bên vang lên: "Có phải " Cuộc bình chọn giáo hoa "?"

Tô Bối không biết chuyện Trần Đức mỗi ngày đều báo cáo hết thảy mọi thứ từ nhỏ đến lớn về cô và Tô Tiểu Bảo cho Tần tiên sinh, nghe Tần Thiệu hỏi, Tô Bối không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Tần tiên sinh còn có khả năng tiên đoán như thần.

"Vâng ạ, bỏ phiếu để chọn ra người đứng hạng cao nhất, người đó sẽ đảm nhận " Tiết mục mở đầu " trong ngày kỷ niệm thành lập trường." Tô Bối gật đầu, giải thích đơn giản cho Tần Thiệu về sự kiện kỷ niệm ngày thành lập trường và văn nghệ diễn xuất qua một lần.

"Vậy Tiểu Bối định biểu diễn loại hình gì trong " Tiết mục mở đầu "?" Trần Đức cười cười, hỏi.

"Cái này cháu còn chưa suy nghĩ đến." Tô Bối hơi thấp đầu nói.

Tô Bối vốn định tiến hành diễn tấu nhạc cụ, nhưng mà hôm nay cô đến hỏi giáo viên âm nhạc mới biết được, đạo cụ âm nhạc đã bị Tống Tâm Di mượn mất.

Bộ dáng này của Tô Bối rơi vào trong mắt vài người bên cạnh.

Trần Đức: ...

Bọn họ lúc trước chỉ vui mừng thay Tô Bối được hạng nhất, lại xem nhẹ một vấn đề mấu chốt về việc biểu diễn cho "Tiết mục mở màn": Biểu diễn tiết mục cần phải có tài nghệ, trước đến nay hai đứa nhỏ luôn ở nông thôn, ngay cả tiền học phí còn không nộp nổi, đâu ra có điều kiện học các môn năng khiếu khác.

Nhìn bộ dáng "Mất mát khổ sở" Tô Bối, Trần Đức rất đau lòng.

Bên cạnh Tô Tiểu Bảo cũng đang nghĩ như vậy —— cậu chỉ muốn giành cho Tô Bối hạng nhất, nhưng lại quên suy xét sự tình phía sau, có phải cậu lại làm sai rồi không?

Tần tiên sinh: "Không nghĩ ra được gì thì lên đó ngâm thơ đi."

Tần tiên sinh ngữ khí vững vàng, tựa như đang nói điều hiển nhiên.

Không cần phải dùng đến cái loại tài nghệ gì, cứ để Tô Bối lên ngâm bài "Thấm viên xuân tuyết", nhất định không kém!

Tô Bối: "......"

Thật trùng hợp, ban đầu cô cũng có suy nghĩ này, nhưng nếu biểu diễn thứ đó trong "Phần mở đầu" hình như không ổn lắm.

"Con định sẽ diễn tấu nhạc cụ." Tô Bối nói.

Trần Đức nghe Tô Bối nói, sửng sốt: Diễn tấu nhạc cụ?

"Học nhạc cụ thật ra không dễ, hơn nữa thời hạn thế này có chút gấp rút......"

Học nhạc cụ không phải chuyện một sớm một chiều có thể thành thạo, những đứa trẻ khác đều bắt đầu học từ bảy tám tuổi, thậm chí bốn năm tuổi cũng có, Tô Bối chỉ có thời gian là mười mấy ngày để học, còn phải lên sân khấu d biểu diễn, có phải quá vô lí hay không?

Trần Đức muốn khuyên Tô Bối từ bỏ ý tưởng này, lúc này Tần tiên sinh lại lên tiếng: "Đi mời giáo viên về."

Trần Đức:?!

Trần Đức: "Vâng..."

Sếp đã lên tiếng, anh ta còn có thể nói gì nữa?

Anh chỉ có thể đi tìm một vị giáo viên âm nhạc thật lợi hại, tốt hơn nên hỏi xem đối phương có cách nào dạy cấp tốc trong vòng mười ngày hay không......

--------Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com--------