Chương 17.2: Ba ba

Editor: Ngọccc

Tuy rằng hai ngày này Tần tiên sinh ở bệnh viện, chẳng qua những chuyện cần phải xử lí thì không giảm.

Suy xét đến việc sếp cần phải dưỡng thương, nghỉ ngơi nhiều hơn, hai ngày này Trần Đức tận lực rút ngắn những chuyện cần báo cáo lại.

Trần Đức không nói, Tần Thiệu chỉ có thể tự mình hỏi.

Tần Thiệu: "Hai đứa nhỏ mấy ngày nay ở nhà thế nào?"

Nghe Tần Thiệu hỏi, Trần Đức phản ứng lại, cuối cùng không nhịn được mà cười cười, lúc này mới nói qua về tình hình về hai đứa nhóc cho Tần tiên sinh.

"Tiểu Bối, Tiểu Bảo không gặp vấn đề gì ở trường học cả, nhị thiếu Tạ gia thường hay rủ Tiểu Bảo chơi bóng rổ." Thỉnh thoảng cũng có mấy trận so tài.

"Trường trung học Duy Minh hình như sắp có buổi diễn xuất văn nghệ gì đó, mỗi cái lớp đều phải tham gia biểu diễn, Tiểu Bối cũng tham gia."

"Còn ở nhà?" Tần Thiệu hỏi.

"Hai đứa nhỏ ở nhà hết thảy đều bình thường, bây giờ tôi đang ở Cảnh Viên, hôm nay Tiểu Bối đảm nhiệm việc làm cơm chiều, tài nấu nướng của Tiểu Bối cực kì tốt." Trần Đức tựa như khoe khoang vật gì trân quý mà đáp lại.

Tần Thiệu: "......"

Vì sao nghe xong lại thấy trong lòng không hề thoải mái?

"Tần gia còn không có khả năng mời một đầu bếp?"

Trần Đức: Chuyện này.......

Cách điện thoại, Trần Đức thoáng rùng mình.

Đột nhiên có một loại dự cảm không tốt lắm.

Quả nhiên, giây tiếp theo, Trần Đức liền nghe được Tần tiên sinh từ trong điện thoại nói: "Hai hạng mục bên Hoa Thành và Sâm Hải kia có thể bắt đầu chuẩn bị rồi, hai hạng mục này tôi cho cậu toàn quyền phụ trách."

Trong giọng nói của Tần tiên sinh lộ ra một tia âm trầm.

Trần Đức: "......"

"Chú Trần làm sao vậy ạ? Ba ba ở bên đó có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì hết." Sếp chỉ không cao hứng lắm nên tặng cho cái mạng già này của hắn hai hạng mục rất lớn mà thôi, tương lai sau này sẽ bán mặt cho đất bán lưng cho trời một phen.

"Đúng rồi, Tiểu Bảo, Tiểu Bối, hai đứa có muốn đi thăm tiên sinh không? Chú có thể sắp xếp người đưa các cháu qua bên đó." Trần Đức mở miệng đề nghị.

Tiên sinh chưa nhắc đến, bất quá, Trần Đức suy xét tiên sinh có vẻ cũng muốn gặp hai đứa nhỏ, hơn nữa vừa đúng lúc ngày mai chính là cuối tuần, đưa đám nhóc qua bên đó hai ngày cũng không chậm trễ việc học.

Trần Đức vốn tưởng rằng khi nghe thấy cái này Tô Bối mừng rỡ như điên, kết quả, một chút vui sướиɠ cũng không có, một chút kích động cũng không nhìn thấy.

Tô Bối lắc đầu.

Cô chỉ biết vị ba ba đại vai ác này của mình không xảy ra chuyện gì là được.

Tô Bối cũng không có ý định sẽ lắc lư trước Tần Thiệu để có nhiều thêm cảm giác tồn tại.

Tuy rằng sau khi chứng minh được Tần Thiệu là cha ruột của bọn họ, đối phương nhất định sẽ phải nuôi dưỡng bọn họ, nhưng từ hai lần gặp mặt ít ỏi giữa bọn họ, Tô Bối kỳ thật có thể cảm nhận được Tần Thiệu không mấy chấp nhận cô và Tô Tiểu Bảo.

Tần Thiệu không thích bọn họ, cô còn lôi kéo Tô Tiểu Bảo nhà mình đến nhà người ta làm chướng mắt, cực kì không được.

Nghĩ một chút, Tô Bối mới nhớ ra cô còn chưa biết kết quả xét nghiệm ADN.

"Chú Trần, trước đó cháu có nhờ chú làm xét nghiệm ADN, có kết quả chưa ạ?" Tô Bối quan tâm hỏi.

"Cái này sao, vì lúc đó tiên sinh phải gấp rút đến thành phố S, nên cũng chưa lấy mẫu được."

Trần Đức cũng rất muốn nhanh chóng nhận được kết quả, vì thế lại bổ sung: "Yên tâm đi, chú đã liên hệ với bác sĩ bên kia phối hợp với tiên sinh để lấy mẫu xét nghiệm, không quá hai ngày là đưa mẫu về, có thể lấy kết quả ngay."

Nghe vậy, Tô Bối gật đầu.

--------Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com--------

"Hai đứa thật sự không muốn đến thành phố S sao?" Trước khi rời đi, Trần Đức vẻ mặt không cam lòng quay lại hỏi Tô Bối cùng Tô Tiểu Bảo.

Tô Tiểu Bảo tiếp tục trưng vẻ mặt bất cần.

Tô Bối cũng chỉ lắc đầu.

Không đến đó vì sợ Tần Thiệu chướng mắt là một chuyện, nhưng cuối tuần này Tô Bối ở nhà để tập luyện tiết mục cho đợt biểu diễn văn nghệ sắp tới của trường.

Buổi biểu diễn văn nghệ mỗi năm ở trường trung học Duy Minh là hoạt động trọng điểm của trường, tổ chức nhằm kỉ niệm ngày thành lập trường.

Mỗi lớp đều phải có một tiết mục, tiết mục mà lớp 7 chuẩn bị năm nay là tiết mục nhảy hiện đại gồm 10 thành viên.

Bởi trong thời gian tập luyện có một nữ sinh bị thương ở chân, vì vậy ủy ban văn hóa liền kéo Tô Bối vào đi làm người thay thế cho đủ đội hình.

Tuy rằng Tô Bối tập luyện chậm hơn những người khác nửa tháng, nhưng những người trong đội tỏ ra rất thoải mái đối với Tô Bối, yêu cầu cũng thấp, bất quá, vì không muốn bản thân kéo chân cả đội, Tô Bối quyết định thừa dịp cuối tuần sẽ trộm tập luyện ở nhà một chút.

Ngoại trừ những tiết mục biểu diễn theo nhóm, còn có tiết mục biểu diễn cá nhân, mà quan trọng nhất trong đó chính là "Tiết mục mở màn".

Ban đầu, các tiết mục biểu diễn đều được sắp xếp ngẫu nhiên, sau đó tiết mục đầu tiên lại dần dần trở thành một nghi thức cực kì long trọng gọi là "Tiết mục mở màn".

Bởi vì muốn được biểu diễn tiết mục đầu tiên mà số lượng cạnh tranh ngày càng lớn, vì vậy cứ đúng vào thời điểm trước khi bắt đầu chuẩn bị cho đợt biểu diễn văn nghệ đều sẽ có một "Cuộc bình chọn hoa khôi giảng đường" —— trong cuộc bình chọn này, ai số phiếu cao nhất, thì người đó có cơ hội giành lấy "Tiết mục mở màn".

Chuyện này vẫn là sau ngày thứ hai Tô Bối đến trường, biết được từ bạn cùng bàn Đổng Văn Kỳ.

Nguyên do mà Tô Bối biết đến việc này thì phải kể đến "Cuộc bình chọn hoa khôi" diễn ra vào hôm nay.

Những người được đề tên vào danh sách "Hoa khôi được đề cử" không ai khác ngoài mấy nữ sinh có vẻ ngoài cấp bậc nữ thần, chẳng qua năm nay, không biết là ai đã sắp xếp danh sách đề cử, lại đem học sinh mới chuyển trường Tô Bối đưa vào trong.

Trên đầu giao diện, là ảnh chụp gương mặt Tô Bối đang ngồi trong sân bóng rổ, trong ảnh, Tô Bối vẻ mặt tràn đầy ý cười nhìn vào những người bên trong sân bóng rổ, trong tay còn đang ôm cái bình giữ ấm.

Cho dù chỉ là mặt mộc, cũng không dùng đến photoshop, nhưng nữ sinh trong ảnh chụp vẫn toát lên vẻ xinh đẹp.

Sau khi ảnh của Tô Bối được đăng tải lên, không ít người ở bên dưới miệng thổi cầu vồng khen ngợi Tô Bối.

"Tô Bối cậu xem này, có rất nhiều người đang thảo luận về cậu đấy." Đổng Văn Kỳ kích động kéo Tô Bối lại, đưa khu điện thoại di động cho Tô Bối xem khu bình luận bên dưới.

【 Oa! Em gái số 12 này xinh thật đấy! 】

【 Lớp 7? Đây là học sinh mới chuyển đến của lớp bọn họ sao? Lớn lên rất tốt, quá đẹp luôn. 】

【 Mỗi lần tôi đi ngang qua lớp bọn họ đều liếc nhìn trộm, người thật còn xinh đẹp hơn nữa. 】

【 Em gái bình giữ ấm! 】

【 Ha ha, "Em gái bình giữ ấm" lầu trên còn sống không đấy? 】

【 Bày tỏ tình yêu với em gái bình giữ ấm! 】

......

Bình giữ ấm em gái ngươi!

Nhìn các vị đại gia ở bên dưới không ngừng treo cái "biệt danh" mới lên người cô, Tô Bối vẻ mặt đầy hắc tuyến.

"Ha ha, đây người này đang biểu thị bọn họ rất yêu thích cậu đó, hoa khôi lớp 6 Vương Tư Vũ còn bởi vì đang ăn Oreo trong ảnh chụp mà có thêm một cái tên mới kia kìa." Đổng Văn Kỳ ngồi một bên phụ họa.

"Em gái Oreo?"

"Không phải, là 【 White and Black sister 】."

Tô Bối: "......"

"Nhưng mà, Tô Bối, phiếu của cậu hình như không cao cho lắm." Nhìn số phiếu bên dưới ảnh chụp của Tô Bối, Đổng Văn Kỳ dẩu miệng nói.

Mặc dù có rất nhiều người cảm thấy Tô Bối xinh đẹp, nhưng Tô Bối chẳng qua cũng chỉ là một người mới chuyển tới tuần trước, những người xung quanh cũng không quen cô, hơn nữa trong lòng sớm đã có nữ thần của lòng mình, vậy nên người bầu chọn cho Tô Bối cũng không nhiều.

Một buổi sáng trôi qua, số phiếu phía dưới ảnh chụp của Tô Bối vô cùng ít ỏi chỉ tầm mười bảy mười tám phiếu, ngồi vững vàng ở vị trí cuối cùng.

"Không được, tớ muốn lên diễn đàn rống một tiếng, giúp cậu kéo phiếu."

"Đừng." Tô Bối ngăn cản Đổng Văn Kỳ.

Hạng của cô hiện tại là 12, khoảng cách với 11 hạn còn lại kém tận 70 mấy phiếu, Đổng Văn Kỳ rống đến khàn cả cổ cũng chưa chắc được bao nhiêu.

Hơn nữa, đối với việc này, Tô Bối kỳ thật cũng không quá để ý.

Loại xếp hạng chỉ là hư danh, đến ngay cả tiền thưởng hay phần thưởng còn không có.

Nghe thấy Tô Bối nói vậy, Đổng Văn Kỳ cũng dừng tay.

"Tớ nói cho cậu biết, bảng xếp hạng này có ý nghĩa rất đặc biệt! Nhất là việc lấy được Tiết mục mở màn đó", thấy Tô Bối vẫn ngu ngơ như cũ, Đổng Văn Kỳ thấp giọng giải thích cho Tô Bối giải thích: "Cậu cũng biết gia đình của đám học sinh trường bọn mình không phải là loại tầm thường gì mà, người lớn thì ở bên ngoài cạnh tranh về thế lực, về gia thế, còn trong trường học thì lại đưa con cái ra để so sánh......"

Nghe xong, Tô Bối rốt cuộc cũng hiểu ý tứ của Đổng Văn Kỳ.

Thật giống trong tiểu thuyết 《 Ảnh hậu chi lộ 》, con gái của nam chủ cực kì nổi tiếng trong giới giải trí, mang đến không ít lợi ích vô hình đến cho công ty của nam chủ.

"Tớ không cần." Tô Bối nói.

Luận về mỗi bản thân của Tần tiên sinh cũng đã đủ ngưu bức, cô không cần thiết phải đem thêm vinh dự tiếng tăm gì đến cho hắn.

"Vậy cũng phải để số phiếu của cậu đẹp một chút chứ."

"Thêm mấy cái nữa thì thành số đẹp?", Tô Bối khẽ cười nhìn thoáng qua Đổng Văn Kỳ, nói: "Nếu lấy số phiếu của những người phía sau đem đi so sánh với người đứng đầu, phỏng chừng đến cả số lẻ còn không bằng."

Đổng Văn Kỳ cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy tựa hồ cũng hợp lí.

"Có lẽ giáo hoa năm nay không ai khác chính là Tống Tâm Di."

Đừng nói là đem số phiếu của Tô Bối để so với số lẻ của Tống Tâm Di, mà ngay cả khi gom tổng số phiếu của những người phía sau thì so ra vẫn kém hơn với Tống Tâm Di.

Năm ngoài hạng nhất là Tống Tâm Di, năm nay cuộc bình chọn hình như còn chưa bắt đầu được bao lâu đi? Vậy mà Tống Tâm Di đã có tận 1700 phiếu, bỏ xa cả người đứng thứ hai Tôn Phỉ Phỉ.

Nhưng nghe nói thời gian gần đây Tống Tâm Di gần nhất phải tham gia thi đấu dương cầm, mọi người trong trường suy đoán, đến ngày kỷ niệm thành lập trường có khi Tống Hân Di vẫn còn ở nước ngoài chưa trở về, vậy nên vị trí giáo hoa thứ hai được mọi người cạnh tranh rất gay gắt.

"Tống Tâm Di?" Tô Bối sửng sốt.

"Đúng vậy, chính là nữ thần của đám người Khương Manh Manh lúc trước tớ nói ấy."

Tô Bối nhận lấy di động của Đổng Văn Kỳ, kéo lên trang thứ nhất của diễn đàn.

Ảnh chụp đầu tiên là một cô gái có diện mạo thanh thuần lại đáng yêu, ở bên dưới ảnh chụp, quả nhiên Tô Bối nhìn thấy mấy chữ【Tống Tâm Di lớp 2】.

"Tống Tâm Di", mấy chữ này quá mức quen thuộc đối với Tô Bối.

"Cậu ấy là Tống Tâm Di con gái của Chủ tịch tập đoàn Tống thị sao?" Tô Bối chỉ vào ảnh chụp, hỏi Đổng Văn Kỳ ngồi ở cùng bàn.

"Đúng vậy, hóa ra cậu cũng biết, à cũng phải, Tống Tâm Di quá nổi tiếng mà."

Tô Bối: "......"

Cô vậy mà còn học cùng trường với con gái của nam nữ chủ, đây là cái đoạn nghiệt duyên thần kì gì đây?!

Ngồi ở cùng bàn nhìn Tô Bối cúi đầu không nói, còn tưởng rằng sau khi cô nhìn thấy số phiếu của Tống Tâm Di nên cảm thấy tự ti, đang cân nhắc bản thân nên an ủi cô bạn cùng bạn này như thế nào.

Rốt cuộc, một cô gái giống với Tống Tâm Di, vô luận có bàn về giá trị nhan sắc hay là về gia thế, thì cũng không thể so sánh với người bình thường.

--------Bạn đang đọc truyện tại truyenhdt.com--------