"Aiz aiz, nói cho ngươi biết tại sao lại nóng nảy chứ, tức phụ, tính tình này của ngươi phải sửa đổi ha, ở đây nữ tử không được cãi lại nam nhân đâu." Diêm ba ba lại ấn nàng xuống, cũng không để ý tới đất này sạch sẽ hay không sạch sẽ: “Tức phụ, ngươi nói xem, ngươi cứ khoe khoang mình mạnh mẽ để làm gì, không phải ta đã dặn ngươi rồi sao? Làm việc phải vừa phải thôi, có chừng mực, ngươi giúp một tay là được, chủ lực phải là ta, thế nào quay người lại thì ngươi đã không nghe lời rồi."
"Mười mẫu đất đấy! Một mình ngươi làm xong như thế nào được." Việc này ai làm thì người đó mệt giống nhau.
"Ta thuê người đi, he he! Có thể dùng tiền để giải quyết thì đều không thành vấn đề."
"Ha ha, lấy cái gì để thuê? Ngươi đi tìm đại ca đòi tiền à?"
"Cũng... Không phải không được." Diêm ba ba bất chấp tất cả, thật không được thì sẽ đi thẳng thắn với người ta, kể cả hắn không nói thì ba ngày sau bị đòi nợ đến cửa, cũng giống như vậy thôi.
Loại chuyện này, nghe nói từ miệng người trong nhà biết sẽ tốt hơn là từ miệng của người ngoài.
Hắn thấy đại ca trong nhà rất tốt, không nhiều lời, cũng ít chuyện, dáng vẻ tính tình không tồi.
Lý Tuyết Mai không ủng hộ: "Mấy ngày nay không có việc gì ta đã hỏi thăm, đại bá chẳng những là tú tài mà còn là tiên sinh dạy học ở thư viện trấn trên, tính cả cháu trai ta cùng ăn ở tại thư viện, mỗi tháng tiền thúc tu đều kiên trì gửi về nhà, mà cả nhà chúng ta lại không kiếm một chút tiền nào cả, vô công dỗi nghề dựa vào người ta nuôi... Ta nghe thấy đều mặt đỏ lên, làm sao lại không biết xấu hổ mở miệng chứ."
"Bao nhiêu năm ta đã không xuống ruộng, con hàng Diêm lão nhị này cũng thế, ngươi xem thân thể này đi, tuổi trẻ thì tuổi trẻ, da mịn thịt mềm, nhưng không phải là người làm việc, sức lực quá nhỏ." Diêm ba ba rất oán hận phàn nàn.
Diêm lão nhị là thật sự yếu, quá mất mặt với các đồng bào nam tính.
"Tên Diêm lão nhị này không phải là loại gì tốt, gian dối thủ đoạn, ăn ngon mê rượu, đọc sách cũng đọc không tốt, việc cũng không làm, đúng là một tên lưu manh, du thủ du thực." Lý Tuyết Mai cảm khái nói: "Đại bá thật không dễ dàng, nếu chúng ta đã đến, nhất định phải tự lực cánh sinh, không thể lại sống ăn bám chỉ dựa vào người ta nữa."
Diêm ba ba gật đầu, đây là điều chắc chắn rồi, nói cái gì thì cũng không thể lại bám vào đại ca nữa.
"Ta ăn cơm trước." Hắn bưng cơm canh trong gùi ra.
Bánh hoa màu, dưa muối, canh trứng rau dại.
Lý Tuyết Mai thở dài, nói: "Làm khó cho đứa nhỏ rồi."
Không phải, trong nhà có mấy con gà mẹ đẻ trứng đều biết, lấy cho đại bá dưỡng thương nên không còn thừa mấy quả cả.
Tiền bạc trong nhà đều nằm trong tay Lý thị chưởng quản nhưng bọn họ không tìm thấy tiền, tất nhiên là không có cách nào để mua thêm cái gì.
Có cái gì thì ăn cái đó.
May mà trong nhà còn có chút ngũ cốc từ năm ngoái, cũng có dưa muối của Lý thị làm, mấy ngày nay mỗi ngày bọn họ đều là ăn bánh hoa màu cùng dưa muối.
Tiểu cô nương biết thu hoặc lúa mạch vất vả, không nói đến giữa trưa còn đưa thêm cơm mà còn cố gắng làm tốt một chút.
Thế là vắt hết óc thêm bát canh này, có trứng có nước có rau xanh, đều là thứ mà bây giờ khó có được.
Hai người húp canh trứng gà, bánh hoa màu mắc nghẹn người cũng dễ dàng nuốt xuống không ít....
Thẳng cho đến khi mặt trời lặn về phía tây hai người mới vừa trở về nhà.
Tuy rằng bọn họ làm chậm nhưng vẫn luôn không dừng tay, lúa mạch buộc bó chất chồng lên nhau cũng rất nhiều, Diêm lão nhị đi nhà hàng xóm ở bên cạnh mượn xe đẩy của người ta, đi hai chuyến mới chở được hết lúa mạch về sân nhà mình.
Hai người mệt muốn chết rồi, cả người đau nhức, lại vừa mệt vừa khát.
Nhị Nha đau lòng không thôi, bưng nước bưng cơm, hầu hạ cha mẹ nhà mình ăn uống xong, ôm quần áo bẩn vào phòng bếp.
Diêm lão nhị vội vàng đi đông phòng một vòng, nhìn xem đại ca có cần cái gì hay không?
Thấy hết thảy đều tốt, tạm thời đại ca cũng chưa cần đến hắn, hắn bèn xách đòn gánh và thùng nước ra cửa.
Mỗi nhà mỗi ngày chỉ có thể gánh bốn thùng nước, định mức của ngày hôm nay bọn họ còn chưa gánh về đâu.
Lý Tuyết Mai vừa nhịn đau, vừa xoa xoa bóp bóp khắp nơi ở trên người mình.
Những chỗ đau nhức này nếu như không xoa bóp thì ngày mai sẽ lại càng đau hơn.
Cảm giác đỡ hơn một chút, nàng lại một lần nữa tập trung và bắt đầu một đợt tìm kiếm mới.
Nhị Nha nín thở, thật sự không kiên trì nổi nữa mới thở ra hít vào một hơi.
Quần áo của ba mẹ, quá —— có mùi ——!
Trời hạn hán, nước quá quý giá.
Luyến tiếc dùng để giặt quần áo, nhưng trí tuệ của cổ nhân là vô tận.
Hôm nay lúc nàng ở trong thôn đi lại, tình cờ nhìn thấy các thím trong thôn dùng than tro vò quần áo bẩn, vò xong dùng lực rũ mạnh ra, tro kia rào rào bay ra.
Mặc dù không sạch sẽ nhưng sẽ không còn mùi nữa!
Dưới dẫn dắt của đại thụ lớp người đi trước , Nhị Nha quyết định nhìn theo mà làm.
Tro than trong bếp nấu không phải có rất nhiều sao? Nàng lôi ra một đống, đang muốn lấy cái gì đó để đựng nó.
Đột nhiên, một giọng nữ dịu dàng bỗng vang lên bên tai.
【 Thân ái công dân Hạ quốc, giấy căn cước số: 371312XXXXXXXXXXXX xin chào ngài! Đây là Hệ Thống Hỗ Trợ Giao Dịch Hạ quốc. 】
【 Kiểm tra đo lường phát hiện ra ngài và người nhà đã rời khỏi không gian ban đầu, môi trường hoàn cảnh khoa học kỹ thuật sức sản xuất thấp, nghèo khó, sinh sống khó khăn, phù hợp với tiêu chuẩn để hệ thống hỗ trợ, xin hỏi có muốn kích hoạt mở ra hay không? 】
Nhị Nha chỉ ngây ngốc nhìn hộp đối thoại đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
【 Xin hỏi có muốn kích hoạt mở ra hay không? 】
Ánh sáng màn hình đập thẳng vào mặt nàng.
Nàng xoay qua xoay lại sang trái sang phải, màn hình di chuyển vị trí theo động tác của nàng.
"Vâng! Vâng! Vâng!" Nhị Nha kích động.
Đây không phải là hệ thống nàng chờ đợi bấy lâu nay sao?
Đã nói mà, xuyên việt sao có thể không mang theo hệ thống?
Hiện tại không mang theo hệ thống, người xuyên qua không biết xấu hổ đi ra ngoài sao?
【 Bắt đầu kích hoạt... 】
【 Kích hoạt thành công! 】
【 Hệ Thống Hỗ Trợ Giao Dịch Hạ quốc: nó nhằm mục đích trợ giúp đồng bào vì các yếu tố bất khả kháng mà rời khỏi vòng tay của tổ quốc (bao gồm nhưng không giới hạn trong xuyên việt; trọng sinh, xuyên thư, mạt thế thiên tai, linh khí sống lại các loại...), vượt qua khó khăn, cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn. 】