"Vậy trái cây đâu rồi."
Lúc này Phan Bất Xảo đã tin tưởng 80% rồi, vì cô ta mong rằng Phan Tinh Nhi không dám nói dối.
"Trái cây ở trong phòng."
"Không tin chị cả có thể đi kiểm tra.
Phan Bất Xảo kêu người hầu đi tìm, chẳng mấy chốc, người hầu đã mang xuống một cái túi, quả thật là trái cây.
Nhưng Phan Tinh Nhi đã sai lầm rồi.
Người hầu thì thầm vào tai Phan Bất Xảo.
"Cô cả, tôi tìm không thấy."
Không tìm thấy sao?
Miếng ngọc bích đã ở đâu chứ?
Phan Bất Xảo cau mày không vui và chất vấn Phan Tinh Nhi bằng một giọng the thé.
"Mặt dây chuyền bằng ngọc bích mà bà nội đưa cho em đâu rồi?"
Phan Tinh Nhi giả vờ vô tội hỏi lại.
"Mặt dây chuyền ngọc bích gì ạ?"
"Đừng giả vờ, đó là mặt dây chuyền ngọc bích đính hôn với thiếu gia thứ hai nhà họ Diệp."
Phan Bất Xảo bước đến và tìm kiếm cơ thể cô.
Phan Tinh Nhi cho phép cô ta khám xét cơ thể của mình và nói.
"Em không có."
Vì miếng ngọc bích đã đưa nó cho Diệp Bính Ngao, nên Phan Bất Xảo không tìm thấy nó.
Điều kỳ lạ là Phan Bất Xảo đã nói thiếu gia thứ hai là sao?
Nó không phải là đại thiếu gia sao?
Nhìn thấy cô giữa hai lông mày khẽ cau lại, Diệp Bính Ngao cười xấu xa, hiển nhiên là vì muốn hiểu chuyện.
Nhưng Phan Bất Xảo đã tìm kiếm cô một cách thô bạo khiến anh rất không vui.
Không tìm thấy mặt dây chuyền ngọc bích, Phan Bất Xảo cảm thấy nhẹ nhõm và lạnh lùng nói.
"Tao cảnh cáo mầy, nhị thiếu gia nhà họ Diệp là của tao."
"Không muốn cho mầy gả cho nhị thiếu gia, mầy không có mặt dây chuyền ngọc bích, cũng không xem mầy là ai."
"Cha mẹ mầy đã hủy hoại thanh danh gia tộc chúng tao."
"Không muốn gả cho một gia đình tử tế nữa."
"Kết hôn với một kẻ ăn mày sẽ không giải trừ được tội lỗi mà mầy mang trên lưng."
"Nếu mầy không được bà nội che chở, mầy sẽ bị đánh chết bởi các cô chú của gia đình này."
"Bất Xảo, con đang nói nhảm gì vậy?"
"Con Không hiểu phép tắc sao?"
"Đưa nó về phòng ngẫm lại, đừng đứng đây nói nhảm."
Lưu Bội Châu, cũng là mẹ của của Phan Bất Xảo đi vào khiển trách con gái mình, nhưng giọng điệu của bà ta không có gì đáng trách, chỉ là hành động trước mặt người khác.
"Mẹ, những gì con nói đều là sự thật."
"Nếu không phải mẹ nó ăn cắp,tác phẩm thiêu diệt,phá hủy nó, thì chúng ta có thể nhường giải thưởng cho nhà họ Diệp sao?
Phan Bất Xảo đầy uất hận muốn xé xác Phan Tinh Nhi nhưng lời mẹ cô ta không dáp cãi mà bước đi lên lầu.
Phan Tinh Nhi cúi đầu, tóc hai bên xõa xuống che đi gò má, hàng mi mảnh mai cũng che đi sự hận ý trong mắt.
Nhưng khi nghe được lời vu khống ác độc của Phan Bất Xảo, cô không khỏi tức giận, thân thể khẽ run lên, trong mắt người khác là sợ hãi run rẩy.
Phan Thiết Lâm cảm thấy chua xót và đưa tay ra ôm lấy lưng cô vỗ về, anh muốn nói điều gì đó, nhưng Lưu Bội Châu nhay nhạy hơn anh.
Lưu Bội Châu đột nhiên ngồi xuống và nắm lấy tay Phan Tinh Nhi, với một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt.
"Tinh Nhi, đừng để tâm đến lời nói của Bất Xảo, con bé chỉ thích nhị thiếu gia của Diệp gia thôi nên tức giận nói nóng nảy."
"Về phần mặt dây chuyền bằng ngọc bích của nhà Diệp gia, vốn dĩ thuộc về con, nhưng muốn đạt được loại hôn nhân này thì phải nói cho cô biết, cô sẽ giúp con chuẩn bị một món quà hào phóng, cùng cô đi nhà Diệp gia."
"Để cầu hôn với chồng của con."
Lời nói thật là hoa mỹ, mỗi lần Phan Tinh Nhi nghĩ đến hành vi đạo đức giả của bà cô lớn này, cô đều muốn vỗ tay tán thưởng và thán phục tài diễn xuất của bà ta.
Bà ta là người lớn trong gia đình,thật khó để hỏi trực tiếp Phan Tinh Nhi về miếng ngọc bích đó.
Nên bà ta đã chỉ dẫn cho con gái mình làm điều này,sau đó bà ta sẽ giả tạo làm người tốt an ủi Phan Tinh Nhi,bà ta nghĩ cô là kẻ ngốc sao?
"Cảm ơn cô cả."
Phan Tinh Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy ánh sáng thuần khiết, thực sự rất yếu ớt.
"Con mới về nên chưa muốn kết hôn."
"Con muốn dành nhiều thời gian hơn cho bà của mình."
"Nhân Tiện cho con hỏi,nhị thiếu gia của Diệp gia đang làm Kinh Doanh phải không?"
"Không phải kinh doanh, là thương gia cao quý."
Cô thậm chí còn không biết Hôn phu của cô ở đâu, có vẻ như cô thật sự không lấy mặt dây chuyền bằng ngọc bích Lưu Bội Châu cười rất tươi.
Tai Phan Tinh Nhi vang lên như sấm, một lúc sau, cô mỉm cười nói.
"Vì chị cả thích nhị thiếu gia, con sẽ không tham gia vào cuộc hôn nhân này nữa."