Phòng nội vụ.
Phan Tinh Nhi và Diệp Bính Ngao, cả hai người cùng chụp ảnh và nhận giấy đăng ký kết hôn.
Phan Tinh Nhi lấy một cuốn sổ nhỏ màu đỏ nhìn vào, cảm thấy việc kết hôn thật dễ dàng và tự do, chỉ cần đăng ảnh của hai người lên đó và đóng dấu một chương để trở thành đối tượng kết hôn.
"Em thấy hai chúng ta hợp nhau thế này đúng không?"
Trong bức ảnh chụp chung, cô rất ăn ảnh, còn Diệp Bính Ngao cũng rất đẹp trai, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nhìn hai người đặc biệt hòa hợp, không giống như những người vừa gặp.
Diệp Bính Ngao kéo tờ giấy đăng ký kết hôn bỏ vào túi, Phan Tinh Nhi không vui nói.
"Nè nè, tại sao lại lấy của em?"
"Anh cũng không có sao?."
Anh cong môi nói nhẹ.
"Em nhìn giống như một người liều lĩnh và hay quên."
"Sẽ an toàn hơn nếu để những thứ quan trọng như vậy cho anh."
Cái quái gì vậy, mình liều lĩnh vậy sao?
Mình sẽ làm mất tất cả sao?
Để chỗ của anh ta sẽ an toàn sao?
Lại còn nói mình hay quên chứ.
Anh ta biết nó ở đâu thế?
Cô nghe anh nói xong liền cười ha hả.
"Ha ha."
Phan Tinh Nhi cảm thấy rằng anh bị sai nhiều so với IQ của anh và anh ấy đã gắn thêm rất nhiều nhãn tiêu cực một cách không thể giải thích được.
Quên đi, anh cứ giữ, cô không muốn lấy lại để bị phát hiện.
"Bây giờ em muốn đi đâu?"
Diệp Bính Ngao bỏ qua khuôn mặt đang giận dỗi của cô, khở động xe.
"Đưa em về nhà sao?"
"Không, đưa em đến cửa hàng hoa quả."
Diệp Bính Ngao đưa cô đến cửa hàng trái cây, Phan Tinh Nhi mua một ít cam đường và dâu tây, khi cô định rút ví ra, Diệp Bính Ngao đã đưa cho ông chủ 100 tệ rồi nói.
"Không cần đưa lại tiền thừa."
"Tôi không thể nhận được ạ,tiền thừa nhiều quá."
Ông chủ không nói nên lời, anh mua trái cây cả chục tệ, và anh không cần phải đưa lại tiền thừa khi anh đưa cho tôi một trăm tệ sao?
Con người có ngu mà giàu không?
Diệp Bính Ngao có một thói quen sạch sẽ,chưa bao giờ thích chạm vào những gì người khác đã lấy.
Phan Tinh Nhi đưa một bàn tay nhỏ ra nói.
"Ông chủ, đưa cho tôi."
"Được thôi."
Ông chủ đặt bảy mươi tám nhân dân tệ vào lòng bàn tay Phan Tinh Nhi và không thể không nói thêm.
"Chồng cô thật sự rất giàu."
"Hi, tôi cũng nghĩ như vậy."
Phan Tinh Nhi nhét tiền lẻ vào một chiếc túi nhỏ, một cơn gió ập đến khiến tâm trạng cô có chút sảng khoái.
Nghe cô nói Diệp Bính Ngao nghiêng đầu xuống, yên lặng nhìn cô bỏ tiền lẻ vào trong ví nhỏ anh mang theo, anh cảm thấy câu trả lời vừa rồi của cô rất dễ chịu.
Sau khi mua trái cây, Phan Tinh Nhi định về nhà nhưng anh từ chối đưa cô về nhà Diệp Bính Ngao.
"Tin tức về việc kết hôn của em vẫn chưa thể được công bố."
"Ý em là hôn nhân bí mật?"
Diệp Bính Ngao liếc nhìn cô, trong đôi mắt mực của anh có một tia thoáng buồn.
"Đúng, đó là sự thật."
Cô không hiểu tại sao anh lại buồn, cuộc hôn nhân giấu mặt thậm chí còn tốt hơn cho anh.
Sau đó họ sẽ bị chia cắt mà không hề hay biết, và anh ấy sẽ không bị ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình sau khi anh ấy có bạn gái.
"Ơ, anh đi đâu vậy?"
Tại sao anh lại đột ngột bỏ đi, Phan Tinh Nhi chạy theo anh.
Diệp Bính Ngao lại liếc nhìn cô, ánh mắt hơi lạnh, nhưng chân chậm lại theo tiềm thức, lãnh đạm nói.
"Về nhà, tìm mẹ."
".....Cặp của tôi vẫn còn trong xe anh."
Anh chân dài, một bước so với cô hai bước, Phan Tinh Nhi chạy tới đuổi kịp, sau lưng có một chiếc xe điện nhỏ sắp lao thẳng vào cô.
Đôi mắt Diệp Bính Ngao khẽ chuyển động, chân anh dừng lại, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô kéo vào trong vòng tay.
Chiếc xe điện nhỏ lướt qua họ, và một bóng đen trong không khí rơi xuống mặt đường.
Phan Tinh Nhi cảm giác cái đầu hơi lạnh, chỉ để nhận ra rằng bộ tóc giả của mình đã rơi, và cái đầu trọc của cô bay trong gió.