Nhưng cô chắc chắn sẽ không sống ở đây.
"Cô Phan, chúng ta xuống nhà ăn tối nhé?"
Dì Mai nhìn cô gái trẻ trung xinh đẹp này, bị thu hút bởi tính cách điềm đạm ở cô, thực sự kỳ lạ,trước mặt cô,dì Mai bất giác thận trọng khi nói chuyện với cô.
Có lẽ đây là lý do tại sao đại thiếu gia thích cô sao?
"Đi ăn thôi."
Với một nụ cười trên môi Phan Tinh Nhi, cô đi theo dì mai đến nhà ăn.
Trên bàn có năm loại thức ăn được dọn lên bàn:
Mùi hương của bánh bao hấp, bánh bao nhân dừa, bánh bao chiên, bánh trứng và sữa đậu nành khiến ngũ tạng của Phan Tinh Nhi phải xôn xao.
"Dì Mai, ngồi ăn với con đi,một mình con ăn nhiều như vậy cũng không hết."
Phan Tinh Nhi đã chủ động kéo ghế bên cạnh ra và yêu cầu dì Mai ngồi xuống.
Cô không thể ăn nhiều một mình, dì Mai đã làm cho cô quá nhiều, người ta ước tính rằng sẽ cho cô ăn như một con lợn.
Diệp Bính Ngao thực sự rất vui vẻ Phan Tinh Nhi tự nghĩ.
Dì Mai cùng cô đi ăn sáng sau đó Phan Tinh Nhi chuẩn bị về nhà.
Dì Mai nói:
"Cô Phan, đại thiếu gia đã chuẩn bị xong xe, để tài xế đưa cô trở về."
"Cảm ơn dì!"
Phan Tinh Nhi cảm thấy ấm áp trong lòng rằng mình phải trở lại vào tuần sau, để cảm ơn anh một cách trịnh trọng.
Khi Phan Tinh Nhi vẫn còn cách nhà Phan gia mười bước chân,cô ra khỏi xe, đi bộ về nhà,nhân tiện, sử dụng thời gian này để suy nghĩ những việc cần làm tiếp theo.
Cả đêm cô vẫn chưa về, trong nhà chắc chắn sẽ không yên.
Không biết từ lúc nào, Phan Tinh Nhi đứng trước cổng nhà Phan gia, cô đưa tay ra bấm chuông cửa hai lần, người hầu ra mở cửa, mang theo ánh mắt ghê tởm rõ ràng, trước kia bọn họ điều khinh thường cô thầm kín.
"Cô tư, cô chạy ra ngoài, cuối cùng qua đêm mới trở về, mọi người rất lo lắng cho cô!"
Phan Tinh Nhi nhướng mày, bỏ qua những lời nói kỳ quặc của người hầu, mà bước vào nhà không liếc mắt nhìn lấy một ai.
Người hầu lập tức sửng sốt, bọn họ cảm thấy hôm nay cô tiểu thư thứ tư này khác thường hơn mọi khi.
Thường thì quá yếu, nay lỗ mũi hướng lên trời!
"Tinh Nhi!"
Ngay khi Phan Tinh Nhi bước vào phòng khách, Phan Bất Xảo đã chạy đến ôm cô và khóc.
"Cuối cùng em cũng quay lại,làm chị sợ chết khϊếp! Chị xin lỗi, là lỗi của chị đã khiến em bị oan. chị không biết có người can đảm đến mức..."
Khuôn mặt xinh đẹp của Phan Bất Xảo đầy lo lắng, nhưng không có lương tâm cắn rứt, Phan Tinh Nhi ngưỡng mộ tài diễn xuất của cô ta từ tận đáy lòng.
"Em không sao, không biết chị đang khóc vì cái gì vậy?"
Rút cánh tay không chút lưu tình, Phan Tinh Nhi đi đến trước mặt bà Phan, vẻ mặt dịu lại:
"Bà nội, xin lỗi bà, cháu về muộn, phải để bà lo lắng rồi."
Bà Phan ôm cô, mắt rưng rưng.
"Bà nhìn thấy camera, con bị một người bắt đi! Tinh Nhi, tên đó là cầm thú, bà sẽ gϊếŧ hắn!"
"Camera gì ạ?"
Phan Tinh Nhi tỏ vẻ bối rối và vô hại.
"Bà nội, bà đang nói cái gì vậy?"
"Là cái này nè."
Phan Bất Xảo đưa điện thoại di động cho cô xem, trên mặt lộ ra vẻ tự mãn,Phan Tinh Nhi nghĩ đó không chỉ là một video tổng hợp,video cô và con khỉ đi vào khách sạn đã được chỉnh sửa, hehe thú vị thật.
"Cái gì vậy? Chị đánh giá rằng em đã bị cưỡиɠ ɧϊếp bằng cách sử dụng video này sao?"
Phan Tinh Nhi nhướng mày, rất bình tĩnh.
"Là em tự nguyện sao?"
Phan Bất Xảo lộ vẻ kinh ngạc.
Diễn xuất này tinh tế hơn một chút so với các diễn viên trên TV.
Phan Tinh Nhi chế nhạo, lật máy lên, gõ vào ngón tay mảnh mai của mình.
"Bà nội, con không có gặp người này, trong phòng chỉ có con, thẻ phòng là do chị cả đưa cho."
Khuôn mặt Phan Bất Xảo hơi thay đổi.
"Thẻ phòng chị đưa đã xảy ra chuyện gì? chị không có cho người đi tìm em."
"Em không nói là chị cả nhờ người tìm em, chính là chị cả tự mình nói."
Phan Tinh Nhi nhướng mày tiếp tục chỉ vào đoạn video phân tích cho bà Phan.
“Bà nội, bà thấy người này trong video cũng cầm thẻ phòng trên tay không? Có thể là đích thân chị cả đưa cho anh ta một thẻ phòng hoặc anh ta tự lấy thẻ đó.Nhưng chị cả đã đặt trước tất cả các phòng ở tầng này, khách sạn đã cử người quản lý phòng đặc biệt đến xem, liệu có phạm phải sai lầm cấp thấp này không?"
"Chị không có đưa,tại sao em lại vu khống chị?"
Phan Bất Xảo bối rối với khuôn mặt tái nhợt, Phan Tinh Nhi thực sự tuyệt vời,cô thậm chí còn để ý đến chi tiết này, cô đã bất cẩn.
"Không biết chị cả có đưa thẻ phòng hay không,để chứng minh sự vô tội của Tinh Nhi, gọi cảnh sát, tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng với khách sạn, tăng cường giám sát phòng tiệc, để không sai sót bà nội phải đi giám sát với con để tìm ra tên này đối chất, nếu không điều tra sẽ không rửa sạch mối nghi ngờ cho Tinh Nhi."
Một vài câu nói bay bổng cũng đủ khiến gà mờ Phan Bất Xảo hồn phi phách tán.
Cô đoán rằng Phan Bất Xảo sẽ có thể giám sát lối đi trong phòng, nhưng có thể không phải như vậy trong phòng tiệc.
Nhìn con ngươi của Phan Bất Xảo run rẩy, Phan Tinh Nhi biết rằng cô đã đúng khi đặt cược lần này.
Nếu giám sát điều tra, bà nội sẽ biết chuyện Phan Bất Xảo cho người sắp xếp Phan Tinh Nhi vào sảnh tiệc, sau đó cô ta sẽ bị mắng.
"Trong trường hợp này, hãy nghe theo Tinh Nhi!"
Bà Phan vừa nói xong, Phan Bất Xảo sắc mặt tái nhợt, Lưu Bội Châu đứng dậy cầm lấy điện thoại xem kỹ.
"Này, tôi cảm thấy Tinh Nhi nói có lý, tôi thấy rằng ánh sáng khác nhau trước và sau video này, động tác của các nhân vật cũng rất kỳ lạ, khung cảnh bị xáo trộn,có vẻ được chỉnh sửa cùng nhau. "
"Thật sao, để con xem."
Phan Bất Xảo giả vờ nhìn nó vài lần, đúng là có chuyện như vậy.