Thành phố S, khu điều trị VIP của bệnh viện tư nhân.
Bà của Phan Tinh Nhi đã bị bệnh vài ngày trước và phải phẫu thuật,bây giờ bà đã tỉnh lại.
Sau khi bước đi trước cửa sự sống và cái chết,bà tỉnh lại người đầu tiên bà muốn gặp là đứa cháu gái mới trở về từ suối Ngọc Hồi trong 10 năm qua!
"Ôi chúa ơi,bà nội không thể bảo vệ con trong vài năm qua,một đống con báo sói mà con có thể ở lại với cái đầu trần như thế này được."
"Con hãy cầm viên ngọc bích này đến nhà họ Diệp thiếu gia có hôn ước với con từ nhỏ,và họ đã hứa với ta là sẽ nói chuyện với con về chuyện đó."
"Con nói chuyện với người ta, tốt nhất là hôm nay hãy lấy bằng chứng,còn hai người sẽ ra nước ngoài vào buổi sáng và kéo dài nửa tháng mới về."
"Con đừng bỏ lỡ cơ hội này,hiểu chứ?"
Bên cạnh giường bệnh,cô ngồi bên dưới cái đầu bóng dầu,và những cái chớp mắt như suối nước,lông mi mắt thanh tú như cái quạt nhỏ.
Cô rưng rưng nước mắt lên tiếng.
"Bà ơi."
"Bà nói to lên, ngày nào con cũng gõ chuông chùa, tai con không còn hoạt động được nữa."
"...."
Bà im lặng một lúc rồi, nắm tai cô nói lớn.
"Ta yêu cầu con cầm cái này đến chỗ nhà họ Diệp."
"Lấy bằng chứng để ta yên tâm."
Bây giờ mình sẽ cầm lấy ngọc bội và chạy trốn....
"Đi lại đây."
Bà của cô lấy trong cái túi ở trên đầu giường.
"Con đội tóc giả vào đi,với một cái đầu trọc ai chịu cưới con?"
"Bà ơi, cháu là một cô gái xinh đẹp đầu trọc."
Cô phản đối với lời nói của bà,vì cô ấy nhìn rất đẹp,cô biết bà chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.
Với vẻ đẹp dịu dàng, tinh tế của người phụ nữ Nam Giang,Phan Tinh Nhi cô được nuôi dưỡng bởi sư cô ở Suối Ngọc Hồi Và cô cũng thích những người ở đó.
Mỗi lần xuống núi hóa duyên, gia đình bà đều chào đón, đây là vật dụng kiếm tiền ăn uống của cô.
Bà nội rất thương cô,và không muốn cô phải lân lộn với xã hội bất công này.
Như mọi người đều biết, chính vì cô còn trong trắng và sợ cô bị bắt nạt nên bà cô mới nóng lòng đặt hôn lễ cho cô.
Bà của cô không thể tồn tại lâu, nếu cô không được an bài ổn thỏa thì làm sao bà có thể đối mặt với cha mẹ của cô....
Điều mà bà không biết là Phan Tinh Nhi cô đã có kế hoạch trong lòng.
Sau khi cài tóc, Phan Tinh Nhi chính thức chào tạm biệt bà và đi ra ngoài.
"Nhớ nói tốt và cố gắng lấy bằng chứng nhé."
Nhìn thấy bóng dáng rời đi của Phan Tinh Nhi, với nét mỏng manh như vậy, trong hốc mắt của lão phu nhân Phùng đã có vài giọt lệ, bà nhanh chóng đưa tay lên lau đi.
Ngay khi Phan Tinh Nhi bước đến thang máy, hai vệ sĩ đến và ngăn cô lại.
"Cô Phan,mời vào."
"Tôi biết rồi."
Phan Tinh Nhi bình tĩnh thực hiện động tác áp hai lòng bàn tay vào nhau,với một biểu hiện trên khuôn mặt giống như một vị Phật.
"Bà tôi,kêu hai người có việc gấp."
Khi đám vệ sĩ nhìn nhau, Phan Tinh Nhi vội vàng bước vào thang máy, đám vệ sĩ muốn cùng nhau đi vào, cô cau mày vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé của mình.
"Aiza,người xuất gia không biết nói dối."
Do dự một lúc, chân của người vệ sĩ cuối cùng cũng thu lại.
Nghe nói rằng người phụ nữ thứ tư trở về từ ni viện của sư cô, và không có gì ngạc nhiên khi các nhà sư nói riêng về điều này.
"Hẹn gặp lại."
Phan Tinh Nhi khẽ cười, khuôn mặt to lớn của hai tên vệ sĩ ngốc nghếch dần dần co lại dọc theo cửa thang máy.
Xuống tầng một, Phan Tinh Nhi lao ra khỏi bệnh viện như một cơn lốc nhỏ, suýt làm mất bộ tóc giả.
Cô dừng một chiếc taxi và bảo tài xế lái xe đi nhanh chóng.
"Bác tài, chỡ cháu đến một nơi."
"Cháu gái đi đâu vậy?"
"Chờ một chúc, để cháu nghĩ đã."
Vừa rồi mình lo lắng quá, mình quên mất bà nội nói gì rồi, bà nội ngỏ lời cầu hôn ở đâu?
Phan Tinh Nhi gõ đầu, ánh mắt lóe lên từ cửa hàng Diệp Tân.
"Chú, chú có biết kinh doanh không?"
"Đó là gia tộc giàu có nhất á."
"Ý Cháu là tập đoàn Diệp gia, đúng không?"
"Vâng, chính là nó!"
"Được rồi, ta biết chỗ rồi."
"Cháu gái, ngồi cẩn thận nhé."
Bác tài lái xe đưa Phan Tinh Nhi đến tòa nhà trụ sở của Tập đoàn Diệp gia.
Một tòa nhà cao chót vót, tỏa ra cái lạnh giá của khoa học kỹ thuật dưới ánh mặt trời, giống như một vị thần bất khả xâm phạm đứng giữa trời và đất.
Sau khi trả tiền xe, Phan Tinh Nhi bước vào tòa nhà.
Người phục vụ ở quầy lễ tân cười ngọt ngào.
"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Tôi muốn gặp người quản lý ở đây."
"Cô có muốn gặp chủ tịch?"
"Xin hỏi cô tên gì?"
"Tôi tên Phan Tinh Nhi."
"Xin lỗi, tên cô không có trong danh sách bổ nhiệm của tổng giám đốc."
"Ồ, tôi hẹn anh ấy một cách riêng tư."
"Vừa rồi anh ấy gọi điện bảo tôi đến đây, chưa kịp nói chuyện thì điện thoại của tôi đã hết bin, nếu không tôi có thể nghe anh ấy nói chuyện."
Tại quầy lễ tân, nhưng cô không nói gì cả, cô gái, cô không thể nói những điều vô nghĩa chỉ vì bạn xinh đẹp, bản thân bạn có tin câu chuyện này không?"
Phan Tinh Nhi mím môi, nở một nụ cười ngọt ngào và dịu dàng.
"Cô không tin tôi."
Lễ tân mỉm cười, bạn nghĩ sao?
"……"
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề.
Quần áo của anh ấy là những loại vải rất cao cấp, rất khác so với những bộ quần áo xung quanh, và thoạt nhìn anh ấy đã được biết đến là một nhà lãnh đạo.
"Đợi đã."
Phan Tinh Nhi bước tới và ngăn người đàn ông đang đi tới.
"Xin chào, tôi được tổng giám đốc gọi đến, nhưng không hẹn trước."
Diệp Bính Ngao dừng lại, sững sờ nhìn Phan Tinh Nhi, cô ấy đẹp đến mức không nỡ từ chối.
Diệp Bính Sâm luôn kiên nhẫn với phụ nữ đẹp.
"Cô là ai, tại sao tôi chưa nhìn thấy?"
Phan Tinh Nhi cười nhẹ.
"Ồ, tương lai anh sẽ thấy nó thường xuyên."
Rất tự tin?
Diệp Bính Sâm liếc mắt một cái, vẻ mặt nghiêm túc.
"Cô có thể làm gì với anh trai tôi?"
Mẹ mình sao lại cố chấp như vậy, cứ hai ngày lại tìm nữ nhân dụ dỗ anh cả, anh cả vừa mới xuất viện không bao lâu.
Nhưng hôm nay bộ này khác với những lần trước, thật thuần khiết và sạch sẽ.
Áo sơ mi trắng cùng quần bò xanh bình thường khiến nàng giống như thiên thần vậy, khiến người ta không khỏi sinh ra một tia tà niệmChơi với nàng thật là tốt.
"Hóa ra đó cũng là một doanh nhân trẻ tuổi."
Phan Tinh Nhi cảm thấy mình thật sự may mắn, cô nghiêm nghị mở mắt ra, mù mịt nói.
"Đó là vấn đề sống chết,anh có thể đưa tôi đến gặp anh ấy và anh sẽ biết chuyện gì đã xảy ra."
Diệp Bính Sâm cảm thấy cô gái này thật sự có khả năng nói nhảm nhí mở mắt ra, lại dám khoe khoang trước mặt thiếu gia họ Diệp của anh.
Tuy nhiên, đôi mắt của Phan Tinh Nhi quá trong sáng, không có chút lương tâm cắn rứt, và nhìn cô ta không giống một kẻ nói dối chút nào.
Hơn nữa, dũng khí của kẻ nói dối không thể kiên định như vậy.
Bắt gặp lại ánh mắt kiên định của cô gái, Diệp Bính Sâm rung động?
"theo tôi."
Khóe môi Phan Tinh Nhi khẽ cong lên, hào phóng đi theo anh vào thang máy.
Văn phòng Tổng thống, Tầng 50.
Phan Tinh Nhi được đưa vào và nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang ngồi sau chiếc bàn lớn.
Giếng trời hắt vào từ cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn không thể che đi ánh sáng của chính anh ta.
Phan Tinh Nhi chưa bao giờ thấy một người nào đẹp như vậy,mắt, mũi và miệng đều là điểm thẩm mỹ của cô.
Với đôi mắt hẹp dài, đôi môi màu anh đào, trên sống mũi đeo một cặp kính vàng, cả người toát ra khí chất lãnh đạm và cao quý.
Hóa ra tiểu thuyết võ hiệp cô đọc đều không phải là bịa đặt, trên đời thật sự có người giống như bị đày đến trường sinh bất tử.
"Anh tôi đẹp trai."
Nhìn vẻ mặt nữ tính của Phan Tinh Nhi, Diệp Bính Sâm biết rằng từ nay về sau, trong thành phố này còn có một cô gái khác rơi vào nhan sắc tuổi xuân sắc của anh trai anh, vô cùng cao ngạo.
Mình cũng rất đẹp trai, nhưng anh trai của mình là đẹp nhất, vì vậy nhiều phụ nữ muốn được tham gia với anh trai của mình.
Phan Tinh Nhi thành thật gật đầu và nuốt nước bọt để thể hiện sự tôn trọng của mình
Diệp Bính Sâm cười haha, đưa cô về phía trước, gõ hai ngón tay vào màn hình.
"Anh trai, vị cô nương này nói tìm anh, gặp mặt khi nào?"
Không ngẩng đầu lên, Diệp Bính Ngao lật một trang hợp đồng, lãnh đạm thốt ra hai từ.
"không biết."