Mạc Thiệu Khiêm gọi thêm hai cuộc nữa, thấy vẫn không liên lạc được nên bắt đầu lục lọi danh bạ.
Đó cũng là lúc hắn phát hiện ra rằng trong danh bạ của mình không hề có số của một bạn nào của Đồng Khiết.
Trong ba năm qua, hắn chưa bao giờ thực sự bước vào thế giới của cô.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, hắn gọi điện thoại cho Trần Dung, và rất nhanh, số điện thoại di động của Hứa Nguyệt đã được gửi đến điện thoại di động của hắn.
Hứa Nguyệt, người bạn duy nhất mà Trần Dung có thể nghĩ đến, là bạn của Đồng Khiết.
Mạc Thiệu Khiêm nhấn nút gọi, rất nhanh đã kết nối được với cô ấy.
Gương mặt kia vẫn không đổi sắc, hắn lạnh lùng nói: "Xin chào Hứa Nguyệt, tôi là Mạc Thiệu Khiêm, tôi gọi để thông báo rằng Đồng Khiết còn vài thứ chưa mang đi, phiền cô nói cô ấy liên hệ với tôi để lấy lại chúng."
Đầu bên kia điện thoại im lặng hồi lâu, mới truyền đến âm thanh của Hứa Nguyệt, nghe bình tĩnh mà có chút đáng sợ: “Là thứ gì?”
Mạc Thiệu Khiêm phớt lờ sự kỳ lạ này, rồi trả lời: "Là giấy ghi chú.”
Hứa Nguyệt lại trầm mặc, "Cậu ấy không cần, cũng sẽ không dùng đến chúng nữa."
Ngữ khí của Mạc Thiệu Khiêm càng lạnh hơn, "Đồng Khiết không cần cũng không thể để lại chỗ tôi. Cô nói với cô ấy ngày mai quay về nhà lấy đi."
Hứa Nguyệt ậm ừ rồi tắt ngang điện thoại.
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, lúc hắn định gọi lại, điện thoại của hắn bỗng nhận được một tin nhắn, là của Hứa Nguyệt, nội dung bao gồm thời gian và địa điểm gặp nhau vào ngày mai.
Hắn nhìn đoạn tin nhắn một lúc lâu, sự phiền muộn cuối cùng cũng giảm bớt, sau đó ném điện thoại lên giường.
Ngày hôm sau, Mạc Thiệu Khiêm đã dậy rất sớm.
Hắn dự một cuộc họp kéo dài gần cả ngày ở công ty, thấy thời gian thỏa thuận sắp hết, lần đầu tiên hắn tạm dừng cuộc họp, sau đó, bàn tay mảnh khảnh vô thức thò vào tờ giấy ghi chú trong túi quần.
Khi đi ngang qua văn phòng chủ tịch, Mạc Thiệu Khiêm lại nghe thấy các nhân viên đang thảo luận sôi nổi.
"Mọi người biết tin gì không? Cảnh sát rốt cuộc đã tìm ra danh tình của cô gái mấy ngày trước nhảy xuống biển rồi.”
"Là ai, chúng ta quen cô ấy sao? Sao lại kích động như vậy?"
"Đương nhiên là quen. Tôi vẫn còn sốc khi biết đó lại là Đồng..."
Nếu là trước đây, khi Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy nhân viên tụm năm tụm bảy tán gẫu ở công ty sẽ lên tiếng khiển trách, nhưng lúc này, hắn cũng không quá để ý đến họ, chứ đừng nói là nghe bọn họ nói gì. Hắn bước qua khỏi văn phòng, đi một cách nhanh chóng vào trong thang máy dành riêng cho lãnh đạo.
Tính ra, hắn và Đồng Khiết đã lâu rồi không gặp.
Rốt cuộc cô đang làm gì?
Đi du lịch sao?
Hay là... thật sự như Đồng Khiết nói, cô thích người khác rồi?
Mạc Thiệu Khiêm lái xe một mạch đến điểm hẹn.
Tuy nhiên, điều khiến khuôn mặt hắn lập tức đóng băng khi người đang đợi hắn ở điểm hẹn không phải là Đồng Khiết mà là Hứa Nguyệt.
"Đồ đâu? Đưa cho tôi đi." Hứa Nguyệt bình tĩnh đưa tay về phía hắn, không biết vì sao, đôi mắt của cô ấy lại có vẻ bi thương mà đỏ lên.
Mạc Thiệu Khiêm giống như sắp nổi giận. Hắn lạnh lùng nói: "Đồng Khiết đâu? Tôi bảo cô ấy tự mình đến lấy."
Hứa Nguyệt cố nén sự khó chịu: "Cậu ấy không tới được."
Mạc Thiệu Khiêm cười khẩy, "Làm sao? Có phải cô ta yêu ai rồi, đến nổi không còn thời gian rảnh rỗi? Định tiếp tục không biết xấu hổ mà ép người ta cưới mình sao?”
Hứa Nguyệt nghe vậy, gương mặt không nén nổi bình tĩnh nữa, "Mạc Thiệu Khiêm, rốt cuộc là anh không biết hay giả vờ không biết vậy?”