Mạc Thiệu Khiêm còn chưa kịp nói gì, Trần Dung đã nói tiếp:
“Nói thật, cậu đừng trách tôi nhiều chuyện, tôi thấy Đồng Khiết và cậu ly hôn thực sự là mất mát lớn nhất của cậu đấy. Người yêu cậu như Đồng Khiết, xem cậu là cả thế giới, trên đời này tôi nghĩ không thể tìm được người thứ hai đâu."
Mạc Thiệu Khiêm cau mày, "Ý của cậu là gì?"
"Ý tôi là gì còn không rõ ràng sao? Mạc Thiệu Khiêm, cậu đã bỏ lỡ một người không bao giờ được bỏ lỡ rồi."
Trần Dung càng nói càng thêm bất bình:
"Cậu có nhớ khoảng thời gian cậu bị mù vào ba năm trước không? Lúc đó cậu không thể chấp nhận sự thật và trở nên đ.iên cuồng, cậu đập phá mọi thứ trong phòng bệnh, đến nổi không một bác sĩ và y tá nào dám lại gần, chỉ có Đồng Khiết, cô ấy không sợ bất cứ điều gì, cô ấy dám đến gần cậu, thậm chí còn dám lao lên ôm cậu khi cậu đang phát điên lên, ném thẳng chiếc ghế vào người cô ấy. Nếu tôi nhớ không lầm, lần đó Đồng Khiết đã bị gãy hai chiếc xương sườn chỉ vì cậu."
"Tôi nhìn thấy còn đau lòng, huống gì là cô ấy, người bị tổn thương và bị oan ức? Nhưng mà cô ấy vẫn ôm cậu để an ủi, nói đi nói lại với cậu rằng cô ấy vẫn ở đó. Nhiều y tá trong bệnh viện đã khóc. Tôi cũng đã khóc."
"Lúc cậu tuyệt vọng nhất, Đồng Khiết là người duy nhất ở bên cạnh cậu. Đồng Tinh Nguyệt mà cậu thích đã chạy xa mất tăm mất tích rồi."
"Đôi khi tôi thực sự không hiểu, có phải trái tim cậu thực sự làm bằng sắt đá đúng không? Dù cho Đồng Khiết mắc phải sai lầm lớn gì đi nữa thì cũng xứng đáng được tha thứ, huống gì cậu lại là người đã yêu cầu cô ấy hiến tủy. Đồng Tinh Nguyệt còn là con gái ngoài giá thú của nhà họ Đồng, cô ta và mẹ của cô ta, hai mẹ họ là người đã cướp đi chú Đồng, nên cho dù Đồng Tinh Nguyệt có bị bệnh bạch cầu rồi chết đi thì cũng đáng đời!" Trần Dung không nhịn được mà nói lời cay độc.
Mạc Thiệu Khiêm cuối cùng đã ngắt lời anh ta, "Tinh Nguyệt đã phải chịu đựng Đồng Khiết rất nhiều, cũng vì cô ta mà Tinh Nguyệt không thể đến gặp tôi, cậu không thấy sao?"
Trần Dung đáp: “Không thể gặp hay không muốn gặp, cậu tự mình biết. Khi cậu còn là Mạc thiếu gia cao cao tại thường, Đồng Tinh Nguyệt cứ bám riết lấy cậu, nhưng đến khi cậu bị mù, cô ta đang ở đâu hả?”
"Thiệu Khiêm, tôi hỏi thật cậu, cậu ở bên cạnh Đồng Khiết lâu như vậy, cậu có bao giờ động lòng trước cô ấy không?"
Động lòng sao?
Trần Dung hỏi Mạc Thiệu Khiêm đã bao giờ rung động trước Đồng Khiết hay chưa sao?
Hắn dường như đã nghe thấy một câu chuyện hoang đường, liền bật cười lớn và chế nhạo:
"Tôi yêu ai cũng được, nhưng tuyệt đối không thể là Đồng Khiết."
Dừng một chút, Mạc Thiệu Khiêm nói tiếp: "Nếu cậu thật sự cảm thấy cô ta tốt như vậy, vậy theo đuổi cô ta đi, tôi sẽ rất vui nếu được tham dự hôn lễ của hai người."
"Chết tiệt, cậu... " Trần Dung giận tím mặt.
Nhưng rồi anh khỏi thở dài, vì người phụ nữ mà anh đã yêu đến tuyệt vọng.
Đời người phụ nữ có thể có bao nhiêu lần ba năm?
"Cho dù tôi muốn theo đuổi cô ấy, cô ấy cũng chưa chắc đã đồng ý. Huống chi các người đã kết hôn ba năm, hiện tại lại ly hôn, tôi quay đầu lại đuổi theo cô ấy, còn được sao?"
Trần Dung đứng dậy, phẩy tay nói "Quên đi, không nói nữa, mấy ngày nay cậu không khỏe,vì vậy đừng làm việc quá sức, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”
Anh nói Mạc Thiệu Khiêm cần nghỉ ngơi, vậy mà tối nào hắn cũng đến quán bar uống rượu.
Ngay khi Trần Dung bước vào, anh đã tìm vài cô gái cùng mình như thường lệ.
Mạc Thiệu Khiêm luôn ghét điều này, vì vậy Trần Dung chỉ yêu cầu mấy cô gái ngồi bên cạnh mình, nhưng điều anh không bao giờ ngờ tới là khi bọn họ ngồi xuống, Mạc Thiệu Khiêm lại ra hiệu và gọi hai cô gái trong số họ ngồi cạnh hắn.
Trần Dung giật mình, trố mắt nhìn hắn.
Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?
Tuy nhiên Mạc Thiệu Khiêm hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của Trần Dung, hắn chỉ nhìn vào chiếc điện thoại di động trong tay và cánh cửa hộp đêm vẫn luôn mở.
Mong chờ một người xuất hiện…