Chương 4: Không gặp lại em

"Là thật?"

"Cái này còn có thể là giả sao? Chồng tôi là người trong đội tìm kiếm cứu nạn, nghe nói sau khi vớt được thi thể đã hoàn toàn thay đổi, trên người không có thứ gì có thể nhận dạng, tôi chỉ biết đó là một phụ nữ. Phía đội tìm kiếm cứu nạn vẫn đang điều tra danh tính và tìm kiếm các thành viên trong gia đình. Nghe nói nạn nhân mặc một chiếc áo bằng vải len."

...

Tây Hải?

Đồng Khiết thường đến đó hai hoặc ba lần một năm.

Không hiểu sao khi nghe điều này, trong lòng Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy rất kỳ lạ.

Hắn dừng bước, lạnh lùng nói: "Công ty không có nhiều việc phải làm sao? Tôi nhìn các cô lại có vẻ nhàn rỗi như vậy?"

"Mạc thiếu!"

Mọi người sửng sốt, vội vàng xin lỗi, cúi đầu tiếp tục làm việc.

Mạc Thiệu Khiêm rời công ty, đang định lên xe thì một giọng nói quen thuộc phía sau ngăn hắn lại.

“Thiệu Khiêm!"

Thân hình cao lớn thẳng tắp của Mạc Thiệu Khiêm hơi khựng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc.

Đồng Tinh Nguyệt.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng, với mái tóc dài xõa ngang vai và chạy về phía hắn với khuôn mặt đầy niềm vui.

Nhưng khi cô ta dừng lại trước mặt Mạc Thiệu Khiêm, hắn theo bản năng lùi lại nửa bước.

"Thiệu Khiêm..."

Đồng Tinh Nguyệt đầu tiên là nhìn anh với vẻ không thể tin được, sau đó dường như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng giải thích: “Thiệu Khiêm, hiện tại anh đã ly hôn với Đồng Khiết, vì vậy anh không cần tuân theo thỏa thuận ban đầu với cô ta rằng anh không được phép gặp nữa. Đúng chứ?”

Vì thỏa thuận này, Đồng Tinh Nguyệt và Mạc Thiệu Thiêm rõ ràng là ở cùng một thành phố, nhưng họ đã không gặp nhau trong ba năm.

Cô ta vốn tưởng rằng sau khi nói xong, Mạc Thiệu Khiêm sẽ lập tức tiến lên ôm cô ta vào lòng, dù sao mấy năm nay bọn họ rất nhớ nhau, nhưng hắn lại chỉ đứng đó, nhíu mày càng lúc càng sâu.

“Làm sao em biết tôi ly hôn với cô ta?”

“Là tự Đồng Khiết nói cho em biết."

“Chính cô ta nói?"

"Đúng vậy, mấy ngày trước chị ta còn đăng lên mạng xã hội, tuyên bố hai người ly hôn. Chị ta còn bảo vấn đề xuất phát từ phía mình, còn anh không hề có lỗi. Bây giờ, xem như cả vòng tròn bạn bè trên wechat đều biết cả rồi."

Chợt nhớ tới điều gì đó, Đồng Tinh Nguyệt tiếp tục:

“Thiệu Khiêm, anh có quay về nhà không? Cha mẹ anh có thể vì chuyện này mà tìm đến bạn, họ có lẽ đang tức giận, em nghĩ anh nên đợi vài ngày nữa rồi hẵng gặp họ.”

So với Đồng Tinh Nguyệt, cha mẹ Mặc luôn thích Đồng Khiết hơn, lần này biết bọn họ ly hôn, nhất định sẽ không để yên.

Tuy nhiên, Đồng Khiết đã không về nhà trong ba ngày.

Cô đệ đơn ly hôn với Mạc Thiệu Thiêm, thậm chí còn nói với cả vòng tròn bạn bè về vụ ly hôn của họ.

Vì vậy, lần này cô thực sự muốn ly hôn?

“Thiệu Khiêm, anh làm sao vậy, anh không vui sao?"

Đồng Tinh Nguyệt có đầu óc tinh tế, cô ta có thể nhìn ra Mạc Thiệu Khiêm có điều gì đó không ổn chỉ trong một cái nháy mắt.

Không vui?

Làm sao Mạc Thiệu Khiêm có thể không vui chứ? Chẳng phải hắn đã có thể ly hôn và thoát khỏi Đồng Khiết hoàn toàn sao?

“Không." Hắn nói: "Đây là tin tốt nhất mà anh từng nhận được."

Mạc Thiệu Khiêm nhìn xuống, nhưng lại để ý đến chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của mình.

Hắn chợt nhớ đến cảnh tượng Đồng Khiết thành tâm đeo nó vào ngón áp út của hắn trong ngày cưới, cô ngước mắt nhìn hắn, nước mắt như long lanh trong đáy mắt.

"Thiệu Khiêm, em giao cả cuộc đời mình cho anh, hi vọng sau này anh sẽ đối xử tốt với em."

Nhưng cô đã không trao cả cuộc đời mình cho hắn.

Mà thay vào đó, bằng thứ này, Đồng Khiết ảo tưởng sẽ trói Mạc Thiệu Khiêm cả đời.

Nghĩ đến đây, hắn tháo chiếc nhẫn cưới đã đeo ba năm và ném nó xuống bãi cỏ.

Rất tốt.

Từ giờ trở đi,

Sự trói buộc đã biến mất.

Không còn cảnh tù tội nữa, hắn đã có thể hoàn toàn yên tâm rồi.

(Còn tiếp)