Gió biển thổi qua mái tóc hai bên thái dương của Mạc Thiệu Khiêm, đồng thời cũng thổi bay tà váy của Đồng Khiết.
"Thật đấy, nhưng anh không nghĩ là đã quá muộn sao?"
Cô khẽ thì thầm.
"Không! Còn chưa muộn! Em còn sống đứng ở trước mặt anh, chúng ta có thể bắt đầu lại. Đồng Khiết, anh sai rồi, anh biết anh sai thật rồi..."
Mạc Thiệu Khiêm khuỵu xuống trước mặt cô, cầu xin bằng mọi cách có thể, thiên tử kiêu ngạo một thời đã mất hết tự tôn ở trước mặt Đồng Khiết.
Ngôn Thuần nhếch mép cười, chân giẫm lên lưng Mạc Thiệu Khiêm.
Vẻ mặt của hắn thay đổi rõ rệt, hắn nghiến răng và dùng tay trái chộp lấy chân anh.
Đột nhiên, khung cảnh trước mặt hắn bỗng thay đổi nhanh chóng.
Biển, bãi biển... màu sắc lần lượt nhạt đi, các điểm ảnh đen trắng bao phủ tầm nhìn, dần dần biến thành một cảnh khác.
Đầu hắn bị chà đạp dưới chân Ngôn Thuần, hắn rêи ɾỉ trong đau đớn.
Mạc Thiệu Khiêm nhìn thấy mình mặc áo choàng bệnh viện sọc xanh trắng, xung quanh cũng là những người mặc quần áo sọc xanh trắng.
Mấy người cường tráng đẩy hắn ngã xuống đất, cười nói: "Xem người đàn ông này đi, thật đáng thương nha! Trong đầu hắn nhất định lại đang tưởng tượng đến người vợ đã chết của mình rồi.”
"Ha ha, vừa rồi hắn còn quỳ trước mặt tôi nữa!"
"Tôi không thể ngủ được vì tiếng ồn hắn lẩm bẩm trong miệng mỗi ngày! Đánh hắn đi!"
Mạc Thiệu Khiêm bị đánh đập dã man bằng những nắm đấm và cú đá mạnh, hắn đau đớn gần như ngạt thở, toàn thân rã rời, xương như sắp gãy.
Hắn đang... ở đâu đây?
Không phải là ở bãi biển sao?
Đồng Khiết... Đồng Khiết đâu rồi? Ngôn Thuần nữa… tại sao tôi hắn lại đến đây?
Những gì đám người kia nói có đúng không?
Không!
Không thể nào, lời của bọn họ nói toàn là dối trá!
Mạc Thiệu Khiêm nhất định phải tái sinh để bù đắp mọi thứ, Đồng Khiết vẫn đang đợi hắn.
Hắn bất ngờ bộc phát sức mạnh to lớn, đá bay những kẻ đã đánh mình.
Cơ bụng của Mạc Thiệu Khiêm vô cùng săn chắc và dẻo dai, tuy là chủ tịch ngồi văn phòng nhưng sức lực rất dồi dào, hắn nhanh chóng hạ gục những người xung quanh.
Cách đó không xa, có một bệnh nhân đang nằm cuộn tròn trong một góc, mắt lờ đờ, miệng chảy nước dãi.
Mạc Thiệu Khiêm thở hổn hển, hắn nắm lấy một trong những người bị đánh, hỏi: "Đồng Khiết đâu? Anh giấu cô ấy ở đâu? Hả?"
Người đàn ông kia cùng mọi người nhìn nhau, cười nói: "Bệnh của hắn cũng nặng quá rồi! Này, vợ mày chế.t lâu rồi! Mày quên sao? Là nh.ảy xuố.ng b.iển t.ự t.ử!"