Mạc Thiệu Khiêm không thể ngủ được, vì vậy hắn tiếp tục làm việc, hy vọng rằng sau khi giải phóng năng lượng dư thừa, hắn sẽ buồn ngủ một chút.
Nhưng đến rạng sáng, hai mắt hắn vẫn mở to, cả người như một tác phẩm điêu khắc cứng đờ.
Mạc Thiệu Khiêm hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra và gọi cho Trần Dung.
Hai người gần như đã cãi nhau trong lần trước, sau đó rơi vào chiến tranh lạnh.
Người duy nhất Mạc Thiệu Khiêm có thể tìm đến lúc này là Trần Dung, cho nên đã chủ động nhượng bộ. Ngay khi điện thoại được kết nối, hắn nói: "Trần Dung, thật xin lỗi, lúc trước tôi đã hiểu lầm cậu."
Trần Dung khó chịu vì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức vào sáng sớm, nhưng thấy đó là Mạc Thiệu Khiêm, sự khó chịu trong anh lập tức tan biến.
Dù sao cũng không phải một hai lần dọn dẹp đống hỗn độn cho hắn.
Trần Dung trầm mặc một lát, rồi nói: "Kỳ thực lời xin lỗi này cậu không cần nói cho tôi, mà là Đồng Khiết."
"Thiệu Khiêm, tôi cùng cậu làm bạn nhiều năm như vậy, sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà trở mặt thành thù, nhưng những gì cậu làm thật khiến người khác thất vọng. Mà bây giờ người cần được xin lỗi cũng không còn nữa, cậu có xin lỗi cũng chẳng còn tác dụng gì.”
"Cậu kết hôn với Đồng Khiết ba năm, bạn bè xung quanh đều có thể nhìn ra cô ấy tốt như vậy, nhưng cậu vẫn đắm chìm trong những giấc mơ ngọt ngào mà Đồng Tinh Nguyệt thêu dệt.”
Mạc Thiệu Khiêm cúi đầu, che giấu tia hối hận trong đáy mắt.
"Đừng nói chuyện này nữa. Trần Dung, tôi có chuyện muốn hỏi cậu…”
Hắn trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: "Cậu có ảnh của Đồng Khiết hay đại loại là cái gì mà cô ấy để lại không?"
Trần Dung sững sờ.
"Cậu muốn hình ảnh của cô ấy?" Anh ngạc nhiên hỏi.
Mạc Thiệu Khiêm không nói gì, hắn cảm thấy ngôi nhà này trở nên rất lạ lẫm, cho nên muốn lấp đầy nó bằng thứ gì đó.
Thói quen của con người chính là một thứ khủng khϊếp nhất.
Mạc Thiệu Khiêm đã quen với việc Đồng Khiết sắp xếp mọi thứ ở bên cạnh mình. Hiện tại, hắn cảm thấy rất khó chịu khi cô biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của hắn.
Sau lần gặp Ngôn Thuần lần trước, vết thương trong lòng hắn ngày càng trầm trọng hơn.
Như thể có ai đó dùng con dao cắt trái tim thành nhiều mảnh và khắc tên của Đồng Khiết lên đó.
"Tôi từng cho người chụp ảnh Đồng Khiết và in ra, nhưng chúng đã biến mất. Rốt cuộc, ngay cả Hứa Nguyệt cũng không lấy được di vật của Đồng Khiết. Hứa Nguyệt không định để lại thứ gì cả, cho dù là có, cô ấy cũng sẽ không đưa cho cậu…"
Trần Dung cố nén tò mò, nhưng vẫn không kìm lòng được, hỏi: "Này Thiệu Khiêm, có phải cậu yêu Đồng Khiết rồi đúng không?”
Mạc Thiệu Khiêm sững sờ.
Cách đây không lâu, hắn có thể thề rằng Đồng Khiết là người hắn ghét nhất.
Nhưng bây giờ, đối mặt với câu hỏi của Trần Dung, hắn theo bản năng muốn bác bỏ, nhưng lại do dự.
Hắn yêu Đồng Khiết?
Nếu câu trả lời là không, thì tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại nhớ cô?
Trần Dung hồi lâu không nghe được câu trả lời của hắn, thở dài nói: "Tôi biết rồi."
Đồng Khiết là một người phụ nữ xuất sắc, ân cần, dịu dàng và quyến rũ, bất kể là loại đàn ông nào gặp cô ấy, họ cũng sẽ có ấn tượng tốt về cô ấy từ tận trong đáy lòng.
Trần Dung không bao giờ hiểu tại sao Mạc Thiệu Khiêm lại thờ ơ với một người phụ nữ tốt như vậy.
Nhưng xem biểu hiện gần đây của hắn, anh cho rằng rất có thể hắn đã yêu Đồng Khiết mà không biết.
Tâm trạng của Trần Dung rất phức tạp, anh không biết nên thông cảm cho Đồng Khiết hay lo lắng cho quá khứ của cô.
Sau khi thờ ơ với cô suốt ba năm, Mạc Thiệu Khiêm phát hiện ra rằng mình đã yêu cô từ bao giờ... Thật nực cười và mỉa mai phải không?