Chương 10: Anh không đủ tư cách

Mạc Thiệu Khiêm cau mày, "Cô nói cái gì?"

Hứa Nguyệt thiếu chút nữa muốn đem hắn xé thành trăm mảnh, "Ch.ết rồi! Cái người mà anh nói không biết xấu hổ kia, mười ngày trước đã nhảy xuống biển t.ự sá.t rồi!"

Lời của cô ấy như sét đánh ngang tai, nổ tung trong tâm trí Mạc Thiệu Khiêm.

Nhất thời, hắn tự hỏi có phải lỗ tai mình có vấn đề không?

"Cô đang nói nhảm cái gì thế?"

Một lúc lâu, hắn vẫn không thể tin những gì mình nghe thấy là sự thật.

Hứa Nguyệt hiển nhiên không có thời gian đôi co với hắn, cô ấy liền giật lấy tờ giấy ghi chú.

"Nếu anh thực sự không biết, vậy cứ coi như tôi chưa từng nói gì đi.”

Nói xong, Hứa Nguyệt xoay người rời đi.

Nhưng mới đi được mấy bước, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, tựa hồ nhớ tới điều gì đó.

"Mạc Thiệu Khiêm, Đồng Khiết kết hôn với anh được ba năm. Trong ba năm này, cậu ấy là một người vợ tốt, lúc nào trong mắt cậu ấy cũng có anh. Tôi từng nói với cậu ấy rằng chỉ cần có thời gian, thì cục đá lạnh như anh cũng bị tình cảm của cậu làm cho tan chảy. Nhưng không ngờ rằng cho đến khi Đồng Khiết ch.ết, cậu ấy cũng không thể nhận được một lời yêu thương từ anh nữa."

"Tại sao cậu ấy lại yêu anh nhiều đến vậy? Lý do có lẽ đến anh còn chẳng biết. Năm đó mẹ Đồng Khiết qua đời, anh được cha mẹ đưa đến nhà họ Đồng để dự tang lễ. Thiếu gia nhỏ của tập đoàn nhà họ Mạc, coi như dịu dàng như ngọc, đứng trước một cô bé sắp khóc vì mẹ mất, đưa cho cô chiếc khăn sạch và nói với cô rằng, đừng buồn, hãy lau nước mắt đi, trên đời này, sẽ người thay bà ấy tiếp tục yêu thương cô."

"Mẹ mất, cha lại đem người phụ nữ khác và đứa con riêng về nhà. Cậu ấy không còn gì cả, cũng không còn tin vào tình yêu nữa. Anh nói với cậu ấy rằng sẽ có người yêu cô ấy, vì vậy cậu ấy đã chờ đợi."

"Mạc Thiệu Thiêm, Đồng Khiết thực sự là người con gái ngu ngốc nhất mà tôi từng thấy trên đời này. Cậu ấy đã hủy hoại cuộc đời mình vì tình yêu vô vọng đó. Anh ghét Đồng Khiết vì cậu ấy trói buộc anh, nhưng anh đã bao giờ nghĩ kỹ chưa? Đó không phải là một cuộc giao dịch sao?"

"Đồng Tinh Nguyệt là đứa con ngoài giá thú. Nếu không có cô ta và mẹ của cô ta, mẹ của Đồng Khiết sẽ không tức giận mà uất ch.ết. Nếu không có Đồng Tinh Nguyệt, Đồng Khiết cũng sẽ không đến mức có nhà không thể về. Tôi hỏi anh, nếu anh là cậu ấy, khi Đồng Tinh Nguyệt bị ung thư máu, anh có sẵn lòng hiến tặng tủy không? Tôi nghĩ rằng ngay cả thánh nhân cũng không thể làm điều đó, vì vậy anh không có lý do gì để đổ lỗi cho cậu ấy cả. Đồng Khiết không có nghĩa vụ phải cứu Đồng Tinh Nguyệt, nhưng anh đã cầu xin cậu ấy, vì vậy cậu ấy đã chấp nhận và đưa ra điều kiện, điều đó dễ hiểu mà.”

"Mạc Thiệu Khiêm, anh phải nhớ kỹ một điều, Đồng Khiết không phải là người vô liêm sỉ như anh đã nói, giữa hai người, đó là một giao dịch mà anh đã đồng ý, cậu ấy chưa bao giờ nợ anh bất cứ điều gì, cậu ấy đối xử tốt với bạn, anh đã quen với điều đó, nhưng đó không phải là lý do để anh trách móc cô ấy. Anh không đủ tư cách.”

"Mang thân phận là chồng cũ, tôi nghĩ đám ta.ng của Đồng Khiết anh không cần đến đâu. Tôi không nghĩ cậu ấy muốn nhìn thấy anh. Chúc anh và Đồng Tinh Nguyệt bách niên giai lão, con cháu đầy đàn.”

Nói xong, Hứa Nguyệt dứt khoát xoay người rời đi.

Chỉ còn lại Mạc Thiệu Khiêm một mình đứng đó, linh hồn như thể bị người ta rút cạn.

Vào lúc hắn muốn đuổi theo Hứa Nguyệt để hỏi cô ấy về toàn bộ sự việc, cô ấy đã lên xe taxi và rời khỏi đó.