Nhóm các mẹ khá hưng phấn với chủ đề này, bèn gặng hỏi tới cùng, tò mò xem bạn gái của Đặng Quân là người thế nào.
“Cô gái đó ở đâu, là người bản địa sao?”
“Ngoại hình thế nào, có ảnh không cho bọn tôi xem đi?”
“Hẹn hò được bao lâu rồi?”
Mẹ Hứa Mộc Tử đặt đĩa trái cây chuyên dùng để chiêu đãi khách xuống, cũng hỏi theo: “Trời ạ, có phải bạn Đặng Quân quen ở trường đại học không?”
Dựa trên sự hiểu biết của mình, Hứa Mộc Tử có thể nghe ra ý tứ trong câu nói của mẹ. Có lẽ bà ấy đang thầm phỉ báng trong lòng rằng: Với ngoại hình của nhóc mọt sách quái đản chỉ biết đến học như Đặng Quân mà cũng có bạn gái được cơ á?
Cả ba và mẹ cô đều không thích ngoại hình của Đặng Quân, cảm thấy đàn ông con trai quá hướng nội và cô lập là không tốt.
Khi bị gia đình Đặng Quân chọc tức điều gì đó, sau lưng còn hói những lời lẽ chua ngoa xúc phạm. Nói rằng Đặng Quân giỏi là việc của giỏi, nhưng cảm thấy anh học đến phế luôn rồi, ngoài kiến thức trong sách giáo khoa ra thì không biết thêm gì khác.
Họ ném ra hàng tá câu hỏi, nhưng từ đầu đến cuối mẹ của Đặng Quân vẫn lắc đầu mỉm cười, đôi bông tai có logo của một nhãn hiệu nổi tiếng thế giới nào đó đang lắc lư theo động tác của bà ấy: “Thực ra tôi cũng không biết đâu, chỉ đoán thôi…”
“Đoán thế nào, phải có căn cứ nào đó để đoán chứ?”
Theo mẹ Đặng Quân nói, mỗi lần anh ra ngoài tham gia cuộc thi, hay tham gia các chương trình học tập. Thì chỉ cần đến thành phố khác, bất luận là trong nước hay nước ngoài, đều sẽ mua đặc sản địa phương hoặc quà lưu niệm gì đó về cho gia đình.
“Thằng bé có tiền, tiền học bổng và tiền thưởng trong các cuộc thi ấy mà, tiết kiệm được kha khá. Thỉnh thoảng nhận được quà của con trai, tôi mới nhận ra thằng bé trưởng thành thật rồi.”
Đầu tiên, bà ấy khoe khoang một hồi về lòng hiếu thảo của Đặng Quân, rồi lại trì hoãn để kí©h thí©ɧ lòng “ham hóng hớt” của nhóm các mẹ. Dưới vô vàn những cặp mắt ngưỡng mộ, mẹ của Đặng Quân mới chuyển chủ đề, đi vào chuyện chính.
“Một thời gian trước, Đặng Quân có đến Melos đó, thằng bé cũng mua quà về cho tôi và ba nó. Trong lúc chia quà, tôi đã thấy rồi, ngoài hai phần của vợ chồng tôi ra, thì vẫn còn một món nữa.”
Nhắc đến Melos, Hứa Mộc Tử bèn thò đầu nhìn xuống lầu, quả nhiên trông thấy biểu cảm thiếu tự nhiên của mẹ mình.
Việc cô không thể tham gia cuộc thi lần này đã khiến phụ huynh mất đi thứ gì đó để khoe khoang. Từ đó về sau, cả nhà đều ngậm chặt miệng không đề cập đến Melos nữa. Nếu có người hỏi, họ cũng sẽ cười trừ hai tiếng rồi nói, sức khỏe của con gái không được tốt, nên không thể tham gia.
Ba mẹ vẫn còn ôm hy vọng cô giành được quán quân trong mọi cuộc thi phải không?
Lúc này, không ai để ý thấy mẹ Hứa Mộc Tử đang bưng tách trà lên để che đậy động tác của mình, mọi sự chú ý của họ đều tập trung hết vào tin tức của mẹ Đặng Quân.
Cốt chuyện nhạt nhẽo, nhóm các mẹ không hài lòng nói, chẳng phải chỉ là thêm một món quà thôi sao, có gì đáng để ngạc nhiên, không chừng là Đặng Quân mua cho bạn cũng nên.
Mẹ Đặng Quân lắc đầu đầy bí ẩn: “Tôi còn không hiểu con trai tôi hay sao, Đặng Quân nhà tôi ấy mà, lúc nào cũng chỉ có một mình, không gần gũi thân thiết với bất cứ ai.”
Hứa Mộc Tử nghe vậy thì lắc đầu, trong chiếc xe ở Melos, ngoài cô ra, thì những chàng trai còn lại đều là bạn của Đặng Quân. Bọn họ ôm vai bá cổ cười cười đùa đùa, rõ ràng là mối quan hệ vô cùng thân thiết. Hoàn toàn không liên quan gì đến “lúc nào cũng chỉ có một mình” đâu ạ!
Nhóm bạn anh còn hợp sức lại để hù dọa cô, nói cô không nên đi chơi bắn súng một mình, có thế nào cũng phải kêu người đi cùng, ngộ nhỡ ngoại hình bị biến dạng thật thì làm thế nào, có sợ không?
Có thể bọn họ đã nghe Đặng Quân nói, rằng cô trốn cuộc thi piano để đi chơi, nên muốn kéo cô về đúng quỹ đạo.
Hứa Mộc Tử đau mặt, nên không nói một lời, mà Đặng Quân cũng chẳng mang dáng vẻ người anh trai hàng xóm tốt bụng ra để dạy bảo cô, anh cũng không lên tiếng.
Chỉ có điều, trước khi cô xuống xe, anh đã đội chiếc mũ len lên đầu cho cô: “Trường bắn rất ồn ào, để tránh tổn thương đến thính giác, và nếu còn muốn chơi piano thì đừng đi.”
Cuộc trò chuyện ở lầu dưới vẫn đang tiếp diễn, mẹ Đặng Quân phân tích nói, món quà mà Đặng Quân giữ lại là đồ dán tủ lạnh, kiểu dáng rất đáng yêu, vừa nhìn đã biết là kiểu mà con gái thích. Còn cả chiếc nơ nhung trên túi giấy cũng là màu hồng nhạt, có lẽ thằng bé thực sự lén lút có bạn gái rồi.
Hứa Mộc Tử cũng đã nhìn thấy đồ trang trí dán tủ lạnh tại sân bay ở Melos, có vài kiểu rất đáng yêu. Tiền địa phương mà cô đổi đều dùng hết vào trò bắn súng rồi, số dư còn lại không đủ, nên không mua.
Hứa Mộc Tử nghe xong nội dung cuộc trò chuyện của phụ huynh ở dưới lầu rồi rời đi. Cô vẫn như cũ, không tham gia buổi tụ tập của người lớn, cũng không ăn uống cùng họ.
Tránh xa ồn ào, và đến phòng tập piano một mình, bản thân cô đang còn cả đống vấn đề tâm lý cần giải quyết, nên không mấy hứng thú, quan tâm hóng hớt chuyện tình cảm của người khác.
Chuyến nổi loạn tại Melos quả thực đã có gặt hái, Hứa Mộc Tử bắt đầu hiểu ra rằng, mất đi một lần thi đấu, hay bỏ một buổi tập luyện, thì hậu quả hoàn toàn không nghiêm trọng như những gì cô lo lắng. Những vấn đề phát sinh đó, không hề làm hỏng sự nghiệp piano của cô.
Khi Hứa Mộc Tử cố gắng chấp nhận khoảng cách giữa hiện thực và giấc mơ thiên tài, chậm rãi điều chỉnh trạng thái, thì thỉnh thoảng cô cũng nhớ đến tin tức Đặng Quân có bạn gái. Giống như con bò ợ lên nhai lại sau khi ăn, cô sẽ lôi tin tức này ra để “nhai đi nhai lại”.
Và kết luận duy nhất là: Lần gặp gỡ tình cờ tại trường bắn ở nước ngoài, Đặng Quân vẫn mang dáng vẻ cô độc không bị cản trở đó… Hóa ra anh cũng có bạn gái sao? Vậy thì anh quả đúng là chàng trai khiến người ta chẳng tài nào nhìn thấu.
Trong suốt kỳ nghỉ Đông, Hứa Mộc Tử đều cố gắng điều chỉnh bản thân, nhưng trạng thái không được coi là ổn định. Thỉnh thoảng trước khi đi ngủ, cô sẽ xem vài mẩu chuyện “Súp gà cho tâm hồn”, rồi âm thầm tự cổ vũ, khích lệ, an ủi, nói:
Không sao, kể cả không có tài năng, không thể trở thành nghệ sĩ piano nổi tiếng, thì cô vẫn có thể dành tình yêu mãnh liệt cho piano mà. Hứa Mộc Tử, mày phải học được cách thư giãn bản thân! Ngay cả một sợi dây cao su, nếu suốt ngày bị kéo căng, thì cũng sẽ có một ngày bị kéo đứt…
Coi như đã đả thông được tư tưởng, tối hôm đó có được giấc ngủ ngon. Nhưng ngày hôm sau, cô ngồi trong phòng piano tập luyện suốt vài giờ đồng hồ, mà vẫn không thể tìm thấy cảm giác của một bài nhạc nhất định nào đó. Đã thế lại còn sai nốt, sau khi nhấn phím nhiều lần để xác nhận, cô lại bắt đầu lo lắng trở lại…
Những bản “Heaven and Earth Crack” hay “Female Snail Mending Heaven” đều đang phát đi hát lại trong lòng cô, và người khác chẳng thể cảm nhận thấy.
Ba mẹ Hứa Mộc Tử cũng cảm thấy đây không phải chuyện gì to tát, bọn họ đều nhận định, cho rằng thỉnh thoảng mất ngủ hay có những cảm xúc tiêu cực sẽ chẳng chết được. Nghĩ đến những ngày tháng khổ cực trước đó, tình hình còn tồi tệ hơn nhiều, vậy mà khi ấy đâu có ai sụp đổ, vậy nên chút cảm xúc của trẻ nhỏ này hoàn toàn không là gì.
Ba mẹ còn bận làm ăn, đãi khách, bận tiệc tùng hư vinh, hầu hết thời gian trong nhà chỉ có mình Hứa Mộc Tử và dì giúp việc phụ trách bếp núc nhà cửa.
Hôm đó, dì giúp việc nhận được điện thoại của mẹ Hứa Mộc Tử, nói phải ra ngoài giao đồ. Nhưng trong lúc lau dọn tủ trên cao, phải trèo lên ghế, khi bước xuống bà ấy đã vô tình bị trẹo chân. Hiện tại đang ngồi ở ngưỡng cửa thay giày, muốn đổi thành đôi giày da lót lông lại vô cùng khó khăn.
Đúng lúc Hứa Mộc Tử phải ra ngoài đi thăm giáo viên piano trước đây, cô hỏi gì giúp việc cần giao đồ ở đâu?
Dì nói: “Mang đến nhà ông Đặng.”
Mang sang nhà Đặng Quân sao?
Nhìn vào hình dáng của món đồ trong gói, có lẽ là chiếc bình gốm mà mẹ Đặng Quân đựng đồ ăn quê nhà, mang đến đây vào khoảng thời gian trước, thực sự đã lâu rồi mà nhà cô chưa mang trả lại.
Hai nhà cách nhau không xa, chỉ mất nhau vài phút đi bộ, vì vậy, Hứa Mộc Tử đã thay dì giúp việc, xách chiếc túi đi về phía nhà Đặng Quân.
Cô đứng trước cửa, nhấn liên tiếp mấy lần chuông, nhưng không thấy ai ra mở cửa, trong lòng thầm nghĩ có lẽ người nhà anh đều ra ngoài đi làm cả rồi. Đang tính đặt đồ ở vị trí không cản đường bên cửa, thì cánh cửa được mở ra.
Hệ thống sưởi ấm trong nhà ở miền Bắc rất đầy đủ, Đặng Quân mặc bộ đồ cotton thoải mái rộng rãi ở nhà. Hình như anh vừa tắm xong, mùi thơm sữa tắm thực vật tươi mát phân tán nhẹ nhàng cùng với hệ thống sưởi ấm trong phòng.
Mái tóc anh đã khô một nửa, đỉnh đầu hơi lộn xộn, vài nhúm tóc vẫn còn đang ướt, vừa nhìn thấy Hứa Mộc Tử, Đặng Quân hơi nhướng mày vì ngạc nhiên.
Dù sao cũng là người trưởng thành khác giới, lại chẳng phải em trai hay em gái nhà cô, nhà dì mới vừa biết chạy. Nên việc đột nhiên chứng kiến hình ảnh riêng tư của Đặng Quân, khiến Hứa Mộc Tử có chút xấu hổ.
Cô đưa chiếc túi lớn trong tay cho anh: “Tôi đến để đưa đồ.”
Đặng Quân cầm lấy chiếc túi, đặt lên tủ ở ngưỡng cửa. Anh không lập tức chào tạm biệt cô, mà bám tay trên khung cửa, nói đùa một câu: “Còn tưởng cô đến để cảm ơn và tặng quà tôi cơ chứ!”
Hứa Mộc Tử tìm trong túi áo khoác lông vũ, nhưng không có gì bên trong.
Đặng Quân bật cười một tiếng: “Đùa cô đó. Hết chưa?”
Cô gật đầu: “Hết rồi.”
Vết sưng tấy trên mặt nhanh chóng biến mất, nhưng vị trí bầm ở vai do lực giật của súng thì quả thực đã đau mấy ngày liền.
“Tôi không hỏi cái đó, ý tôi là thời kỳ nổi loạn của cô, hết rồi à?”
……
Khi Hứa Mộc Tử mở mắt ra, cô đã cảm thấy có chút buồn ngủ, không phân biệt được mình đang ở đâu. Cô sững sờ trong ánh sáng lập lòe hồi lâu mới nhớ ra đây là phòng chiếu phim của nhà trọ.
Có lẽ là cảm giác đau nhức ở vai, cổ và các khớp ngón tay, đã khiến Hứa Mộc Tử mơ đến cảnh tượng mình chơi bắn súng ở Melos, và cả… Đặng Quân trong bộ đồ mặc ở nhà đó nữa.
Những hình ảnh trong mơ đều đã từng thực sự xảy ra, nghĩ kỹ lại, thì quả thật ngày hôm đó đã phát sinh một chuyện rất đặc biệt ở trước cửa nhà Đặng Quân. Tuy nhiên, không nghĩ đến còn hơn!
Hứa Mộc Tử vùng vẫy thoát ra khỏi trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, và xoa xoa cổ ngồi dậy. Bộ phim lúc trước cô bật là một bộ phim chiến tranh, được chọn ra từ danh sách đánh giá cao. Bầu không khí và cốt truyện khá hấp dẫn, nhưng do Hứa Mộc Tử thức cả đêm, nên cuối cùng đã không trụ nổi nữa.
Lúc đầu, cô chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ, sau khi nhắm mắt hai lần, nào ngờ đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ này kéo dài đến hơn năm giờ sáng, bộ phim đã được chỉnh sang trạng thái im lặng, và chiếu được phân nửa, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa róc rách bên ngoài cửa sổ.
Trên người Hứa Mộc Tử có thêm một tấm chăn mỏng, cô nhìn sang chiếc ghế sofa bên cạnh, Đặng Quân đã không còn ở đó, chỉ thấy chiếc điều khiển từ xa vẫn ở vị trí anh ngồi.
Cô ngủ quá say, nên không hề cảm nhận thấy anh đã đến gần chỗ mình, Hứa Mộc Tử đoán, có lẽ Đặng Quân cảm thấy chán, nên rời đi trước rồi.
Trong lúc ngủ, tuy đã bỏ qua quá nhiều tình tiết trong bộ phim, không thể nắm bắt được, nhưng cô lười xem lại từ đầu, nghĩ rằng chẳng bằng về phòng còn hơn.
Hứa Mộc Tử nghiên cứu rồi tắt máy chiếu, đồng thời gấp chiếc chăn lại đặt cạnh sofa, vừa ra đến cửa lại phát hiện mình bỏ quên điện thoại, nên vòng vào bàn trà lấy.
Mới một lúc, mà đã có mười mấy tin nhắn chưa đọc, chẳng cần động não cũng có thể đoán ra, chắc chắn là của người chị họ đang sinh sống tại nước ngoài gửi đến.
Hứa Mộc Tử mở khóa, nhấp mở phần mềm, quả nhiên là chị họ, chị họ vẫn đang cố chấp nói về chuyện tình cảm của cô. Có thể cô ta đã nói chuyện với họ hàng và nhận được tin tức mới, nói ba mẹ Hứa Mộc Tử dự định để cô gặp mặt chàng trai khác. Ngoại hình của đối phương vô cùng đẹp trai, nên đang cố gắng hết sức để mai mối, còn nói không gặp thì uổng phí nữa.
Hứa Mộc Tử cảm thấy nhưng tin tức kiểu này không có chút đáng tin nào, đẹp trai trong mắt phụ huynh, luôn là kiểu đẹp trai kỳ lạ được nhìn qua “hiệu ứng” nào đó.
Người lần trước, chàng trai chơi violin, theo bọn họ nói thì anh ta đẹp trai chết mẹ đi được, nhưng thực tế cũng chỉ ở trên mức trung bình xíu xiu.
Người trước, trước nữa, chàng trai trong lĩnh vực tài chính. Họ nói anh ta giống một siêu sao ngoại quốc nào đó, đáng lẽ cô nên chụp lại màn hình gửi cho siêu sao kia, để đối phương kiện họ vì tội phỉ báng.
Nếu mấy người đó đều được coi là đẹp trai, vậy thì phản ứng của mọi người sẽ ra sao khi trông thấy Đặng Quân trong dáng vẻ không giả bộ sợ hãi xã hội?
Hứa Mộc Tử vừa đọc tin nhắn chị họ gửi đến vừa đẩy mở cửa, đến khi ngước lên đã phải sững sờ.
Sắc trời vào hơn năm giờ sáng, màn mưa âm u che khuất ánh sáng trước khi mặt trời mọc. Đường chân trời hiện ra một mảng nhỏ màu đỏ thẫm, nhìn qua ô kính cửa sổ bị nước mưa gột rửa, trông cảnh tượng rất giống một bức tranh sơn dầu cổ điển.
Đặng Quân không rời đi, lúc này đang quay mặt về phía cửa phòng chiếu phim, đứng dựa bên cửa sổ. Như những gì anh nói, anh đến nhà trọ này trước cô, đã được một tuần rồi, nên anh biết nơi đây có món gì ngon, có cái gì hay để chơi, có cảnh sắc gì đẹp.
Không giống như cô, còn chẳng thèm nghiêm túc đọc cuộc truyện tranh kim chỉ nam mà chủ nhà trọ chu đáo chuẩn bị.
Nếu không ngủ được, ắt hẳn Đặng Quân vẫn còn rất nhiều thứ có thể làm, thế nhưng anh lại chọn cầm lon trà thảo mộc đứng ở đây, là vì câu “tôi không đi đâu” đã nói với cô sao?
“Dậy rồi à?”
Trà thảo mộc Đặng Quân đang cầm đã được ướp lạnh, bên ngoài phủ một tầng sương giá. Nơi những đầu ngón tay chạm vào, sương lạnh ngưng tụ thành những giọt nước, trượt xuống dưới theo thân chai.
Vốn dĩ Hứa Mộc Tử định nói, trời sáng rồi mà, ma cũng sợ sáng, nên anh không cần phải đứng canh ở đây như vậy. Nhưng cô lại bị phân tâm khi trông thấy lớp sương giá trên đầu ngón tay anh và trên lon nước.
Trong kiểu thời tiết thế này, nhiệt độ giảm sâu, thậm chí cả nhà trọ cũng phải chuẩn bị một số loại đồ uống đường phèn chống lạnh. Vậy tại sao thứ mà Đặng Quân luôn uống nếu không phải trà cúc trắng thanh nhiệt, thì sẽ là trà mát giải nhiệt chứ?
Sao thế nhỉ, Đặng Quân bực tức chuyện gì sao?