Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Một Ngày Mưa

Chương 5: 04:00 AM (2) – Tôi không đi đâu.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sự hoảng loạn trong bóng tối khiến Hứa Mộc Tử như sắp phát điên. Và chính Đặng Quân là người lùi lại nửa bước theo cơn hốt hoảng của cô và thò tay vào nhà ăn, bật công tắt đèn lên.

Đèn mà anh bật không phải đèn ở sảnh chính, ánh đèn ấm áp và dịu dàng trong phòng ăn sáng lên, không hề chói mắt, nhưng cũng đủ nhìn rõ mọi vật xung quanh và xua tan bầu không khí kinh dị do sét đánh.

Đèn đang sáng, lòng can đảm cũng quay về đôi chút, lúc này Hứa Mộc Tử mới nhận ra mình đang bám chặt lấy Đặng Quân, khuôn mặt sắp vùi vào người anh đến nơi.

Cô bối rối buông vạt áo anh ra, đến khi quay người, lại càng xấu hổ hơn khi phải đối mặt với Hạ Hạ vô tội đang đứng ngoài hành lang. Vừa rồi quả thực là bất lịch sự khi cô hét lên có ma với Hạ Hạ, nên hiện tại đang đỏ mặt liên tục xin lỗi cô ấy.

Theo Hạ Hạ nói, cô ấy đang ngủ thì bị tiếng sấm đánh thức, lúc xuống lầu, vẫn có nguồn điện trong nhà ăn đủ để nhìn. Cộng thêm đã làm việc ở đây hai năm, thông thạo mọi ngóc ngách, nên không nghĩ đến việc bật thêm đèn chỗ khác, hoàn toàn chẳng ngờ đến giữa chừng đèn lại tắt.

Hạ Hạ trông có vẻ rất tự trách, bèn vội vàng cuốn mái tóc dài đang buông xõa lên, rồi búi thành cụm tròn trên đỉnh đầu: “Thực sự xin lỗi, tôi không làm cô sợ…”

Hạ Hạ bỗng dừng lại, sau khi di chuyển ảnh mắt đến phía Đặng Quân, mới tiếp tục nói: “… Không làm bọn cô sợ chứ?”

Hứa Mộc Tử vẫy tay: “Không, không, là tôi tự làm tôi sợ thôi.”

Cả hai cô gái đều tự nhận lỗi sai về mình, rồi xin lỗi nhau đúng năm phút đồng hồ, nếu còn tiếp tục thế này thì có lẽ sẽ đến bước quỳ gối, dập đầu mất.

Vì vậy, Đặng Quân đành nhàn nhạt lên tiếng: “Xuống đây làm gì thế?”

Hứa Mộc Tử tưởng anh đang nói với mình, nên không hiểu phải quay sang nhìn, phải mất vài giây, cô mới phản ứng lại, người anh đang hỏi là Hạ Hạ.

Không có chủ ngữ, có vẻ như… Đặng Quân và Hạ Hạ rất thân thiết với nhau nhỉ?

Khuôn mặt Hạ Hạ vẫn đang ngái ngủ, hàng lông mi cọ xát dính chặt vào mí mắt dưới, cô ấy giơ tay chỉ về phía cửa sổ: “Mưa to quá, tôi xuống để… Ơ?”

Tất cả cửa sổ đã được đóng lại, không hề bị mưa hắt vào, đến cả điều hòa tổng cũng đang bật chế độ ấm thật chu đáo, hoàn toàn chẳng thấy lạnh.

Hứa Mộc Tử còn chưa kịp suy nghĩ về giọng điệu nghi ngờ đó, thì lại nghe Hạ Hạ nhanh chóng đổi lời: “Xuống kiểm tra điện, nước.”

Nghĩ đến bình đồ uống nóng xua tan cái lạnh, Hứa Mộc Tử lại nói cảm ơn Hạ Hạ, đồng thời nói rằng mình đang định lên lầu để xem phim.

Hạ Hạ không có ý định dẫn đường, sau khi kiểm tra tình hình dưới lầu, cô ấy lại vừa ngáp vừa về ngủ tiếp.

Và nhiệm vụ dẫn đường vẫn là Đặng Quân, sau vụ nhầm lẫn vừa rồi, Đặng Quân luôn im lặng, đi bên cạnh Hứa Mộc Tử cũng không thấy lên tiếng.

Anh không lôi chuyện đó ra để trêu đùa Hứa Mộc Tử, nhưng đang yên đang lành lại vồ vào người ta, vẫn khiến cô cảm thấy thiếu tự nhiên, nên cũng rơi vào trầm mặc.

Các phòng có ban công và cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đều là phòng ngủ của nhà trọ. Ngược lại, phòng chiếu phim lại hơi hẻo lánh hơn, nó nằm ở cuối hành lang tầng trên. Phòng có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, khá rộng rãi và phong cách trang trí vẫn ấm áp như vậy.

Trên chiếc ghế sofa mềm mại là một hàng gối hình cây nấm, cạnh bàn trà bày đầy hoa hồng khô, cùng với đó là chiếc máy khuếch tán tinh dầu màu xanh đang nhạt tỏa ra mùi thơm của sả.

Đặng Quân chiều chỉnh máy chiếu, Hứa Mộc Tử ngồi xổm bên cạnh dõi theo động tác quen thuộc của anh, cuối cùng cô đã tìm ra chủ đề để nói chuyện: “Anh đến đây nhiều ngày rồi sao?”

Động tác trên tay anh hơi dừng lại: “Khoảng một tuần.”

“Anh đến một mình à?”

“Ừm, muốn xem phim gì?”

Cô liếc nhìn vào màn hình máy chiếu, nhưng không thể quyết định: “Tôi không biết, hay là… Anh cứ phát đại một bộ nào đó cũng được.”

Thực ra, Hứa Mộc Tử rất ít khi xem phim, dường như toàn bộ thời gian của cô đều dành hết cho việc tập luyện piano. Cô từng cho rằng mình là thiên tài, nghĩ rằng sau này mình có thể đứng trên đỉnh kim tự tháp giống như những bậc thầy piano nổi tiếng thế giới.

Tất nhiên, cô cũng đã từng thua, là khi còn nhỏ.

Đêm khuya, Hứa Mộc Tử lẻn ra khe cửa, nhẹ nhàng hé mở cửa rồi nằm bò xuống, nhìn trộm tivi trong phòng khách. Người lớn trong nhà đều thích xem phim, bất luận họ mở phim gì, thì cô đều theo dõi một lúc mà chẳng rõ đầu đuôi.

Có lẽ Hứa Mộc Tử sợ ma là vì một ngày nọ, khi lén lút hé cửa, cô đã nhìn thấy một bộ phim kinh dị kinh điển những năm 1980 đang chiếu trên TV. Hai cô bé mặc váy xanh, tay trong tay đứng ở hành lang, mỉm cười một cách kỳ lạ, hỏi: “Cậu có muốn chơi cùng tụi tớ không?”

Hứa Mộc Tử lập tức sợ hãi đóng chặt cửa lại: “…”

Sau đó, cùng với sự gia tăng của bài tập về nhà cũng như gia tăng thời gian tập đàn, thì Hứa Mộc Tử chỉ có rất ít cơ hội để xem một bộ phim hoàn chỉnh mà không bị phân tâm, và bộ phim kinh dị đó đã trở thành top 1 cái bóng tuổi thơ trong cô.

Đặng Quân cầm điều khiển từ xa đến, Hứa Mộc Tử nhấp vào một bộ phim có điểm đánh giá cao. Để tạo hiệu ứng chiếu, tất cả đèn trong phòng đều tắt và hình ảnh cũng được phản chiếu rõ ràng trên màn hình chiếu.

Tuy bộ phim đã bước vào phần cốt truyện, nhưng hình ảnh lúc tắt đèn dưới lầu luôn lóe lên trong đầu Hứa Mộc Tử. Cô hoảng loạn ngước lên, cũng là lúc bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn xuống mình, có lẽ bản thân không nên đơn độc nữa rồi!

Sau cơn sợ hãi, thì việc phải một mình xem phim trong căn phòng tối tăm, vẫn đòi hỏi lòng can đảm của Hứa Mộc Tử. Cô luôn cảm thấy sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ đột ngột xuất hiện tại góc có ánh sáng lờ mờ kia.

Còn Đặng Quân, dù sao thì anh cũng là người!

Hứa Mộc Tử uyển chuyển dò hỏi: “Anh có buồn ngủ không?”

Đặng Quân ngồi ngả người ở khoảng cách cách cô chưa đầy một mét, hiển nhiên là anh chẳng hề hứng thú với bộ phim mà cô đã chọn, lúc này đã nhắm mắt, khoanh tay dựa lưng ra sau: “Em xem đi, tôi không đi đâu.”

Hứa Mộc Tử đang ôm chiếc gối hình cây nấm trong lòng, nghe vậy bèn sững sờ, trước đây, anh cũng đã từng nói câu “tôi không đi đâu” với cô.

Đó là vào mùa Đông năm nhất đại học, khi mà Hứa Mộc Tử đang ở trong trạng thái tồi tệ nhất. Trong mắt tất cả mọi người, cô xinh đẹp, gia đình có điều kiện tốt, lại có tài năng, nên hoàn toàn chẳng cần phải lo lắng bất cứ điều gì.

Hồi nhỏ, rất nhiều người đều nói Hứa Mộc Tử là thiên tài, đặc biệt là trong những năm khi mà ảnh cô chơi piano được làm thành áp phích.

Hứa Mộc Tử từng cho rằng mình là thiên tài, tuy nhiên càng học càng hiểu rõ khoảng cách. Cô đã từng âm thầm nỗ lực, muốn thực sự có được vinh quang, nhưng sau đó mới nhận ra rằng chăm chỉ chỉ có thể bù đắp cho điểm yếu của bản thân, và khó có thể biến mình trở thành thiên tài.

Hứa Mộc Tử từng mang thân phần là nhà vô địch qua các cuộc thi cấp trường, cấp Thành phố và cấp Tỉnh. Nhưng sau khi đến cuộc thi cấp toàn quốc, cô cũng bắt đầu gặp vô số các đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ. Bọn họ vô cùng tài năng, trẻ tuổi hơn cô và cũng có năng lực hơn cô.

Kể từ đó, Hứa Mộc Tử đã bắt đầu trượt khỏi top 3. Cô là người dễ nản lòng, cũng rất dễ căng thẳng.

Trước đây, cho dù thường xuyên giành quán quân, chắc chắn có được niềm tự hào, đến thuận buồm xuôi gió, thì cô cũng vẫn căng thẳng. Tuy không thể hiện quá rõ ràng, nhưng vài đêm trước mỗi buổi thi đấu, cô đều sẽ mất ngủ, dẫu rằng điều đó hoàn toàn chẳng ảnh hưởng đến kết quả của cuộc thi.

Sau khi khó khăn đạt được thứ hạng, Hứa Mộc Tử lại rời khỏi cái ảo tưởng gọi là thiên tài, áp lực cũng dần tăng lên. Càng sợ thất bại, thì thần kinh lại càng căng thẳng, mỗi lần trước khi cuộc thi diễn ra, cô đều lo lắng đến bồn chồn, toàn thân run rẩy, thỉnh thoảng còn gặp phải các triệu chứng đau thần kinh.

Thời điểm đó, Hứa Mộc Tử có rất ít bạn bè, một phần lý do là vì cô có ngoại hình lạnh lùng, tính cách không đủ hướng ngoại, đáng yêu. Cũng có một phần lý do là vì piano, sáu tiếng mỗi ngày, dường như toàn bộ thời gian rảnh rỗi đều dành cho việc tập luyện.

Khi các cô gái đang cùng nhau thảo luận về một bộ anime, một chương trình tạp kỹ hay một bộ phim truyền hình nào đó. Cũng như một ngôi sao nổi tiếng, một cuốn sách, hoặc những bộ trang phục và kiểu tóc phổ biến nhất mùa…

Ngoài ra, khi các bạn nữ hẹn nhau cùng đi du lịch trong kỳ nghỉ, thì Hứa Mộc Tử luôn ngồi cạnh họ, như một người ngoài cuộc.

Chẳng một ai thảo luận về Frédéric Chopin đang khiến cô bị nghiền nát. Không ai hiểu rằng so với làn da chẳng nốt mụn trứng cá và thân hình có ăn thế nào cũng không mập, thì cô càng hy vọng mình có một bàn tay quá khổ, hay dẫu mười, mười một độ vẫn có thể chạy bộ vô cùng thoải mái.

Không một ai bầu bạn cùng cô, việc tập luyện đàn thật cô đơn, vậy nên mọi hỷ nộ ái ố đều được phát tiết trong phòng piano.

Ngay cả khi giây trước cô còn đang nhấn sai phím đàn vì không kiểm soát được cảm xúc, thì giây tiếp theo cũng phải gói gọn phần cảm xúc đó lại, ngồi xuống trước cây đàn, và tiếp tục hoàn thành “sáu tiếng đồng hồ” của ngày hôm đó.

Người bạn thân thiết nhất của Hứa Mộc Tử là bạn cùng bàn thời cấp ba. Bạn cùng bàn nói mình thích gương mặt lạnh lùng của Hứa Mộc Tử, luôn khen ngợi cô có vẻ ngoài “cao cấp” như những nhân vật được chưng trên bìa tạp chí.

Tuy nhiên, thân là một người bạn thân, nhưng bạn cùng bàn cũng không tài nào hiểu được những áp lực của Hứa Mộc Tử.

Hơn nữa, việc cô có thể đi du học cũng đã đủ khiến cho bạn cùng bàn ngưỡng mộ rồi. Cô ấy sẽ kéo kéo tay áo chiếc váy hàng hiệu trên người Hứa Mộc Tử, và nói với Hứa Mộc Tử đang không thể xốc lại tinh thần rằng:

“Tớ nói này, Hứa đại tiểu thư, ngày nào cậu cũng ăn ngon mặc đẹp, vậy thì có gì phải áp lực chứ? Nếu vậy, những người nghèo đến cây đàn piano cũng chẳng mua nổi như bọn tớ sẽ sống kiểu gì?”

Hứa Mộc Tử cũng chẳng có cách nào giải thích với bạn cùng bàn, rằng thực ra bản thân cô cũng có những mục tiêu xa hơn. Tuy nhiên con đường ấy lại quá dài, quá xa, dường như cô chẳng bao giờ đến được tới đích.

Có lẽ trên thế giới này không tồn tại cái gọi là sự đồng cảm, vậy nên một vài câu nói khi người khác nghe thấy sẽ chỉ như “không ốm vẫn rên” mà thôi. Do đó, cô không còn đề cập đến vấn đề áp lực với bất cứ kỳ ai nữa.

Mùa Đông năm đó, nỗi lo âu của Hứa Mộc Tử đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, dưới tình huống thất bại tại cuộc thi, cô đã mất đi cơ hội tham gia một buổi biểu diễn hòa nhạc nào đó.

Vốn dĩ có một cuộc thi đấu tại nước ngoài, nhưng cô lại thường xuyên mắc lỗi trong lúc luyện tập, ngày nào cũng đau đớn đến không ngủ nổi, lại là đau dây thần kinh do áp lực.

Gia đình đã tìm đến bác sĩ giỏi nhất, bác sĩ khuyên cô nên nghỉ ngơi thư giãn, để giảm bớt căng thẳng. Ba mẹ Hứa Mộc Tử vô cùng bối rối kéo bác sĩ lại để giải thích, nói rằng con gái mình rất thoải mái, bọn họ không hề tạo áp lực cho cô, trong các cuộc thi thua thì thua, cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Hứa Mộc Tử biết, nguyên nhân của áp lực đó bắt nguồn từ phía bản thân cô, là do tham vọng của cô quá lớn, do cô một lòng muốn đứng trên đỉnh của kim tự tháp.

Thế nhưng, bảo một thiên tài được khen ngợi suốt mười mấy năm trời, phải làm sao để chấp nhận được việc, thực ra bản thân chỉ là một người bình thường không đủ tài năng đây?

Đồng thời với đó, là những bữa tiệc hư vinh của ba mẹ cô vẫn còn đang tiếp diễn.

Khi Hứa Mộc Tử mệt mỏi bước ra khỏi phòng tập piano, cô đã nghe thấy mẹ mình nói với tông giọng quãng tám trong men say, rằng: “Vài ngày nữa, Mộc Tử sẽ đến tham gia cuộc thi tại Melos, áp lực rất lớn.”

Giọng điệu của bà ấy không hoàn toàn chỉ có lo lắng, mà là khoe khoang. Có người phối hợp khen ngợi Hứa Mộc Tử, tiếp đó là giọng nói của mẹ Đặng Quân truyền đến: “Thật trùng hợp, Đặng Quân cũng đang ở Melos.”

“Vậy thì trùng hợp quá, Đặng Quân đến đó chơi sao?”

“Làm gì có, thằng nhóc đó, kỳ nghỉ cũng chẳng thèm nghỉ ngơi, nó đang tham gia hoạt động của trường, nói là giúp giáo viên ghi chép số liệu.”

Mẹ Đặng Quân nói, nếu Hứa Mộc Tử ở bên đó có việc gì cần giúp đỡ, thì có thể liên lạc với Đặng Quân, dù sao thì Đặng Quân cũng lớn hơn Mộc Tử hai tuổi, là anh trai lớn.

Lo lắng bị “cướp mất ánh đèn sân khấu”, mẹ Hứa Mộc Tử đã vội vàng chứng minh tính tự lập của con gái, bèn từ chối: “Chỗ Mộc Tử có giáo viên dẫn đoàn, Đặng Quân cũng bận rộn, không nên tạo thêm phiền phức cho thằng bé nữa.”

Hứa Mộc Tử có một cảm giác rất kỳ lạ rằng: Chắc chắn Đặng Quân đang không hề bận rộn công việc ở Melos.

Sự cô đơn lâu năm đã khiến con người ta sản sinh nổi loạn, Hứa Mộc Tử đã không tham gia cuộc thi.

Sau khi đến Melos, cô nói với giáo viên rằng mình thấy không khỏe, không thể tham gia cuộc thi, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó liên lạc với cơ sở trải nghiệm bắn súng tại địa phương.

Cô cần phải tự cứu lấy chính mình, cần chút kí©h thí©ɧ khác với thường ngày, và cứu vớt linh hôn đang bị mắc

kẹt trong căng thẳng lo âu. Nếu không thì cả đời này, cô sẽ chẳng thể tiếp tục tham gia thi đấu nữa.

Vào ngày diễn ra cuộc thi, Hứa Mộc Tử đến căn cứ, trời chưa sáng đã theo xe đến trường bắn, đó là một loại cảm giác căng thẳng mới, kèm theo sự phấn khích.

Cả cơ thể Hứa Mộc Tử đều run rẩy khi nghe người hướng dẫn giải thích cách vận hành. Âm thanh súng bắn xung quanh kí©h thí©ɧ thần kinh cô, trong cơn gió lạnh, có ai đó đang la hét vô cùng vui vẻ…

Nào ngờ, Hứa Mộc Tử lại gặp Đặng Quân ở đây. Đặng Quân – người được cho là tài đức vẹn toàn, đang tham gia hoạt động do nhà trường tổ chức tại Melos như lời phụ huynh nói. Lúc này, đang cầm khẩu súng trường bắn vào những chiếc đĩa bay.

Anh đặt súng xuống và nghe bạn đồng hành nói, có một cô gái trong nước cũng muốn chơi trò này, cô ấy rất xinh đẹp, lại còn cool ngầu nữa.

Đặng Quân không hứng thú với con gái, chỉ có điều trong khi tóm tắt lại kinh nghiệm ngắm bắn của mình, thuận theo lời nói của bạn đồng hành, anh đã tình cờ liếc nhìn một cái.

Đến khi rời mắt chuẩn bị tiếp tục bắn, anh mới đột ngột phản ứng lại, dáng vẻ mà mình vừa nhìn thấy có vẻ rất quen mắt? Đặng Quân nhíu mày, nhìn lại lần nữa, đó là Hứa Mộc Tử.

Cô mặc chiếc áo khoác lông vũ màu trắng và đội chiếc mũ len màu trắng, đứng bên ngoài trời tuyết. Chóp mũi đỏ ửng vì gió lạnh, lúc này đang căng mặt lắng nghe nhân viên giới thiệu về các gói bắn súng khác nhau.

Nếu bỏ qua bàn tay đang nắm chặt đôi găng tay của cô, mà chỉ đánh giá từ vẻ mặt thờ ơ với chiếc cằm hơi hếch lên kia, thì quả thực trông cô đúng như những gì người bạn đồng hành nói, vô cùng cool ngầu, giống “chị đẹp slay”.

Nhưng Hứa Mộc Tử vừa lên tiếng, thì hình tượng của cô đã hoàn toàn sụp đổ, như chiếc đĩa nhựa bị người chơi khác bắn trúng.

Hứa Mộc Tử đi bên cạnh nhân viên, liên tục hỏi nhân viên bằng tiếng nước ngoài xem hoạt động nào an toàn hơn, liệu có gây hại cho bàn tay hay không, liệu có ảnh hưởng đến thính giác hay không… Cẩn thận lắng nghe, sẽ phát hiện giọng nói của cô đang run rẩy.

Bạn đồng hành dùng cùi chỏ huých Đặng Quân một cái, rồi mỉm cười nói: “Cô gái kia đáng yêu thật đó, ngoại hình tương phản với tính cách sao? Nhìn thôi cũng muốn tới bắt chuyện rồi.”

Nhân viên bên cạnh Hứa Mộc Tử đã giải thích rất nhiều lần, nhưng hiển nhiên đối phương cũng không ngờ rằng cô gái cool ngầu này, khi nói chuyện lại dài dòng như vậy. Dần dần anh ta đã trở nên mất kiên nhẫn, sau đó chỉ tay về hướng cách đó không xa, và đề nghị Hứa Mộc Tử đi chơi khẩu súng nhỏ nhất trong trường bắn.

Cô do dự, đi vài bước theo người phụ trách đến khu vực súng nhỏ, sau đó lại quay ngược trở về, mang theo chút lòng quyết tâm, kiên quyết nói mình muốn chơi bắn súng trường.

Lần này, đổi thành nhân viên phụ trách là người không yên tâm, đối phương xác nhận lại hết lần này đến lần khác, rồi mới chịu đưa cô đi.

Độ giật của súng trường là quá mạnh, chưa nói tới con gái, đến cả nhóm các chàng trai thường xuyên rèn luyện thể thao, chơi xong cũng bị bầm ở vai, về nhà bị đau vài ngày là chuyện bình thường.

Thời điểm Hứa Mộc Tử đi ngang qua, đột nhiên Đặng Quân đã vươn tay ra ngăn cô lại.

“Chơi trò này dễ bị thương lắm đó.”

Cho dù là ở người ngoài, thì việc lén đi chơi cũng vẫn có chút chột dạ, sự xuất hiện bất ngờ của Đặng Quân đã khiến Hứa Mộc Tử giật mình, cô đánh rơi một chiếc găng tay, rớt xuống mặt đất đầy tuyết.

Cô cúi xuống nhặt găng tay lên, sau đó hỏi ngược lại anh: “Vậy anh có bị thương không?”

“… Trước mắt thì không.”

Hứa Mộc Tử nói: “Vậy tôi cũng chưa chắc đã bị thương.”

Chém gió hơi sớm, cuối cùng vẫn bị thương.

Hứa Mộc Tử thậm chí còn chưa bao giờ chơi game bắn súng trên điện thoại, do không kiểm soát tốt tư thế của mình, nên cô đã bị độ giật của súng trường va vào sườn mặt.

Cơn đau ập đến khiến Hứa Mộc Tử phải hít vào một hơi, nhưng cô vẫn khăng khăng muốn dùng hết số lượt bắn trong combo. Sau khi kết thúc, cánh tay đau nhức, bên tai cũng ù ù, mặt thì sưng vù.

Hứa Mộc Tử ngồi trong khu vực nghỉ ngơi của căn cứ, tìm nhân viên xin một cốc đá để chườm mặt. Một lúc sau, Đặng Quân cầm theo áo khoác lông vũ đi đến, ngồi xuống bên cạnh cô.

Trên người anh có mùi thuốc súng, anh liếc nhìn qua khuôn mặt hơi sưng của cô: “Nghe nói, đáng lẽ lúc này cô đang có mặt tại địa điểm thi đấu piano cách đây 37km.”

Hứa Mộc Tử không để lộ điểm yếu: “Tôi cũng nghe nói đáng lẽ lúc này anh đang giúp giáo viên ghi chép số liệu.”

Đặng Quân hơi sững sờ, sau đó bắt đầu mỉm cười. Mái tóc của anh ngắn hơn trước đôi chút, giọng cười lớn có chút lưu manh, sau khi cười, anh để lại cho cô cốc sôcôla nóng, rồi đứng dậy định rời đi.

Lớn bằng ngần này rồi, nhưng Hứa Một Tử chưa một lần nổi loạn, ở nơi đất khách quê người, lúc này mặt lại đang sưng, khiến cô có chút sợ hãi. Một tay cầm cốc đá, tay còn lại là cốc sôcôla nóng, ánh nhìn đuổi theo bóng lưng đang rời đi của Đặng Quân, nhất thời Hứa Mộc Tử không biết phải mở miệng thế nào.

Đặng Quân chỉ bước đi vài bước, anh nói với nhân viên vài câu bằng tiếng nước ngoài, trong khi nhân viên đang nói vào bộ đàm, anh đã ngoái đầu lại nói ra ba từ với cô.

“Tôi không đi.”

Hứa Mộc Tử ngồi xe của nhóm Đặng Quân về khách sạn, anh cùng mấy người bạn ở tại khách sạn khác. Mấy chàng trai lớn tuổi hơn cô không tiện vào phòng cô, nên sau khi chắc chắn mặt cô không gặp phải vấn đề gì quá nghiêm trọng, bèn rời đi luôn.

Sáng sớm hôm sau, trước khi về nước, trong lúc đang thu dọn hành lý, Hứa Mộc Tử nhận được điện thoại của lễ tân, nói có người gửi đồ cho cô. Đến khi chạy xuống xem, hóa ra là một túi thuốc giảm sưng.

Hành vi nổi loạn của cô không bị ba mẹ phát hiện, bọn họ tin lời giải thích của Hứa Mộc Tử, cho rằng cô không tham gia cuộc thi là vì vấn đề sức khỏe, phải ở lại phòng khách sạn nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng, Hứa Mộc Tử lại nghĩ đến dáng vẻ đứng hút thuốc bên ban công của Đặng Quân, cô cũng đoán được, lý do tại sao anh lại làm vậy.

Năm hết Tết đến, bữa tiệc lại đến lượt tổ chức tại nhà Hứa Mộc Tử. Mấy bà mẹ vẫn vô cùng tự nhiên nói về con cái của các gia đình, và điểm nhấn luôn nằm ở cuối cùng. Cứ thế cho đến trước bữa ăn, mẹ của Đặng Quân mới tươi cười chia sẻ tình hình mới nhất của con trai mình.

Hứa Mộc Tử nghe thấy bà ấy nói, hình như dạo gần đây Đặng Quân đang có người yêu.
« Chương TrướcChương Tiếp »