Đúng bảy giờ, đồng hồ phát nhạc kêu lên một lúc, giai điệu “Silent Night”. Tiết tấu nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức mấy chú mèo mướp đang cùng ngủ trong chiếc hộp gỗ.
Đã có người ngồi xổm cạnh chiếc hộp gỗ để ngắm nhìn mèo con, đó là khách mới đến homestay vào hơn năm giờ sáng – chàng trai có nước da rám nắng.
Anh ta cũng giống như Hứa Mộc Tử, không chuẩn bị áo khoác dày, vẫn đang mặc quần đùi và áo ba lỗ, bên ngoài có thêm chiếc áo choàng tắm. Lúc này, đang cầm dây buộc của áo choàng tắm đung đưa qua lại bên trên hộp gỗ, ý đồ muốn trêu chọc chú mèo mướp mới tỉnh giấc.
Anh ta bị chú mèo mướp hung dữ khè một tiếng, hai chú mèo con kế bên cũng học theo, dùng giọng non hơi sữa của mình để dọa người. Chúng giận dữ đến cái đuôi thẳng tắp, như ăng – ten.
Chàng trai “á” một tiếng, thu lại dây buộc áo trong tay, rồi sờ sờ chóp mũi, ngoái đầu: “Cũng nóng nảy gớm nhỉ!”
Cậu chàng nói về phía Hứa Mộc Tử, giọng điệu quá đỗi quen thuộc và tự nhiên, khiến cô phải nhìn ra sau một cái mới xác nhận rằng đúng là anh ta đang nói chuyện với mình.
Đối phương lại nói: “Nghe Hạ Hạ nói, mấy chú mèo này là do cô mang về? Bọn chúng có cào cô không?”
Người thực sự mang mèo về… Lúc này, vẫn đang tán gẫu với cô gái xinh đẹp bên ngoài cửa sổ kia. Làn gió thổi làm rối mái tóc uốn xoăn của người phụ nữ, cô ta phải đưa tay lên vuốt vuốt lại.
Ở cô ta có cảm giác đẹp kiểu trưởng thành, không biết nghe thấy Đặng Quân nói gì, mà ngượng ngùng nở nụ cười.
Hứa Mộc Tử rời mắt, không đề cập đến Đặng Quân, mà nói với chàng trai rằng lúc đó homestay có cung cấp đồ ăn cho mèo, nên việc đưa chúng về đây cũng khá suôn sẻ.
Chàng trai tên là Hình Bành Kiệt, tính cách vô cùng hướng ngoại, cậu ta chủ động kể chuyện trước đây mình và bạn gái có nhận nuôi một chú mèo hoang, rồi bị nó cào bị thương ở cánh tay.
“Chú mèo đó còn hung dữ hơn cả chú mèo mướp này, tôi còn phải đến bệnh viện để tiêm phòng dại nữa.”
Khi trò chuyện trực tiếp với nhau mới phát hiện ra rằng, trán, má và mũi của Hình Bành Kiệt có các vệt đỏ đậm nhạt khác nhau, trông như bị cháy nắng. Hơi giống hiệu ứng màu đỏ cao nguyên có chút khoa trương thường thấy trong các bức ảnh nghệ thuật về trang phục của người Tây Tạng. Nghe nói anh ta vừa trở về từ sa mạc.
Hạ Hạ cầm theo chiếc áo choàng tắm dày đi tới: “Vậy thì trước khi ra ngoài, anh cũng mặc cái này đi ạ.”
Hình Bành Kiệt liến thoắng nói cảm ơn, Hạ Hạ phải vào chuẩn bị bữa sáng, nên dặn dò vài câu bèn vội vã rời đi.
Hình Bành Kiệt thích nói chuyện phiếm, quay đầu lại lại bắt đầu tiếp tục trò chuyện với Hứa Mộc Tử. Nói vốn dĩ anh ta định đến đây chơi từ vài ngày trước, nhưng không đặt được phòng, hết cách, mới đành ở lại sa mạc.
Cuối cùng, là đưa ra kết luận: “Homestay này chỗ nào cũng tốt, chỉ có điều quá khó đặt phòng, đây là tôi còn đặt trước hẳn năm ngày rồi đó.”
Chàng trai còn hỏi Hứa Mộc Tử, xem cô phải đặt trước bao lâu mới đặt được phòng có ban công ngoài trời ở tầng hai?
Hứa Mộc Tử sững sờ: “Tôi đặt đột xuất mà.”
Giọng điệu của Hình Bành Kiệt đột ngột cất cao: “Không phải chứ, đặt đột xuất mà vẫn còn phòng sao?”
Quả thật cô đặt phòng chỉ là đột xuất và đặt được ngay! Ở nhà nghe cằn nhằn đến mệt, Hứa Mộc Tử đã đặt phòng lúc gần mười một giờ, còn nhận được luôn điện thoại xác nhận đặt phòng từ phía homestay, hỏi cô ngày hôm sau nữa còn muốn tiếp tục ở đó hay không?
Lúc đó, Hạ Hạ có nói, nếu muốn thuê tiếp thì không chắc chắn là còn phòng, phải đợi bên phía bọn họ xác nhận xong xuôi rồi liên lạc lại với cô.
Hứa Mộc Tử nói: “Có lẽ mọi người kiểm tra tình hình thời tiết, biết hai ngày nay có mưa lớn, nên mới hủy đặt phòng.”
“Ồ, cũng có khả năng là vậy.”
Khu vực sinh hoạt chung dưới lầu một đang có khoảng mười người, cặp đôi muốn đi ngắm mặt trời mọc cũng có mặt, lúc này đang chụp ảnh bên cửa sổ.
Ngoài ra, còn có vài người ngồi ì trên sofa nghịch điện thoại, có lẽ là chờ đến giờ ăn sáng. Khi Hạ Hạ nói có thể ăn sáng rồi, mấy người họ liền đứng dậy, Hình Bành Kiệt cũng lập tức đi theo.
Đặng Quân vẫn đang nói chuyện, không buồn ăn sáng nữa hay sao?
Hạ Hạ biểu thị rằng do vấn đề thời tiết, nên bữa sáng được cung cấp cũng có chút thay đổi, canh sườn hầm củ sen và đậu xanh giải nhiệt đã đổi thành canh sườn dạ dày cừu giữ ấm.
Rõ ràng là tính cách của Hình Bành Kiệt rất dễ hòa đồng với mọi người, anh ta giơ ngón cái lên, nói: “Thực sự vô cùng cẩn thận và chu đáo, chắc chắn tôi sẽ đánh giá năm sao cho homestay của các cô, cần tôi đề cập đến tên của cô dưới phần bình luận không? Liệu có được phần trăm hoa hồng hay tiền thưởng gì không?”
Hạ Hạ đỏ mặt lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ cần khen ngợi homestay của chúng tôi là được rồi ạ!”
Hứa Mộc Tử thấy mình đã học hỏi được, bèn mở phần thông tin đặt phòng của homestay ra để viết đánh giá. Phần đánh giá về homestay đều rất tốt, trước khi đặt phòng, do vội vàng muốn ra ngoài, nên cô chỉ xem qua bình luận, hoàn toàn không xem xét cẩn thận những đánh giá đó.
Các vị khách nhận xét về homestay vô cùng có tâm, hầu hết đều kèm theo cả ảnh chụp. Từ những mô tả của riêng họ cho thấy, có cả người đam mê nhϊếp ảnh, cũng có người làm công ăn lương mệt mỏi vì công việc, muốn ra ngoài thư giãn, giải tỏa tâm trạng…
Đúng là ngày nắng sẽ đẹp hơn nhiều, có người đã chụp được thỏ rừng, sóc và cả cú mèo nữa. Hứa Mộc Tử bị thu hút bởi những tấm ảnh đó nên lướt xem từng tấm một.
Rồi lướt đến một dòng bình luận nào đó, có khách trọ nói rằng họ đến đây vì câu chuyện của chủ homestay, quả thực là rất tuyệt vời.
Câu chuyện gì?
Ai đó đã có câu hỏi tương tự Hứa Mộc Tử, nên bình luận ở bên dưới, hỏi câu chuyện của chủ homestay là thế nào? Đối phương trả lời lại rằng: “Hãy đọc dòng bình luận sớm nhất và dài nhất.”
Hứa Mộc Tử cũng tò mò, ngón tay cái không ngừng lướt, cũng may, cô là người đã chơi piano suốt mười hai năm, tốc độ tay rất nhanh. Sau khi lướt qua vô vàn tấm ảnh kèm miêu tả, cuối cùng đã trông thấy vài dòng bình luận đầu tiên dành cho homestay.
Có một bài bình luận rất dài, nó đến từ tài khoản Cream Puffs 0319:
“Hiện tại là 7 giờ 43 phút sáng, trời mưa lay phay, tôi đang ăn đồ ăn sáng do homestay chuẩn bị, và viết lại những dòng này. Cái đáng được khen ở đây là đồ ăn sáng hoàn toàn không phải đồ đông lạnh, món canh thực sự rất ngon.”
Hứa Mộc Tử cúi đầu nhìn phần canh trong thìa của mình, bỗng có chút cảm giác kỳ diệu, vào một ngày mưa hai năm trước, gần như cùng một khoảng thời gian, cũng có người đang ăn canh tại nhà ăn ở đây.
Cô tiếp tục đọc: “Chọn homestay này là quyết định của bạn tôi, vốn dĩ bản thân tôi tương đối nghi ngờ về nơi đây (hy vọng bạn tôi đọc đường đừng có đòi đánh tôi). Dù sao cũng là homestay mới mở, chỉ có duy nhất hai bình luận, lại đều cho năm sao, trông như “pha kè”, vậy nên khả năng “sập bẫy” là rất cao! Hahahaha…”
“Sau khi ở lại đây một đêm, tôi cảm thấy năm sau còn không đủ, nơi này thực sự rất đáng đến! Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, do khách thuê không nhiều, nên theo yêu cầu (hơi quá đáng) của bọn tôi, nhân viên làm việc đã đưa chúng tôi đi ngắm hầu hết các phòng còn trống. Tất cả ban công của mỗi phòng đều trồng các loại hoa khác nhau, vô cùng tâm huyết!”
Hình Bành Kiệt bỗng hỏi: “À phải rồi cô gái, cô tên là gì?”
Hứa Mộc Tử ngẩng đầu lên, nói xong tên của mình lại tập trung vào điện thoại.
“Khu vực sinh hoạt chung cũng vậy, nhìn ra ngoài từ mỗi ô cửa sổ, trông đều như một bức tranh. Phải nói thế nào nhỉ, vô cùng có phong cách!”
“Bạn tôi cũng muốn đầu tư làm homestay, vì vậy mới mặt dày hỏi nhân viên rằng có phải chỗ họ đã mời đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp đến để thiết kế không? Kết quả là! Vậy mà! Nó lại được chủ homestay chính tay thiết kế! Siêu, siêu, siêu, siêu, siêu đỉnh!”
“Ngoài ra, nhắc đến chủ homestay, tôi phải “thả” chuyện ở đây để mọi người hóng. Nghe nói, vốn dĩ homestay này là món quà mà người chủ định dành tặng cho ai đó…”
Câu từ có hơi nhiều!
Vào giờ ăn sáng, những vị khách bị mắc kẹt trong homestay vì cơn mưa lớn đã bắt đầu trò chuyện cùng nhau. Hứa Mộc Tử bị Hình Bành Kiệt ngồi phía đối diện gọi lần thứ hai, nên không tiện đọc tiếp nữa. Cô chỉ đành đặt điện thoại xuống, chịu đựng sự tò mò rồi đáp lại lời của đối phương.
Hình Bành Kiệt hỏi: “Hứa Mộc Tử, nhà cô có nuôi mèo không?”
Hứa Mộc Tử đáp: “Không nuôi mèo, tôi không đủ thời gian để chăm sóc thú cưng, nhiều lúc…”
Đúng lúc này, Đặng Quân – người đã kết thúc cuộc trò chuyện với người đẹp, đang bưng một phần đồ ăn sáng đi tới. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, Hứa Mộc Tử âm thầm dừng lại hai giây, rồi tiếp tục: “Nhiều lúc, đến bản thân tôi mà tôi còn chẳng chăm sóc nổi, sợ làm thú cưng thất vọng.”
Hình Bành Kiệt liếc nhìn Đặng Quân một cái, sau đó nói: “Cũng phải, mỗi lần không ở nhà, tôi đều gửi chó mèo của tôi sang nhà ba mẹ, nhờ họ chăm sóc giúp.”
Hứa Mộc Tử vừa húp canh sườn heo dạ dày dê, vừa gật đầu.
Vốn dĩ tưởng rằng Hứa Mộc Tử sẽ hỏi về chó và mèo nhà mình, nhưng đợi nửa phút sau, người bên đối diện vẫn không có động tĩnh gì. Nên Hình Bành Kiệt cầm dao ăn cắt miếng bánh ngọt, đặt vào đĩa, lên tiếng: “Nhưng chắc hẳn là cô rất thích những động vật nhỏ nhỉ?”
Hứa Mộc Tử: “Ừm, thích.”
Cách đó không xa, Hạ Hạ đã dùng một hộp thức ăn cho mèo để làm quen được với chú mèo mướp, không những có thể sờ chúng, mà còn có thể ôm nữa.
Hứa Mộc Tử ngưỡng mộ liếc nhìn vài cái: “Nhưng tôi không mấy có duyên với động vật, thú cưng người thân nuôi cũng chẳng thích chơi với tôi.”
Trước đây, khi tập piano, bên ngoài phòng đàn cũng có mèo hoang, và cô đã không ít lần cho chúng ăn. Nhưng tất cả bọn chúng đều là mèo “đểu”, ăn xong là chạy mất, không lại quá gần cô.
Từ nhỏ đến lớn, con vật nhỏ mà Hứa Mộc Tử thực sự được bế chỉ có duy nhất chú chó Corgi chân ngắn. Mà còn là sự trùng hợp ngẫu nhiên nữa.
Đúng lúc Hình Bành Kiệt hỏi Hứa Mộc Tử thích mèo hơn hay thích chó hơn, cô đã nghĩ đến cảm giác khi bế chú chó Corgi đó, và nói rằng có lẽ mình có duyên với chó hơn đôi chút.
Hình Bành Kiệt là người đã hỏi sẽ hỏi cho đến cùng, bèn hỏi tại sao Hứa Mộc Tử lại có suy nghĩ như vậy?
Người ngồi kế bên là Đặng Quân, nên Hứa Mộc Từ không muốn nghiêng đầu. Có lẽ do mối quan hệ giữa họ không đủ tự nhiên và cởi mở, đó là lý do tại sao cả hai luôn kỳ quặc và vụng về.
Họ không bao giờ trở thành những người bạn có thể trò chuyện, cũng sẽ chẳng bao giờ có thể thoải mái, cười đùa như anh đã làm với người phụ nữ xinh đẹp vừa rồi.
Hứa Mộc Tử khép lại tâm tư, tập trung vào trả lời Hình Bành Kiệt, vì cô không giỏi kể chuyện, nên chỉ nói đại khái, rằng mình đã từng ngăn xe lại để cứu một chút Corgi nhỏ.
Đối với Hình Bành Kiệt, lần đầu tiên anh ta gặp Hứa Mộc Tử là ở trong hành lang, lúc đó, cô đang cười, vì vậy ấn tượng của Hình Bành Kiệt về Hứa Mộc Tử là cô không phải người “khó tiếp xúc”.
Hứa Mộc Tử lại rất xinh đẹp, Hình Bành Kiệt thực sự muốn bắt chuyện với cô, nên không những kéo cô vào cuộc trò chuyện, mà còn lấy một đĩa bánh ngọt to đặt bên cạnh Hứa Mộc Tử.
“Cô nếm cái này đi, đỉnh lắm, ngon tuyệt luôn. Có phải con gái bọn cô đều thích đồ ngọt không?”
Đó là chiếc bánh bánh dứa nướng được cắt thành miếng nhỏ, trông rất đẹp, nhưng Hứa Mộc Tử lại bị dị ứng với dứa. Cô nói mình đã ăn khá no rồi, tạm thời không ăn nữa, nhưng Hình Bành Kiệt vẫn cố hết sức khuyến khích.
Sau đó, Đặng Quân – người nãy giờ vẫn luôn lặng im ngồi bên cạnh lại như bị lời nói của anh ta làm cho cảm động, bèn vươn tay cầm miếng bánh dứa nhỏ đó đút vào miệng mình.
Hình Bành Kiệt không nói nên lời, tựa như đang nhìn thấy một người có EQ thấp đến tận rãnh Mariana, anh ta định nói vài lần lại thôi. Cuối cùng, vẫn không kìm được phải tuôn ra một câu: “Không phải chứ, người anh em, anh thích ăn đồ ngọt đến thế cơ à?”
Đặng Quân chậm rãi thở ra một chữ: “Đúng.”
Hứa Mộc Tử biết Đặng Quân đang giải vây giúp mình, cô đã từng nói với anh rằng, vì bị nói là nhàm chán, không dễ chơi, nên cô lại càng trở nên không biết cách giao tiếp với mọi người, đến độ chẳng dám từ chối người khác.
Đặt Quân vẫn còn nhớ câu nói đó sao? Nhưng Hứa Mộc Tử không hề cảm động, thậm chí còn tức giận một cách khó hiểu. Cô không nhìn anh, cũng chẳng để ý đến anh, chỉ cầm điện thoại lên trượt mở màn hình.
Điện thoại đã không hoạt động trong khoảng thời gian dài, nên trình duyệt tự động làm mới lại từ đầu, và phần đánh giá về homestay cũng có một dòng mới. Thời gian đăng là vào ba phút trước.
“Vốn dĩ hôm nay định đến đây ở, nhưng bên phía homestay gọi điện thông báo rằng việc đặt phòng xảy ra lỗi, không đủ phòng cho khách, nên đề nghị bồi thường gấp ba lần giá, và tôi đã chấp nhận. Vừa rồi kiểm tra thời tiết, trên núi mưa to, may mà không đi. Lần tới có cơ hội sẽ đến sau, nhưng không thể không nói rằng chủ homestay thật hào phóng, hahaha…”
Quả đúng là trời mưa rất to, dự báo nói rằng lượng mưa sẽ giảm vào khoảng hơn mười giờ, tuy nhiên bên ngoài lại hoàn toàn không có xu hướng đó. Những hạt mưa giống như hạt cườm, lần lượt rớt xuống mảnh đất màu mỡ rồi từ từ bay lên thành sương mù.
Không biết là ai đưa ra đề nghị, nói rằng vừa rồi mình gọi điện xuống cửa hàng nhỏ dưới chân núi, bên họ đồng ý đưa bia lên đây. Dù sao thì trời mưa càng ngày càng to, cũng chẳng thể ra ngoài, không bằng lên phòng chiếu phim trên lầu ba, cùng uống với nhau vài ly.
Hình Bành Kiệt lập tức hỏi Hứa Mộc Tử: “Có muốn uống một chút không?”
Hứa Mộc Tử ngồi thẳng lưng, nhìn thẳng: “Được.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Hình Bành Kiệt liền vui vẻ chạy đi thương lượng về bữa tiệc rượu bất chợt này với những người khác.
Đặng Quân gõ nhẹ lên bàn: “Em uống được rượu à?”
Hứa Mộc Tử chẳng thèm nhìn anh, cô bực bội đáp lại: “Sao lại không, tôi biết uống rượu chẳng phải là do anh dạy hay sao?”