Chương 91: Hoàn toàn văn

"A Trì, tớ tan tầm đây."

Hứa Gia Ninh nhanh chóng thu dọn những đồ vật trên bàn, mặt mày hớn hở nói "hẹn gặp lại" với Lâm Trì.

Vẻ mặt Lâm Trì như nhìn thấy quỷ, ai cũng biết vì Lương Thu Thu mang thai nên sau khi kết hôn vẫn luôn không muốn thân mật với Hứa Gia Ninh, dẫn đến việc mỗi ngày anh đi làm đều treo 4 chữ "dục cầu bất mãn" lên mặt, điên cuồng làm việc, liên tục tăng ca, tiếng oán của nhân viên cấp dưới cũng sắp vọng lên đến trời cao rồi.

Mà cái tên này hôm nay lại đột nhiên cười tươi rói, lại còn tan tầm sớm nữa chứ? Chẳng lẽ trời sắp nổi bão?

"Có hẹn với chị dâu hả?" Lâm Trì thăm dò hỏi một câu.

Hứa Gia Ninh liền cười, hai mắt cong cong trả lời: "Đúng vậy, cô ấy bảo có bất ngờ cho tớ."

"Bất ngờ sao..."

Cười dâʍ đãиɠ như vậy, nhìn là biết loại bất ngờ nào rồi.

"Hắc hắc, chúc cậu đêm nay " tính" phúc."

Lâm Trì cười một cách đáng khinh, giờ phút này anh ta chỉ có hy vọng là đêm nay Lương Thu Thu sẽ cột Hứa Gia Ninh trên giường, trói tầm mười ngày nửa tháng, để anh ta có thể thoát khỏi bàn tay ma quỷ của Hứa Gia Ninh một thời gian.

"Không nói nữa, Thu Thu nhà tớ sẽ chờ không kịp."

"Đúng đúng đúng, chị dâu chờ không kịp."

Khỏi phải nói, rõ ràng là chính cậu ta chờ không kịp.

Trong lòng Lâm Trì lẳng lặng dựng lên ngón giữa cho Hứa Gia Ninh.

Tiếng bước chân đi ngày càng xa, thẳng cho đến khi bóng người đã biến mất thì Lâm Trì mới ra khỏi văn phòng.

Một đám nhân viên hốc hác như zombie, anh ta lớn tiếng hắng giọng, nhóm nhân viên khổ sở đầu tắt mặt tối liền sôi nổi ngẩng đầu.

Ai da, nhìn kìa, cả đám không còn ai giống người nữa.

"Xét thấy mọi người đã vất vả tăng ca hơn nửa tháng nay, hôm nay đặc cách cho tan tầm sớm."

Lời nói trần đầy khí phách vang lên trong văn phòng, mọi người sợ ngây người, theo sau là những tiếng hoan hô, vỗ tay như sấm.

Chị dâu à chị dâu, hy vọng đêm nay chị có thể "chiếu cố" thật tốt cái tên ông chủ sát tinh này.

*

Xét thấy lần cầu hôn đầu tiên hơi ba chấm, lần này Hứa Gia Ninh không dùng hoa hồng nữa, lựa chọn một bó bách hợp tao nhã làm món quà nhỏ dùng lấy lòng Lương Thu Thu.

Cửa vừa mở ra, anh cầm bó bách hợp trong tay, cao hứng phấn chấn đi vào phòng, trong phòng im ắng, trên bàn cơm còn có mấy ngọn nến đang cháy.

"Thu Thu, anh về rồi."

Anh chậm rãi đi đến bàn ăn, bàn ăn hình chữ nhật bày bát đĩa trắng đi, gồm bò bít tết đủ hương vị, ngoài ra giữa bàn còn có một bó hoa tươi kiều diễm nổi bật.

Bữa tối dưới ánh nến.

Độ cong khóe môi Hứa Gia Ninh càng cao.

"Thu Thu."

Anh gọi to, từ phòng bếp truyền đến tiếng vang, anh nhẹ nhàng bước đến bếp.

Dáng người thướt tha ánh vào mắt anh, Hứa Gia Ninh không tiếng động đi đến phía sau cô, hai tay vòng qua eo thon nhỏ, từng chiếc hôn chậm rãi rơi xuống cổ Lương Thu Thu.

Đυ.ng chạm nhẹ nhàng khiến Lương Thu Thu ngứa ngáy, cô quay đầu đi, dỗi nói: "Đừng quậy, em đang nấu cơm."

"Bất ngờ của đêm nay là bữa tối dưới ánh nến sao?"

Hứa Gia Ninh tiếng được tiếng mất nói, đôi đồng tử dần nhuốm dục hỏa u ám.

Lương Thu Thu tay đang cầm nồi, chậm rãi quay đầu, "Chưa hết, còn có cái khác."

Đầu ngón tay như lông chim nhẹ nhàng lướt ngang hầu kết, động tác này, gương mặt này, câu dẫn thần hồn Hứa Gia Ninh điên đảo, nguồn nhiệt dần tản xuống nửa người dưới.

"Cái khác.. là cái gì nhỉ?"

Tay giương lên, nhân lúc Lương Thu Thu không để ý, anh cướp lấy6 cái chảo trong tay cô.

Dư quang nhìn thấy được động tác nhỏ của anh, Lương Thu Thu đưa tay nâng cằm anh, đưa môi nhỏ đến môi anh, hai cánh môi khẽ chạm, môi đỏ của cô khẽ động: "Anh đoán thử xem."

Môi hôn như sấm sét đêm hè, bá đạo chiếm lấy môi cô.

Khẽ dùng sức liếʍ mυ"ŧ cánh hoa đỏ, anh gấp gáp cạy môi cô, câu lấy lưỡi nhỏ.

Tiếng nước ái muội truyền ra ngoài, ánh mắt mê ly của Lương Thu Thu như muốn tuỳ ý anh định đoạt.

Đôi bàn tay to chui vào phía trong áo, dùng sức xoa nắn hai đỉnh anh đào.

"Ưʍ.."

"Em không mặc nội y sao.."

Giọng anh khàn khàn, hai người thở dốc nhìn đối phương, Lương Thu Thu thần trí vốn bay xa vì sự đυ.ng chạm của anh chợt quay lại, cô vỗ nhẹ bàn tay đang du ngoạn trước ngực mình.

"Gấp cái gì, ăn cơm đã."

Rõ ràng là cái trừng mắt hung dữ nhưng Hứa Gia Ninh lại cho rằng đây là một loại câu dẫn, anh nhẹ mổ lên đôi môi còn hơi sưng đỏ của cô, "Ăn em trước."

Nói xong, anh lại hôn xuống, Lương Thu Thu đẩy anh, cảm giác vừa ngứa vừa đau ở dưới cổ thi nhau đánh úp, cô khẽ cắn môi dưới.

"Gia Ninh, đừng làm ở chỗ này."

Mềm nhũn cầu xin, mang theo chút cự tuyệt ngại ngùng, Hứa Gia Ninh vừa nghe lại sôi trào "thú tính ".

"Chúng ta còn chưa làm ở phòng bếp bao giờ đâu."

Anh vội vàng nói, mội bên lôi kéo áo ngủ đã lỏng lẻo của Lương Thu Thu, cô ngước mắt, "Đừng như vậy mà, em có chuẩn bị vài món đồ thú vị trong phòng."

Hứa Gia Ninh động tác chợt dừng, thần sắc kinh ngạc nhìn Lương Thu Thu.

Là cái mà anh hiểu sao? Vài món đồ thú vị? Thu Thu muốn chơi kiểu tình thú?

"Đồ vật gì mà thú vị?"

Yết hầu hơi khô, hầu kết anh lăn lộn một chút.

Lương Thu Thu rũ mắt cười, nụ cười kia có chút dịu dàng khả ái, gương mặt nhỏ trắng nõn vì thẹn thùng nên hơi phiếm hồng, vào mắt Hứa Gia Ninh khiến tim anh đập như sấm.

"Là chuyện mà anh đã nghĩ suốt 3 tháng nay đó."

Dù không nói rõ nhưng hai người đều biết đối phương muốn nói tới điều gì.

Hứa Gia Ninh trực tiếp bế Lương Thu Thu lên, phi thẳng về hướng phòng ngủ, trên đường đi thì chỗ nào đó liên tục đâm loạn, chọc cho Lương Thu Thu liên tục kinh hô, nhưng Hứa Gia Ninh đang chìm vào mộng cảnh cũng đành ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong phút chốc, cơ thể mềm nhẹ đã được đặt lên giường, Hứa Gia Ninh trông như một chú cún lớn, hai tròng mắt phát sáng nhìn cô, chỉ thiếu mỗi cái đuôi xoay vài vòng.

Lương Thu Thu ngồi dậy, lui đến mép giường, ngón tay ngoắc ngoắc đầy phong tình vạn chủng nói: "Đến đây nào."

Hứa Gia Ninh thần sắc si mê tựa như tên thủy thủ bị mỹ nhân ngư mê hoặc, anh nhìn chăm chăm Lương Thu Thu ở mép giường, sau đó chậm rãi bò lên giường.

Động tác của anh tuy không nhanh nhưng lại mang cho người khác cảm giác như dã thú đang đi săn con mồi của mình.

Lương Thu Thu mím môi nhìn anh lên giường, đôi bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy, Hứa Gia Ninh ngã trên giường, Lương Thu Thu xoay người cưỡi lên trên.

Thân thể bị du͙© vọиɠ khống chế, Hứa Gia Ninh há miệng muốn nói gì đó nhưng lại phát hiện thanh âm của mình đã khàn đến mức khó nghe.

"Ông xã~ hôm nay chúng ta chơi trò chơi đi."

"Chơi cái gì?"

Lý trí sắp bị du͙© vọиɠ cắn nuốt, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào dáng mỹ nhân lả lướt phía trên.

"Chơi trò...em hỏi anh trả lời nhé."

"Thắng thì được thưởng gì nhỉ?"

"Thưởng.." Lương Thu Thu liếc mắt nhìn anh, thong thả ung dung cởi nút áo ngủ, áo ngủ rơi xuống, nửa người trên không có gì che chắn, đôi bánh bao đứng thẳng trước mặt Hứa Gia Ninh.

Hoa huyệt dưới thân được một chiếc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) khó khăn lắm mới che đậy được động tiên, động tác hơi lớn thì cảnh xuân liền lộ.

Gân xanh nổi lên, cảnh đẹp trước mắt khiến anh khó khống chế được muốn đưa tay lên.

"Còn chưa bắt đầu mà."

Lương Thu Thu đột nhiên bắt lấy đôi tay đang định làm càn, cô hơi cúi người, đôi vυ" đong đưa đứng thẳng trước chóp mũi của anh, gần trong gang tấc.

"Răng rắc!."

Trên tay truyền đến cảm giác lạnh lẽo, Hứa Gia Ninh ngước mắt liền thấy một cái còng tay bằng bạc.

"Cosplay?"

Đầu ngón tay lơ đãng lướt từ thái dương xuống đôi môi mỏng của anh, động tác Lương Thu Thu ngừng lại, "Nếu anh thích cách gọi đó."

"Thu Thu.."

Thanh âm trầm thấp nhưng không che được sự hưng phấn ẩn hiện.

"Vấn đề đầu tiên, tài khoản [Một Ngày Dài Bằng Ba Thu] là anh sao?"

Hưng phấn lập tức tuột xuống, Hứa Gia Ninh nhẹ mím môi, "Anh không biết em đang nói gì cả."

Lại còn trợn mắt nói dối?!

"Ông xã, nói dối sẽ bị phạt đấy."

Mười ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo màu đen, Lương Thu Thu quyết định cho anh một cơ hội khác.

Không xong rồi, rõ ràng anh che dấu rất khá, Thu Thu làm sao biết được đó là anh? Chẳng lẽ có fans bán đứng anh?

"Không phải anh."

Không thể nhận tội danh này, lần trước thừa nhận xong mấy món đồ anh khổ công giấu giếm đều bị tịch thu.

Lương Thu Thu khẽ đổi sắc mặt, "Tên khốn, chứng cứ vô cùng xác thật vẫn không nhận sao?"

Điện thoại khẽ lắc lắc trước mặt Hứa Gia Ninh còn bị trói trên giường, anh nhanh chóng nhìn, tài khoản LV99 bắt mắt xuất hiện trên màn hình.

Hứa Gia Ninh: "..."

"Xem ra là không phạt không được."

"... Anh có thể biết là kiểu phạt thế nào không?"

Lương Thu Thu cười tà: "Kiểu mà anh thích í."

"Ưʍ...a.... Thu Thu."

Tiếng thở dốc ẩn nhẫn vang lên, Lương Thu Thu khẽ vươn đầu lưỡi đỏ, nhẹ nhàng trêu đùa đầṳ ѵú anh.

Hai đỉnh núi nhỏ bị cô trêu đùa đến ướt đẫm, lấp lánh nước, từng chút cứng lên.

Lương Thu Thu có chút khoe khoang nhìn kiệt tác của chính mình.

"Anh rên dễ nghe thật đấy ông xã."

Sảng khoái cùng thẹn thùng đồng loạt đánh úp, tai Hứa Gia Ninh ngày càng hồng.

"Đừng làm loạn nữa, Thu Thu."

Anh thở gấp, côn ŧᏂịŧ dưới đũng quần như sắp phát nổ.

"Em không có làm loạn, đều do anh không

Trang 2 / 2

ngoan."

Lương Thu Thu khóa chân ngồi trên người anh, không biết từ khi nào tay đã mon men xuống dưới xoa đũng quần, cách quần áo, nắm thật mạnh.

"A..."

Kí©h thí©ɧ mãnh liệt khiến Hứa Gia Ninh rêи ɾỉ thành tiếng.

Cảm giác có thể khống chế du͙© vọиɠ của người khác thật tuyệt, Lương Thu Thu hưng phấn ngẩng cao đầu, "Ý nghĩa của ID là gì? Nói!"

Năm ngón tay loát động, côn ŧᏂịŧ nóng bỏng cách lớp quần nhảy lên trong lòng bàn tay cô."Thu Thu..."

Khóe mắt anh hồng hồng, trong mắt có thể đọc ra lời khẩn cầu, Lương Thu Thu thấy được vẻ "nhu nhược" của Hứa Gia Ninh thì kinh ngạc không thôi.

Tay cô lại trừu động côn ŧᏂịŧ.

"Ha.. cởi, Thu Thu, cởi."

"Anh nói đi, rồi em sẽ cởi ra."

"Là, là một ngày, ngày... Ha... Làm Thu Thu ba lần."

Đa Đa nói đúng rồi, cái tên này không biết xấu hổ.

"Vậy sao anh lại biết đến việc em viết tiểu thuyết?"

"Anh, anh dùng tiền mua được bạn cùng phòng của em, Ngô Tĩnh Đình."

Ngô Tĩnh Đình? Cô gái ở đối diện giường của cô, hồi đại học cô đã phát hiện cô ấy hay nhìn lén mình, lúc ấy cô còn tưởng đó là ảo giác, không ngờ tới lại là nguyên nhân này.

"Thu Thu, đừng dừng, tiếp tục đi em."

Vành mắt Hứa Gia Ninh đỏ ngầu, anh thấp giọng khẩn cầu cô.

Quần đã được cởi hết, côn ŧᏂịŧ như ý nguyện được an ủi, cứng đến hiện rõ gân xanh.

"Mau, Thu Thu, ha... sờ sờ bên cạnh trứng."

Trứng? Lương Thu Thu tò mò dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn bên trứng mụp mụp.

"A..."

Anh phát ra tiếng kêu sợ hãi nhợt nhạt.

Chỗ này thoải mái sao?

Tay xoa xoa ấn ấn vuốt trứng ngày càng nhanh, côn ŧᏂịŧ gắng gượng bắn ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng.

Có tinh dịnh làm chất bôi trơn, tốc độ lên xuống của Lương Thu Thu nhanh hơn không ít, Hứa Gia Ninh thoải mái than thở.

Loát động một hồi, Lương Thu Thu phát hiện ra điều vô lý, cô đây là đang tra hảo chứ không phải đang muốn lấy lòng anh.

Tay nhỏ mềm mại ngừng lại.

Người trên giường vốn đang thoải mái chợt mở hai mắt, "Thu Thu, tiếp tục đi mà."

"Tiếp tục cái đầu anh, nói nhanh, Tạ Quân Kỳ là gì của anh?"

Du͙© vọиɠ như thủy triều nhanh chóng rút đi, Hứa Gia Ninh sắc mặt trắng nhợt.

"Sao em lại biết người này?"

Là Lâm Trì nói sao? Là cậu ta nói hưu nói vượn trước mặt Thu Thu? Hay là còn ai khác?

"Hừ, cô ta cũng đã tìm đến cửa rồi, em còn có thể xem như không biết sao?"

Lương Thu Thu trừng mắt nhìn anh.

Hứa Gia Ninh muốn đưa tay sờ khuôn mặt nhỏ đang tức giận kia, tay lại bị còng khóa cứng không động đậy được.

"Anh chưa hề chạm qua cô ta, một lần cũng không."

Anh nhẹ giọng giải thích với cô.

"Cô ta nói cô ta là bạn gái cũ của anh."

Người phụ nữ đó ở bên cạnh anh 2 năm, dù không có phát sinh quan hệ, bọn họ cũng đã cùng nhau vượt qua 2 năm. Hơn nữa cô ta còn kiêu ngạo như vậy, thể hiện rằng thời điểm hai người bên nhau Hứa Gia Ninh đều ngoan ngoãn phục tùng cô ta, nếu không thì làm sao cô ta dám ngẩng cao đầu giương oai với chính thất như cô được?

"Một thứ đồ thay thế mà thôi."

Lương Thu Thu yên lặng nhìn anh, hơn nửa ngày sau mới hỏi: "Vì sao không lên giường với cô ta."

"Cô ta chẳng phải em." Hứa Gia Ninh buột miệng thốt ra, cái thứ hàng cả người đều tanh hôi mùi đồ dỏm, để anh chạm vào cô ta, chẳng khác gì kiểu muốn tắm gội sạch sẽ ở bãi rác?

Không, tởm chết đi được.

"Vậy còn em? Vì sao lại không cùng... anh ta lên giường?"

Anh hận Mạc Tử Hiên, hận không thể róc xương bỏ thịt anh ta, Lương Thu Thu là bảo vật trong lòng anh, nhưng bảo vật này lại bị thứ đồ dơ bẩn kia độc chiếm hơn 700 ngày đêm.

Ngay cả cái tên của hắn đối với anh mà nói, cũng là một sự nguyền rủa độc ác.

Lương Thu Thu im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Anh ta có một, một đôi mắt giống anh.."

Đôi môi Hứa Gia Ninh khẽ run, không thể tin được vào điều mình vừa nghe thấy.

"Ý em là..."

" Anh ta giống anh, nhưng vì em đã quên mất anh, nên chỉ cần có người giống anh xuất hiện, em liền dừng chân lại ngắm nhìn."

Đôi mắt của Mạc Tử Hiên là thứ giống với anh nhất.

"Hứa Gia Ninh, em yêu anh, từ lớp 11 đến bây giờ."

Cô bằng mọi giá đem nhiều năm yêu thầm đưa ra ánh sáng, mà anh lại đứng trong tia ánh sáng đó, "Em đưa mặt dây chuyền thiên nga cho anh, em nghĩ rằng anh không thích em nên vẫn luôn không đáp lại, đến lúc tốt nghiệp cấp 3 mới thôi, em cũng không dám quấy rầy anh, lúc lên đại học em lại muốn nổi loạn một lần, vì thế nhịn cơm cả một học kì, ngồi xe lửa đến gặp anh. Nhưng khi đến rồi thì họ lại bảo anh là gay, bạn cùng phòng của anh là bạn trai của anh, em không tin, đợi anh cả buổi chiều, cho đến khi anh cùng bạn trai đi xuống..."

Anh không biết, lúc đó cô có bao nhiêu tuyệt vọng.

"Thu Thu..."

Hứa Gia Ninh không biết nói gì, yết hầu khô khốc phát đau, anh nằm mơ cũng không tin được thì ra Thu Thu của anh cũng đã từng yêu thầm anh, còn vì anh mà thắt lưng buộc bụng, đi đến tỉnh X xa xôi để gặp anh.

Chỉ là, trời xui đất khiến để họ bỏ lỡ nhau.

"Thật xin lỗi... thật xin lỗi.."

Thanh âm nghẹn ngào khàn khàn khiến Lương Thu Thu ngây dại.

"Hứa Gia Ninh..."

Đừng khóc.

"Anh..anh..rất xin lỗi."

Hạnh phúc cùng chua xót quẩn quanh trái tim anh, nếu sớm biết hai người yêu thầm nhau, bọn họ cũng sẽ không phí những năm tháng dài như vậy.

Những lọ thuốc ngủ kia, cũng chẳng thể xuất hiện.

"Ông xã, đừng khóc mà."

Lương Thu Thu luống cuống tay chân tháo còng tay, lau đi từng giọt nước mắt của anh.Hứa Gia Ninh đưa tay sờ mặt cô, mềm nhẹ lưu luyến, "Chúng ta sẽ luôn bên nhau, đúng không?"

Lương Thu Thu không trả lời, dùng nụ hôn để cho anh biết ý nguyện của cô.

"Thu Thu..."

Anh ôm cô, áp đảo trên giường.

Đôi mắt long lanh nước thâm tình chân thành nhìn vào đôi mắt khóc đến đỏ của người đàn ông.

"Chồng-"

"Hiện tại cùng làm đi, anh nhịn không được."

"..."

HOÀN TOÀN VĂN

Mọi người nếu yêu mến hãy donate cho tớ ở chương 92 nhé!