Chương 89

Phòng 507.

"Gia Ninh, đã 7 giờ rồi, đừng lo đọc tài liệu nữa mà hãy ăn chút gì đi."

Lâm Trì bưng một chén mì gói đi đến phía sau anh, muốn nhìn thử trên máy tính có gì mà Hứa Gia Ninh ngồi thất thần mãi.

Vừa đưa đầu qua nhìn, Hứa Gia Ninh như có mắt ở sau gáy, "cụp" một tiếng đóng máy tính lại.

"Tớ gọi cơm hộp đây."

Tiếng nói nhàn nhạt, không mang theo dù chỉ một ít cảm tình.

Lâm Trì tay bưng mì gói lập tức không vui, "Cậu kêu cơm hộp sao lại không gọi tớ, hại tớ phải ăn mì gói như này, cậu không sợ tớ sẽ ăn nhiều đến mức thành xác ướp luôn sao?"

"Yên tâm đi, cậu có muốn thành xác ướp cũng không được đâu."

"Tại sao?"

Nam sinh mặc đồ thể dục trắng đen ở tầng trên ló đầu ra, "Tụi tớ không có nhiều tiền mua băng vải cho cậu quấn đâu."

"Mạc Bắc, cậu còn là người sao, gọi là anh em mà đối xử với tớ như thế?"

"Vậy còn đỡ đó."

Mạc Bắc quay người vào giường, tiếp tục chơi game.

"Hứa Gia Ninh, Hứa Gia Ninh."

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi Hứa Gia Ninh, ba người trong phòng ngủ giật mình, "Hình như là Giang Hoài Phong của phòng bên cạnh."

"Giang Hoài Phong? Cậu ta tìm Gia Ninh làm gì?"

"Không biết nữa."

"Chắc là mượn đồ."

Cả ký túc xa chỉ có Hứa Gia Ninh là đại gia, bất kể là quần áo hay đồ điện tử thì đều sử dụng đồ mới nhất, mắc nhất.

"Tớ đi mở cửa."

Lâm Trì thấy Hứa Gia Ninh lại mở máy tính ra, tiếp tục xem tài liệu, liền chủ động đi mở cửa.Mọi người không có ý kiến, Lâm Trì sâu kín thở dài, đúng là một đám lười, kể cả cậu ta.

Bước nhanh đến cửa, mở cửa ra, Giang Hoài Phong thở hổn hển đứng ở cửa, cái trán thấm mồ hôi như hạt đậu, "Hứa Gia Ninh đâu rồi?" Cậu ta hỏi.

"Ở ký túc xá đây, cậu tìm cậu ấy làm gì?" Lâm Trì hỏi.

"Dưới lầu có nữ sinh tìm cậu ấy."

Ơ, quên hỏi tên nữ sinh kia rồi, muốn xỉu ghê.

"Nữ sinh? Không phải người giữa trưa đến chứ?"

Nghe được có nữ sinh tìm Hứa Gia Ninh, Mạc Bắc lại nhớ đến gương mặt đầy mệt mỏi, lại kiên trì muốn gặp Hứa Gia Ninh của Lương Thu Thu kia.

"Không gặp."

Hứa Gia Ninh nhìn màn hình không chớp mắt, đầu cũng không quay lại, trực tiếp cự tuyệt Giang Hoài Phong.

Giang Hoài Phong bực mình, "Thời tiết lại như thế, một cô gái lại chờ cậu lâu như vậy, cậu không thấy đau lòng chút nào sao?"

"Tôi cũng không có bảo cô ấy chờ, cô ấy có thể đi về."

Ý là, là cô ta tự tìm lấy.

Lời này thành công chọc tới lửa giận của Giang Hoài Phong, "Hứa Gia Ninh, cậu là đàn ông sao, gặp mặt một chút sẽ chết hả?"

"Tôi không cần phải đi gặp người mang tâm tư bất chính với tôi."

"Tâm tư bất chính? Người ta cũng không có bán cậu hay ăn cậu, cậu có cần nói chuyện khó nghe như vậy không? Đáng thương cho cậu đời này cũng sẽ không có được người mà cậu thích."

"Câm miệng!"

Trên gương mặt vốn bình tĩnh lâu nay của Hứa Gia Ninh xuất hiện vết nứt, giọng anh lạnh lẽo tựa băng nam cực, lạnh đến mức giây sau đó có thể khiến người khác vì đông lạnh mà chết.

Ba người bị khí thế của anh dọa sợ, Lâm Trì mới yếu ớt lên tiếng: "Thời tiết đúng là có hơi lạnh, Gia Ninh, nếu không thì chúng ta đi xuống nhìn cô ấy một cái rồi đuổi đi thôi."

"..."

Không có tiếng đáp lại, Giang Hoài Phong mới dịu được cơn tức lại bùng lên, khí thế hừng hực đẩy Lâm Trì ra, đi đến trước mặt Hứa Gia Ninh, nắm lấy cổ áo anh, "Hứa Gia Ninh, hôm nay dù có phải kéo tôi cũng phải lôi cậu xuống bằng được."

"Giang Hoài Phong, cậu định làm gì?"

Mạc Bắc thấy không khí không thích hợp, lập tức bò từ trên giường xuống.

"Có chuyện gì từ từ nói, đừng động tay động chân." Lâm Trì bẻ tay đang nắm lấy tay của Hứa Gia Ninh ra, nói khẽ với Hứa Gia Ninh, "Gia Ninh, gặp thì gặp thôi, chờ lát nữa tớ tận lực biểu diễn, đem cô ta đuổi đi."

Hứa Gia Ninh trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi gật đầu.

Nguy cơ đã giải trừ, không khí căng như dây đàn lập tức biến mất, Giang Hoài Phong trong vô thức liếc nhìn màn hình máy tính, chỉ thấy trên màn hình là tài liệu học tập, nhưng cửa sổ đầu tiên lại là hình chụp, một nữ sinh tóc dài bay bay trong gió, lúc cậu ta muốn nhìn kĩ thì máy tính nhanh chóng bị đóng lại.

"Đi."

Hứa Gia Ninh tựa như sợ máy tính của mình có ai thấy được, nhanh chóng đóng máy tính lại, còn đem máy tính bỏ vào ngăn kéo, khóa lại.

Đến lúc này còn lo cho máy tính.

Giang Hoài Phong chửi thầm trong lòng.

Nhưng cậu ta cũng không nghĩ nhiều, tuy rằng cảm thấy ảnh chụp trong máy tính có chút quen thuộc, giống như đã thấy qua ở chỗ nào, chỉ là một thoáng nghĩ qua, cậu ta liền phát hiện nhóm người đã đi mất, vì thế vội vàng vứt bỏ nghi hoặc mà đuổi theo.

Bốn người đi thực nhanh, không đến 2 phút đã tới phía dưới ký túc xá, lúc này mặt trời đã lặn xuống sau nói, gió thổi run người, Lâm Trì chần chờ lúc lâu liền tích cực bắt đầu diễn.

"Gia Ninh, em lạnh quá à~, ôm một cái đi~."

Cậu ta vươn hai tay, cúi người xuống, ôm Hứa Gia Ninh thật chặt, tựa như một con gà mái đang che chở cho con của mình.

Bốn người ở đây trừ Hứa Gia Ninh và Lâm Trì, tất cả đều đồng loạt rùng mình.

Sao họ lại cảm thấy cử chỉ này của Lâm Trì so với gió lạnh tháng 10 còn muốn lạnh hơn vậy.

"Người ở đâu?"

Mạc Bắc đang muốn nhanh chóng giải quyết việc này, lạnh giọng chất vấn Giang Hoài Phong.

Giang Hoài Phong nhìn xung quanh vẫn không tìm thấy Lương Thu Thu khi nãy núp trong bụi cỏ, "Kì lạ nhỉ, cô ấy đi đâu rồi?"

Sợ bản thân tìm không kĩ, cậu ta còn cố ý chui vào bụi cỏ tìm một vòng, vẫn không tìm thấy người.

"Giang Hoài Phong, cậu chơi bọn này đúng không ? Trời lạnh như này lỡ lạnh chết Ninh nhà tôi rồi xem tôi trị cậu như nào."

Lâm Trì buông eo Hứa Gia Ninh ra, làm dáng vẻ "người đàn bà đanh đá", hung hắc mắng Giang Hoài Phong.

Giang Hoài Phong không nói chuyện, so với bọn họ, cậu càng để ý đến cô gái nhỏ kia hơn.

"Chắc là đi rồi, Gia Ninh, chúng ta cũng đi lên đi." Mạc Bắc lười nói lung tung với Giang Hoài Phong, xoay người một cái, bay nhanh đến cửa lên cầu thang.

Lâm Trì cũng làm bộ xoay người khắp nơi tìm kiếm nhưng không có kết quả, cuối cùng đành phải la lớn với không khí: "Em gái, tôi không biết em còn ở đây không, nhưng mà làm người phải biết điều, đừng có gắng chiếm đồ không thuộc về mình."

"Tí tách---"

"Ủa, mưa sao?"

Lâm Trì đứng dưới gốc cây sờ sờ giọt nước trên gò má của mình.

"Đi thôi."

Hứa Gia Ninh nhìn Lâm Trì nói, xoay người trở về, Lâm Trì cũng đi theo, vài giây sau ba người đã biến mất ở kí túc xá, chỉ còn lại Giang Hoài Phong đứng lẻ loi.

"Cô ấy thật sự đi rồi sao?"

Nhớ tới gương mặt nhỏ bị lạnh tới đỏ bừng kia, Giang Hoài Phong thở dài.

"Cái kia, có thể cứu tôi xuống không?"

Trên cây truyền tới tiếng cô gái nhỏ mỏng manh kêu cứu, Giang Hoài Phong buồn bực nhìn lên trên liền thấy, "Má ơi, cô gái nhỏ cậu leo lên cây bằng cách nào đấy."

"Tôi, tôi sợ cậu ấy thấy tôi."

Lương Thu Thu run run rẩy rẩy mà nói.

Giang Hoài Phong lần nữa thở dài, "Cậu chờ tí, tôi đi tìm quản lý mượn cái thang."

"Cảm ơn cậu."

Lương Thu Thu ôm nhánh cây, hướng Giang Hoài Phong nói lời cảm ơn.

Hơn nửa giờ sau, Giang Hoài Phong cầm thang tới, cô cẩn thận leo thang xuống, Lương Thu Thu lại làn nữa nói lời cảm ơn với Giang Hoài Phong.

"Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, cậu đã ăn gì chưa?"

Một câu hỏi thăm đơn giản, ủy khuất lại như thủy triều đánh úp tới, nước mắt điên cuồng dâng trào.

Lương Thu Thu rơi nước mắt.

Cô rõ ràng không muốn khóc, nhưng lại có chút ủy khuất, chỉ vì một câu thăm hỏi đơn giản mà lại khóc với một người xa lạ.

"Tôi thật sự, không phải si tâm vọng tưởng... chỉ là, chỉ là muốn nói cho cậu ấy biết là tôi thích cậu ấy mà thôi, vì sao, vì cái gì mà bọn họ đều nói tôi không biết xấu hổ."

Cô lớn tiếng khóc thút thít, phát tiết mọi khổ sở của bản thân.

Cô khóc rất lợi hại, Giang Hoài Phong lại là một nam sinh không giỏi an ủi con gái, chỉ có thể cắn môi vuốt má nhìn cô khóc, lại không tìm được lời an ủi nào cho đúng.

"Xin, xin lỗi, không phải tôi cố ý."

Nhìn ra được Giang Hoài Phong đang khó xử vì mình khóc thút thít, cô đứt quãng nói lời xin lỗi với cậu.

Giang Hoài Phong nghẹn lời, chỉ có thể nói, "Tôi mời cậu ăn cơm nhé."

Bữa cơm của ngày hôm đó phá lệ mặn, chẳng biết là do đầu bếp lỡ tay bỏ quá nhiều muối hay do nước mắt bị lẫn vào cơm.

Sáng sớm hôm sau, cô tới ga tàu hỏa rồi vào phòng đợi khởi hành, đột nhiên thấy được dáng vẻ chạy như bay tới của Giang Hoài Phong, cậu cho cô hai cái bánh bao nhân thịt, dặn dò cô ăn trên xe lửa, còn chuẩn bị cho cô một bao lớn đồ ăn vặt.

Để cô ăn trên xe lửa cho đỡ thèm.

Lúc gần đi, cô ôm lấy chàng nam sinh cho cô chút ấm áp ở tỉnh X lạnh lẽo này, cậu chàng ở phòng đợi phất phất tay với cô, nói, "Về đi, rồi quên Hứa Gia Ninh đi."

Cô gật đầu, ngồi trên xe lửa 3 ngày, cô bắt đầu nảy sinh ý tưởng, đem câu chuyện yêu thầm của mình biên soạn lại thành sách.

Chẳng qua, bên trong câu chuyện xưa này, cô không phải là nữ, mà là nam.

Ở trong câu chuyện xưa này, cô vạch trần nam chính còn lại là tra nam bắt cá hai tay, tên nam chính kia đau khổ cầu xin nam chính còn lại, chính là cô, muốn xin một cơ hội quay lại. Chỉ là cô không có chấp nhận.

Cô nghĩ rằng, đây là chút tự tôn cuối cùng còn sót lại trong câu chuyện xưa này.

Trở về trường học, cô viết cả ngày lẫn đêm cả tháng trời, đem câu chuyện xưa 18 vạn chữ này viết thành tiểu thuyết mạng, thu về rất nhiều fans.

Đồng thời, cô nói với Đa Đa sự thật về câu chuyện này, gửi cho Đa Đa, Đa Đa tỏ vẻ khϊếp sợ.Trong một đêm nào đó, cô có một giấc mộng.

Giấc mộng ấy không có bóng dáng của Hứa Gia Ninh, ngược lại cô lại cảm thấy mình được giải thoát, tựa như tảng đá đè nặng tâm tình nhiều ngày nay đã biến mất.

Vì thế, Lương Thu Thu trong mộng muốn thực hiện một nguyện vọng, hy vọng chính mình sẽ quên hết những ký ức về Hứa Gia ninh.

Mà thế giới này tựa như có thần hiện hữu, Người đã từ bi đáp ứng nguyện vọng của cô.

Ngày hôm sau tỉnh lại, thế giới vẫn tiếp diễn với những sự tốt đẹp nhất.

Một tháng sau đó, Giai Nhân tò mò hỏi cô, tại sao dạo này không thấy cô tiếp tục nhìn chằm chằm vào ảnh chụp nữa.

Cô cảm thấy kì lạ, tấm ảnh nào? ở đâu ra?

Giai Nhân lại lấy ra từ gối đầu của cô một xấp ảnh chụp, là một thiếu niên, lớn lên rất tuấn mĩ, nụ cười ấm áp.

Cô kinh ngạc ngây người, không hiểu tại sao trong gối đầu của mình lại có những tấm ảnh này.Giai Nhân lại nói, đây là những tấm ảnh cô thường ngây người xem.

Cô nhận lấy những tấm ảnh này, trong lòng lại ẩn ẩn đau, tựa như có ai đó dùng một con dao cùn, từng chút từng chút cắt vào trái tim của mình, cô khó chịu, tay nhẹ buông những tấm ảnh này, ảnh rơi xuống vào thùng rác.

Giai Nhân khẩn trương nhặt ảnh lên.

Cô lắc đầu, tỏ vẻ từ bỏ.

Những bức ảnh lại lần nữa vào thùng rác, tựa như những ký ức kia.

Năm tháng trôi qua không để lại dấu vết, lỗ hổng thời gian ngày ngày cắn nuốt những đồ vật thuộc về hồi ức kia.

Rất nhiều năm về sau, cô gặp gỡ một người đàn ông, đôi mắt anh như chứa cả ngân hà.

Dường như dòng chảy thời gian đã đi qua nhiều đời, cô mơ hồ, như gặp lại được cố nhân đã khiến tim mình đập nhanh chỉ bằng một ánh mắt.

Cô gom góp đủ dũng khí đi đến gần người đàn ông, anh nói, anh là Mạc Tử Hiên.

Vì thế, câu chuyện xưa lần nữa bắt đầu.

Lời nói của tác giả: Qua hết chương này sẽ đến phân đoạn mọi người thích nhất.