Chương 5: Phê bình

Sau khi tan tầm, Thẩm Quân đi tới ký túc xá gần bệnh viện.

Cách bệnh viện không xa cậu có mua một căn hộ nhỏ nhưng mấy năm nay, bởi vì công tác quá bận rộn, thêm vào đó cậu còn là tổ trưởng phụ trách hướng dẫn cho sinh viên khoa ngoại tổng hợp, để thuận tiện cậu vẫn luôn ở lại ký túc xá do bệnh viện cung cấp. Kiểu sinh hoạt không có quy luật, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gọi tới bệnh viện đã sớm thành thói quen của cậu, thẳng đến đoạn thời gian trước cậu bắt đầu từ chối làm phẫu thuật.

Ổ khoá ký túc xá “răng rắc” một tiếng, cửa bị mở ra. Thẩm Quân không cần nghĩ ngợi liền bước vào, không ngờ bên trong vang lên một tiếng kêu sợ hãi: “Anh là ai?”

Thẩm Quân ngẩng đầu nhìn lại, Trương Đại Viễn không mặc áo, chỉ mặc duy nhất một cái quần jean màu nâu đang ngồi xếp bằng trên sô pha, một bên gặm dưa hấu một bên chơi game trên di động.

Phòng ký túc xá bên này là loại ba phòng ngủ một phòng khách, hai người ở dư dả. Trong phòng trừ bỏ Thẩm Quân ra còn có một người khác ở là Trương Đại Viễn. Trương Đại Viễn vừa tới bệnh viện được nửa năm, làm chung tổ với Thẩm Quân, vẫn là người mới, ngày thường đi theo Hứa Thiến Thiến. Cậu ta cực kỳ khâm phục năng lực của Thẩm Quân, phi thường sùng bái Thẩm Quân, suốt ngày vây chung quanh Thẩm Quân, chính là muốn ở cùng ký túc xá với Thẩm Quân.

Thẩm Quân dừng bước, lúc này mới phản ứng lại. Cậu suy nghĩ một chút, nói: “Xin lỗi đã quấy rầy. Tôi là Giang Thiên Hữu của khoa Trung y. Thẩm Quân nhờ tôi tới lấy chút đồ.”

Thẩm Quân giải thích xong, điều chỉnh dây balo một chút, quy quy củ củ đứng chỗ cửa ra vào.

Trương Đại Viễn nghe vậy buông xuống đề phòng. Hắn dùng miệng gặm một ngụm dưa hấu, hai tay tiếp tục vội vàng ấn di động, di động còn phát ra tiếng bùm bùm. Lợi dụng chút thời gian trống ở giữa, hắn lại lần nữa ngẩng đầu, đánh giá Thẩm Quân một chút, lơ đãng nói: “Nha, tôi liền nói mà, vừa nãy anh làm tôi sợ chết khϊếp!” Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua: “Phòng Quân ca ở bên kia, anh muốn lấy cái gì thì tùy tiện lấy đi, tôi không quấy rầy ha!”

Thẩm Quân phát ra một ánh mắt u oán, thầm nói tiểu tử Trương Đại Viễn này, tính đề phòng thật thấp, một giây liền mang mình đi bán. Chẳng qua Trương Đại Viễn đang vội vàng chơi game nên không nhìn thấy ánh mắt này của cậu.

Chờ Thẩm Quân lại lần nữa từ trong phòng bước ra, trong tay nhiều thêm một cái vali nhỏ.

Vali bị kéo đi phát ra tiếng động làm Trương Đại Viễn giật mình. Hắn mở to mắt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, kinh ngạc há to miệng: “Anh, anh đây là lấy hành lý của Quân ca sao? Anh ấy không ở đây nữa sao?”

Thẩm Quân giữ tay kéo vali, gật đầu nói: “Cậu ta tạm thời dọn ra ngoài ở một đoạn thời gian.”

Trương Đại Viễn kinh ngạc, lập tức ném di động xuống, vội vàng từ trên sô pha đứng dậy: “A, vì cái gì lại dọn ra ngoài chứ? Không phải, Quân ca đã xảy ra chuyện gì sao? Từ tháng trước anh ấy bắt đầu không chịu làm phẫu thuật, tôi đã cảm thấy không thích hợp. Anh ấy xảy ra chuyện gì sao? Hay là trong nhà anh ấy có chuyện gì?” Trương Đại Viễn lập tức chạy đến bên người Thẩm Quân.

Cậu ta vội vàng thò người tới phía trước, mồ hôi chảy dài trên cổ, thiếu chút nữa liền dán lên người Thẩm Quân. Thẩm Quân lập tức né sang một bên, trầm giọng nói: “Không có gì, cậu đừng nghĩ nhiều, qua một đoạn thời gian nữa cậu ấy lại dọn về lại.”

Thẩm Quân nắm chặt tay kéo vali, nhìn chăm chú Trương Đại Viễn, nghiêm túc dặn dò: “Cậu đó, không có việc gì thì bớt chơi game lại, xem sách chuyên ngành nhiều vào. Không phải Thẩm Quân đã cho cậu video phẫu thuật rồi sao? Có cái gì không hiểu có thể hỏi Hứa Thiến Thiến hoặc là mấy người khác trong khoa, biết không?” Giọng nói của cậu lành lạnh, trong mắt lại chứa vài phần quan tâm.

Trong nháy mắt như vậy, Trương Đại Viễn cho rằng người đứng trước mặt mình là bị Thẩm Quân bám vào.

Thẩm Quân nói xong đẩy cửa đi ra, cũng không quay đầu nhìn lại, lưu lại Trương Đại Viễn với vẻ mặt ngơ ngác. Hắn ngây người ra như phỗng nhìn theo bóng dáng Thẩm Quân từ từ đi xa, tự mình lẩm bẩm: “Người này ngay cả chuyện Quân ca cho mình video phẫu thuật đều biết, chẳng lẽ là bằng hữu của Quân ca? Cư nhiên quan hệ tốt đến như vậy. Sao khẩu khí nói chuyện cũng giống anh ấy đến như vậy chứ? Ngay cả động tác đều có vài phần tương tự!”

Thẩm Quân ngập ngừng đi xuống cầu thang, đi về phía nhà Giang Thiên Hữu. Quyết định dọn đến nhà Giang Thiên Hữu thật đúng là quyết định bất đắc dĩ, cậu bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện giữa trưa hôm nay.

Thời gian quay trở lại buổi sáng 7 giờ 50, khoa ngoại tổng hợp họp giao ban kết thúc, lúc này đúng là thời điểm bận rộn nhất của buổi sáng.

Bên trong văn phòng bị các loại tiếng động trộn lẫn vào nhau, tiếng hộ sĩ quát tháo, tiếng các bác sĩ thảo luận, tiếng gõ bàn phím máy tính… bên trong mớ âm thanh hỗn loạn đó, mỗi người bận rộn công việc của mình.

Giang Thiên Hữu nhìn chung quanh đánh giá một vòng. Anh thấp thỏm lo lắng ngồi vào chỗ Thẩm Quân, không nhìn thấy chủ nhiệm Lữ, cũng không có ai chú ý tới anh, mọi người đều bận rộn với công việc của mình. Dù sao bản thân Thẩm Quân đã là tổ trưởng, trừ bỏ chủ nhiệm cùng y tá trưởng ra, còn ai có thể quản cậu ta chứ, nghĩ như vậy, trên mặt anh lại trồi lên một nụ cười đắc ý.

Vừa nãy ở thời điểm giao ban, toàn bộ quá trình anh đều nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lữ. Ông Lữ dáng người mập mạp, đầu tóc Địa Trung Hải. Toàn bộ quá trình ông Lữ đều không hề nhìn anh một chút nào, xem như miễn cưỡng qua cửa.

Anh vắt chéo chân, che miệng ngáp một cái. Tối hôm qua bị ép thức khuya chép sách, dẫn tới sáng hôm nay anh không có chút tinh thần nào.

“Vừa buồn ngủ vừa mệt, nếu có một ly cà phê thì tốt rồi, thậm chí cà phê hoà tan cũng được.” Giang Thiên Hữu nhắm mắt lại lẩm bẩm, không ngờ trong tay anh thật sự nhiều thêm một đồ vật, tựa hồ có người đưa cho anh một cái ly, theo sau người nọ nói: “Cà phê hòa tan thì không có, nếm thử kỷ tử ngâm hoa cúc tôi pha xem có tốt không?” Giọng nói trầm thấp già nua, Giang Thiên Hữu mở lớn hai mắt. Chỉ thấy chủ nhiệm Lữ đứng ngay bên cạnh anh, cặp kính dày nặng nên không thấy rõ ánh mắt của ông. Bên trong văn phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người phảng phất bị đông cứng lại. Bầu không khí này có thể nói là làm mọi người sợ hãi.

Giang Thiên Hữu bị dọa run lên, thiếu chút nữa liền từ trên ghế té xuống. Anh buông bình giữ nhiệt trong tay ra, gian nan đứng lên, nuốt một ngụm nước miếng, lúng túng nói: “Chủ nhiệm!”

“Đến đây, muốn uống cái gì thì tới văn phòng tôi uống.” Chủ nhiệm Lữ không nhanh không chậm nói.

Người chung quanh nghe thấy vậy liền run lên, có mấy bác sĩ không biết sống chết còn lén nhìn một cái, lập tức cảm giác một trận hàn ý từ sống lưng dâng thẳng lên, theo sau tiếp tục yên lặng cúi đầu làm công việc trong tay.

Giang Thiên Hữu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi theo phía sau chủ nhiệm Lữ. Anh ở chỗ cửa hơi dừng lại một chút, nhìn thoáng về phía Hứa Thiến Thiến, đối phương cho anh một cái lắc đầu.

Văn phòng chủ nhiệm Lữ ở ngay bên cạnh, bên trong phòng bày biện thập phần đơn giản, một cái bàn, một tủ quần áo, cùng một cái giường đơn. Ông đem bình giữ nhiệt đặt lên bàn, tùy ý cầm lấy cái ghế đẩu đặt bên cạnh, lấy ấm điện nấu nước.

“Tiểu Thẩm, ngồi đi.” Chủ nhiệm Lữ vừa nói vừa tìm cái gì đó, theo sau từ trong ngăn kéo lấy ra một cái ly giấy. Ấm nước điện phát ra tiếng ong ong. Giang Thiên Hữu nghĩ nghĩ, cẩn thận ngồi xuống ghế, chỉ dám ngồi nửa mông.

Vài phút sau, ấm nước “đinh” một tiếng, chủ nhiệm Lữ cầm lấy ấm nước rót nước vào ly giấy. Giang Thiên Hữu nội tâm một trận thấp thỏm, hai tay xoa xoa ống quần. Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm chủ nhiệm Lữ, thầm nói ‘Nhìn sắc mặt ông ấy bình thản, không giống như chuẩn bị phát hỏa, rốt cuộc là tình huống như thế nào đây?’

“Chỗ tôi không có cà phê, cậu nếm thử trà kỷ tử hoa cúc đi.” Chủ nhiệm Lữ ngồi xuống bên cạnh Giang Thiên Hữu, đem ly giấy đưa tới trước mặt Giang Thiên Hữu, dùng tay đẩy đẩy.

“Cảm ơn chủ nhiệm, tôi.....” Khuôn mặt Giang Thiên Hữu lộ ra một trận xấu hổ. Anh cầm lấy ly giấy lộ ra nụ cười ngô nghê, ngay sau đó lại cảm thấy Thẩm Quân sẽ không cười như vậy, vì thế lập tức thay đổi nét mặt, thu nụ cười lại.

“Tiểu Thẩm này,” Chủ nhiệm Lữ mở nắp bình giữ nhiệt của mình ra, nói lời thấm thía: “Cậu là một hạt giống tốt, từ khi tốt nghiệp, đi vào bệnh viện cho đến khoa chúng ta, một đường đi tới thành tích như ngày hôm nay đều không dễ dàng.” Giọng chủ nhiệm Lữ trầm ổn bình thản, trên mặt lại lộ ra vẻ quan tâm cùng hiền từ.

Tròng mắt Giang Thiên Hữu xoay chuyển không ngừng, nghĩ thầm ‘Này không phải đang khen Thẩm Quân sao! Bất quá câu tiếp theo có khả năng liền muốn phát tác tính tình!

Nhưng Giang Thiên Hữu nghĩ sai rồi. Chủ nhiệm Lữ cầm cái bình lên, uống một ngụm nước, miệng bình giữ nhiệt toả ra hơi nước, làm mắt kính ông bị mờ sương. “Tháng gần đây xảy ra chút chuyện, tôi cũng có nghe qua chút tin tức về cậu.” Chủ nhiệm Lữ tháo mắt kính xuống, dùng áo khoác trắng lau lau kính: “Tôi tin tưởng cậu làm như vậy là có lý do. Có phải trong nhà xảy ra vấn đề gì không? Nếu có, nhất định phải nói cho tôi biết!”

Giang Thiên Hữu kinh ngạc đến ngây người, cổ rụt lại, trên mặt anh tận lực bảo trì bình tĩnh, tránh cho khuôn mặt lộ ra quá nhiều biểu tình, như vậy mới giống khuôn mặt Poker của Thẩm Quân. Anh ở trong lòng liên tục phun tào, ‘Chết tiệt, tình huống hiện tại là sao vậy? Không phải tất cả đều nói chủ nhiệm Lữ của khoa ngoại tổng hợp là Diêm Vương sao, vậy người thực hòa ái, dễ gần trước mặt anh là ai đây?’

Nếu là tình huống tương tự như vậy phát sinh trên người anh, phỏng chừng lão Lý có thể bổ đầu anh ra, hoặc là vừa quay đầu đi liền gọi điện thoại cho ông ngoại anh mắng vốn!

“Chủ nhiệm, tôi không có, kỳ thật tôi.....” Giang Thiên Hữu cắn cắn môi, một bàn tay duỗi vào trong túi áo, định lấy tờ giấy Thẩm Quân viết tối hôm qua ra xem một chút, sau đó lại bịa ra một lý do, giải thích vì sao Thẩm Quân từ chối làm phẫu thuật, ai biết mò cả nửa ngày cũng không thấy tờ giấy kia đâu hết.

Chủ nhiệm Lữ không để ý anh nói, tiếp tục nói: “Tôi biết cậu cũng không dễ dàng, cậu là do bà nội một tay nuôi lớn, bất quá chuyện này không phải lý do. Xét thấy hành động gần đây của cậu, tôi cảm thấy trước mắt cậu vẫn nên chuyển đến phòng khám ngoại trú một đoạn thời gian, như vậy tương đối tốt hơn.”

Giang Thiên Hữu ở trong lòng vui vẻ không thôi, chuyển sang phòng khám ngoại trú, cái này liền dễ làm rồi.

Bất quá anh vẫn là lần đầu tiên biết được thân thế Thẩm Quân, cậu ta là do bà nội nuôi lớn, vậy cha mẹ cậu ta đâu?

“Trong thời gian làm việc ở phòng khám ngoại trú, cậu cẩn thận nghĩ lại cho kỹ, làm thế nào để trở thành một bác sĩ đủ tư cách!” Chủ nhiệm Lữ mang mắt kính lên, vẻ mặt nghiêm túc.

Giang Thiên Hữu ra vẻ thâm trầm, gật đầu một cái, học theo Thẩm Quân nói: “Vâng, tôi đã biết.”