Chương 49: Thịt Viên Sư Tử Dương Châu 3

Ở bên ngoài đã lâu, vẫn nhớ bữa cơm nhà nấu.

Cha Hạ hôm nay cũng đóng cửa sớm về nhà, bình thường cửa hàng hoa quả đều mở đến 8 giờ rưỡi, hôm nay 6 giờ rưỡi đã trở về, còn tiện tay mang thêm chút trái cây—- Lần này nhà có khách, ông đem về không phải là hoa quả không tươi, hay hoa quả không bán được, mà mỗi cái đều là mới bày bán, tươi ngon.

Cha Hạ cực lực muốn biểu hiện mình là một người cha vợ nghiêm túc, tiếc là kinh nghiệm của ông không có bao nhiêu, bình thường đối với khách hàng đều rất tốt, lần đầu tiên đối mặt với con rể, ông cuối cùng chỉ nghẹn được một câu: “Người nhà của con vẫn khỏe chứ?”

Ôn Sùng Nguyệt nói: “Cảm ơn bác, họ đều rất khỏe. Cha của con còn muốn đến đây hỏi thăm, nhưng lại không biết khi nào mới thuận tiện.”

Cha Hạ nói: “Thuận tiện, thuận tiện cả…. Hiểu Hiểu ở chỗ của con vẫn ổn chứ?”

Hạ Hiểu đang ăn dâu tây, nghe Ôn Sùng Nguyệt nói: “Hiểu Hiểu rất ôn nhu, thông minh lanh lợi, cảm ơn hai bác đã nuôi dưỡng cô ấy tốt như vậy.”

Cha Hạ cười tươi như hoa, ông giống như lần đầu ăn cơm với bạn cùng phòng, liều mạng tìm đề tài nói chuyện: “Vậy, con muốn uống rượu không?”

Ôn Sùng Nguyệt nói: “Con cũng có đem theo một ít rượu, bác có muốn nếm thử chút không?”

Ôn Sùng Nguyệt rất hiểu sở thích của những người ở lứa tuổi cha Hạ, không hề mang theo loại rượu quý hiếm nào. Người ở thế hệ trước, thích uống rượu trắng, muốn tặng quà cho họ, nên chọn rượu Mao Đài. Lần này anh mang theo 8 bình đến, lấy số đại cát. Quả nhiên khi hai ly rượu xuống bụng, cha Hạ bắt đầu không ngừng khen Ôn Sùng Nguyệt, ánh mắt đầy tán thưởng, chỉ hận không thể lập tức kéo Ôn Sùng Nguyệt cắt máu ăn thề.

Việc mà Hạ Hiểu lo lắng “Mẹ chồng nàng dâu không hợp” —- à không, là “Cha vợ con rể không hợp” hoàn toàn không hề xảy ra. Đại khái là gương mặt của Ôn Sùng Nguyệt đẹp trai, kỹ thuật diễn cũng giỏi, ba mẹ không biết hai người bọn họ lén lút kết hôn, mà tin lời Ôn Sùng Nguyệt nói “trong lúc giận dỗi đã kết hôn”.

Ôn Sùng Nguyệt vì thế mà vô cùng áy náy, nói rằng không nên gạt hai người, không ngờ cha Hạ lại phất tay: “Không sao cả, con gái của bác không lẽ bác không biết? Tính tình của nó, sau này con phải chiếu cố nhiều rồi.”

Hạ Hiểu: “.....”

Trừ cái này ra, Ôn Sùng Nguyệt còn nhận được hảo cảm của hai người ở nhiều phương diện khác. Quà gặp mặt đều là do anh chọn, tặng mẹ Hạ một bộ áo khoác bằng vải cashmere sang trọng và một khăn choàng cổ cashmere. Lúc bà mặc vào rất vừa vặn, nhìn vào gương rất đẹp. Quà tặng cha Hạ ngoài những bình rượu, còn có một bộ đồ nghề câu cá cao cấp. Cơm chiều vừa ăn xong, ông đã gấp gáp mở quà ra, nghiên cứu cách sử dụng và công năng của bộ đồ nghề câu cá này.



Hạ Hiểu trợn mắt há mồm: “Đơn giản như vậy thôi sao?”

Không hề có chút khó xử, hiện tại mẹ Hạ đã thân thiết kêu anh là ‘Tiểu Ôn’, cha Hạ mỗi câu đều kêu Sùng Nguyệt, thân thiết giống như Ôn Sùng Nguyệt mới là con của ông vậy.

Ôn Sùng Nguyệt xoa xoa đầu cô: “Hai bác đều rất thấu tình đạt lý.”

Hạ Hiểu ồ một tiếng.

Nhà của bọn họ nhỏ, tổng cộng chỉ có hai phòng ngủ, căn phòng nhỏ ở phía sau trở thành phòng chứa đồ, buổi tối Ôn Sùng Nguyệt liền ngủ trên chiếc giường nhỏ của Hạ Hiểu. Sau khi rửa mặt, Ôn Sùng Nguyệt đẩy cửa ra, nhìn thấy Hạ Hiểu chỉ mặc đồ ngủ nằm trên giường, gác chân, đầy thích thú xem phim.

Ôn Sùng Nguyệt nhắc nhở cô: “Em xem như vậy sẽ không tốt cho mắt đâu.”

Hạ Hiểu xoay người: “Thật sao?”

Ôn Sùng Nguyệt dùng khăn lông lau vệt nước chảy xuống bên má: “Ừm.”

Hạ Hiểu thử làm nũng: “Em chỉ xem một lát, một lát thôi.”

Thật ra cô rất ít khi làm như thế, đại khái là bởi vì đang ở nhà, tương đối thả lỏng, ngữ khí không tự giác trở nên mềm mại thân mật hơn.

Đáng tiếc Ôn Sùng Nguyệt ý chí sắt đá, anh đi đến định đem máy tính bảng cất đi: “Trước khi ngủ nằm lên gối xem máy tính bảng sẽ không tốt cho mắt.”

Hạ Hiểu xuất thần, cô lập tức đem gối nằm ném lên chiếc ghế bên cạnh, yên tâm thoải mái tiếp tục nằm xuống, hai tay cầm chặt máy tính bảng.

Cô nói: “Vậy em không nằm lên gối, thế sẽ không ảnh hưởng thị lực.”