Cha mẹ của Hạ Hiểu ở Thiên Tân dốc sự làm việc nhiều năm kiếm tiền, cuối cùng không đuổi kịp tốc độ tăng giá nhà cửa, tốc độ tăng lợi nhuận của cửa hàng hoa quả còn không bằng tiền thuê của chủ nhà. Cuối cùng đành phải về Dương Châu, mua một căn nhà, một lần nữa mở một cửa hàng hoa quả, làm ăn cũng coi như tốt đẹp.
Hạ Hiểu là con một, sau khi về nhà, cô trước hết đem ga nệm trong phòng mình đi phơi nắng, cha mẹ cô đang trông coi cửa hàng, họ không tuyển nhân viên cho nên khá bận.
Đợi đến 5 giờ, mẹ Hạ vội vội vàng vàng trở về, có chút tò mò cũng có chút vừa lòng mà chiêu đãi Ôn Sùng Nguyệt.
Đặc biệt sau khi biết được Ôn Sùng Nguyệt có thể nấu ăn và biết được thu nhập của anh, bà càng vừa lòng.
“---- Ngồi đi, để bác làm được rồi.”
Mẹ Hạ ngăn Ôn Sùng Nguyệt đứng lên.
“Làm gì có ai để khách làm đâu? Hiểu Hiểu, lại đây, con giúp mẹ một chút.”
Hạ Hiểu nhảy dựng lên, dạ một tiếng, ý bảo Ôn Sùng Nguyệt cứ ngồi ở sô pha xem TV.
Đồ ăn ở Hoài Dương ưa ngọt, mẹ Hạ tự tay làm thịt viên sư tử, người trong nhà không thích ăn thịt mỡ, lớn tuổi cũng không nên ăn thịt mỡ, chỉ lấy ba mỡ bảy thịt, thịt heo vừa gϊếŧ xong liền đem ra bán, thịt tươi ngon, đem thịt đi xay nhuyễn, băm thành hạt lựu lớn nhỏ.
Hạ Hiểu phụ trách gọt củ sắn, đồng thời cắt thành từng miếng nhỏ, đột nhiên nghe mẹ Hạ nói: “Hai đứa định khi nào sinh em bé?”
Hạ Hiểu dở khóc dở cười nói: “Còn chưa tổ chức hôn lễ mà.”
“Nghe mẹ nói.”
Mẹ Hạ nói: “Tuổi còn nhỏ sinh con sẽ tốt hơn, cơ thể cũng nhanh khôi phục. Nhân lúc mẹ vẫn còn khỏe, có thể chăm sóc em bé cho hai đứa một khoảng thời gian. Đợi mẹ già rồi, chỉ sợ không thể làm được.”
Hạ Hiểu nói: “Không muốn không muốn, con muốn kiếm tiền trước.”
Cô hoàn toàn chưa từng suy xét đến vấn đề này, cũng may mẹ cô chỉ nói một câu như vậy, đề tài lúc sau đều nói về tính cách và cách đối nhân xử thế của Ôn Sùng Nguyệt. Hạ Hiểu dựa theo lý do thoái thoác đã nói trước với Ôn Sùng Nguyệt, thuận theo trả lời.
Cái gì mà làm việc, hợp tác, sau đó trở thành bạn bè, có hảo cảm với nhau mới thử kết giao, không nói với người nhà là vì sợ mọi người nghĩ nhiều….
Vất vả vo nhân thịt đã băm xong thành viên, mẹ Hạ vội vàng kêu Hạ Hiểu đi ướp muối lên con vịt, thuận tiện lấy một cái trứng vịt Bách Thảo.
Cái khó là mẹ Hạ làm thịt viên sư tử. Băm thịt và củ sắn trộn lại với nhau, đánh trứng gà và hành lá băm nhỏ, bỏ bột bắp vào, vo thành viên tròn giống đầu sư tử, sau đó chiên trong dầu nóng.
Cách làm thịt viên sư tử ở Dương Châu, đầu tiên là nấu định hình, sau đó hầm ở nhiệt độ thấp trong một đêm, tiếc là không có nhiều thời gian, đợi đến tối đem ra chiêu đãi khách, sau đó mẹ Hạ làm thịt kho tàu.
Để lửa lớn định hình, chiên từ từ trên lửa nhỏ, mùi hương của thịt heo và củ sắn dưới xúc tác của dầu nóng khuếch tán ra ngoài, mẹ Hạ đem thịt viên sư tử đã chiên xong vớt ra, một lần nữa để vô nồi nấu— dầu nóng không thể lãng phí được, để Hạ Hiểu đem chả giò Hoài Dương trong tủ lạnh ra chiên.
Cô để một chiếc chảo dầu khác lên bếp, bỏ thêm một muỗng dầu ăn nguyên chất, để vào lài lát gừng và nước thịt kho tàu vào, đổi nước sạch, chờ nấu nước sôi, mới để thịt viên sư tử đã nắn xong vào, hầm từ từ cho ngon miệng. Đợi nước dùng đặc lại, mới cho đường phèn vào hòa tan, thêm sốt.
Hạ Hiểu ngửi được mùi đồ ăn liền cảm thấy đói, cô ăn vụng một miếng chả giò chiên, vừa hay bị mẹ Hạ bắt được.
Mẹ Hạ bất đắc dĩ cười: “Con mèo nhỏ tham ăn này—được rồi, đi ra ngoài xem Sùng Nguyệt đi, chỗ này để mẹ được rồi.”
Hạ Hiểu đem cây cải thìa luộc chín, trước khi đi còn thuận tay lấy một miếng chả giò chiên, bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.