Chương 44: Gạo Thanh Phổ 1

Hạ Hiểu sững sờ tại chỗ ba giây mới đột nhiên bừng tỉnh: “Sao anh biết được?”

Ôn Sùng Nguyệt giơ tay: “Không muốn quá nhiều người yêu thích, thì đưa weibo của em cho anh.”

Thấy gương mặt của Hạ Hiểu đột nhiên ửng đỏ giống như tôm luộc, Ôn Sùng Nguyệt liền đem phần thịt mềm ở miệng cá đuối gỡ xuống.

“Em không cần phải lo lắng đâu, anh chỉ đọc một bài đề cử kia thôi— anh không có ý định xâm phạm quyền riêng tư của em.”

Hạ Hiểu nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ xem một bài là được rồi.

Dù sao ở thế giới thật cô cũng rất ít khi có thể biểu lộ, phần lớn cảm xúc và sự việc đều sẽ chia sẻ lên weibo, bao gồm việc không ngừng phàn nàn về các quán rượu, trầm mê vào các loại game Otome, v.v

Ôn Sùng Nguyệt đem thịt cá đuối đặt vào một cái chén sạch nhỏ để dự trữ, lại đem bộ phận nhiều mỡ nhất trên người cá đuối băm nhuyễn.

“Nhưng anh vẫn còn một thắc mắc.”

Hạ Hiểu hỏi: “Là gì?”

Ôn Sùng Nguyệt nói: “Tại sao em chưa bao giờ gọi anh là chồng?”



Hạ Hiểu: “A…..Chuyện này….”

Mặc dù cá đuối ít xương nhưng để cắt lát thịt cá cũng là một loại kỹ thuật. Ôn Sùng Nguyệt cầm một cây dao, thịt cá mềm mại nở rộ như đóa hoa dưới bàn tay anh, anh nghĩ nghĩ.

“Chẳng lẽ em ngại ngùng?”

Hạ Hiểu nói: “Chúc mừng thầy Ôn, anh đoán đúng rồi.”

Ôn Sùng Nguyệt: “Đoán đúng có được thưởng gì không?”

Nồi chiên không dầu vang lên một tiếng đinh, mùi hương thơm ngọt nồng đậm của khoai lang và hạt vừng tỏa ra.

Hạ Hiểu vén tay áo lên, rửa tay sạch sẽ, cầm lấy đũa, thật cẩn thận mà gắp một viên khoai lang rắc hạt vừng lên, thổi thổi, đưa đến bên môi Ôn Sùng Nguyệt.

Cô nói: “Được thưởng một viên khoai lang.”

Ôn Sùng Nguyệt nhìn bộ dạng lảng tránh của cô chỉ cười cười, cúi người cắn một miếng. Hạt vừng được nướng thơm phức, phần nhân bên trong thơm ngọt ngon miệng. Mặc dù là bán thành phẩm, nhưng hương vị cũng không tệ.

Hạ Hiểu buông đôi đũa, cô nói sang chuyện khác.

“Em có thể giúp gì không?”

Hạ Hiểu không thường xuyên xuống bếp, nhưng Ôn Sùng Nguyệt rất vui dạy cho cô một vài việc nhỏ nhặt trong khả năng cho phép, ví dụ như lột tỏi hay cắt chân giò hun khói.



Có thêm nhiều thời gian hơn nên Hạ Hiểu đứng ở trước bàn bếp, lầm bẩm tán gẫu với Ôn Sùng Nguyệt về hoa cỏ trong sân nhà cô của anh, nhỏ giọng khen ngợi cô có mắt thẩm mỹ trong việc chọn quần áo và đồ gia dụng.

Khi nấu cá đuối cần phải chú ý đến lửa, không nên gấp gáp. Ôn Sùng Nguyệt cắt một phần thịt cá đuối làm thịt kho tàu. Đầu tiên làm nóng chảo dầu, sau đó cắt nhuyễn tỏi và gừng để vào chảo cho thơm, thêm rượu Thiệu Hưng, nước tương, dầu hào, đường, muối. Dạ dày của Hạ Hiểu không tốt, không thể ăn cay, Ôn Sùng Nguyệt do dự một chút, cuối cùng bỏ hạt tiêu trở lại.

Một điều đáng chú ý khi nấu cá đuối chính là “Hai lửa ba nấu”, hai lần nấu lửa lớn, mỗi lần nấu liên tục trong ba phút, thời gian còn lại dùng lửa nhỏ nấu chậm, ít nhất cũng phải nửa tiếng.

Lửa nhỏ hầm chậm, Ôn Sùng Nguyệt liền trả lời thắc mắc của Hạ Hiểu về cá đuối.

“Thật ra, cá đuối có phải là cá da trơn hay không, anh cũng khó nói cho em đáp án được. Còn có ‘cá trê sông’, ‘cá trê vây chân’, có người nói cá da trơn trưởng thành nặng đến một hai cân mới có thể được gọi là cá trê sông—”

“Dừng lại một chút.”

Hạ Hiểu nhấc tay.

“Thầy Ôn, học sinh của anh đang vô cùng hoang mang, xin tạm thời nghỉ ngơi.”

Ôn Sùng Nguyệt đem phần chân giò hun khói Hạ Hiểu vừa cắt xong trộn với măng mùa đông.

“Được.”

Hương vị của cá đuối ngon nhất chính là vào khoảng thời gian này của năm, Ôn Sùng Nguyệt đem con cá đuối đã được làm tỉ mỉ ra. Miệng cá đuối béo mà chắc nịch, cộng thêm chân giò hun khói, chao, đậu hũ non, súp cải chíp, nước dùng trắng giống như sữa. Phần mỡ cá đuối nấu với tỏi, nước canh sánh đặc, hương thơm nồng đậm. Đầu cá cũng không thể lãng phí, ninh lên với phần thịt và xương còn lại, thêm măng vào để nấu canh.