Căn nhà ở nơi này thực sự lớn hơn nhà ở Bắc Kinh, tầm nhìn cũng không bị gò bó, ở tầng 3, hai ban công, bên ngoài cửa sổ sát đất có bóng râm chính là một cây bạch quả to lớn, mặc dù mới đầu mùa xuân, Hạ Hiểu đã có thể tượng tượng được vẻ đẹp của cây bạch quả này vào các mùa xuân hạ thu đông.
Mà mặt ban công hướng ánh mặt trời còn trồng đầy thực vật lớn nhỏ, xanh biếc tươi đẹp, Hạ Hiểu kinh ngạc kêu lên, quay người lại: "Anh còn thuê người chăm sóc mấy cây này hả?"
Ôn Sùng Nguyệt đặt thẻ vào cổng mới vào móc chìa khoá hình Hello Kitty của Hạ Hiểu, chìa khoá được gắn chặt, thẻ vào cổng là Ôn Sùng Nguyệt vừa mới đăng ký, cầm đến tay, trong lúc cài thẻ vào vòng sắt cứng rắn ma sát, anh nói: "Anh đã trả tiền thuê nhân viên cửa hàng hoa rồi."
Hạ Hiểu có thể là đã quá thích căn nhà ở Tô Châu của Ôn Sùng Nguyệt rồi. Nằm trên ghế dựa ở ngoài ban công, vừa uống trà vừa nhìn xuyên qua sân thượng về phía đường cách đó không xa trồng đủ loại hoa anh đào, đợi đến giữa tháng 3, và tuần đầu tiên của tháng 4, có thể nhìn thấy phấn trắng của những bông hoa anh đào.
Ngày nghỉ phép đầu tiên ở Tô Châu, Ôn Sùng Nguyệt làm đốc tiên hoà khấu tam.
Ẩm thực Tô Châu và ẩm thực Vô Tích đều có vị ngọt, ẩm thực Hàng Châu nổi tiếng với vị thanh mà tươi, mà ẩm thực của Thượng Hải thì lại kết hợp giữa cả hai tinh tế và đẹp đẽ. Tiếc là hiện nay rất ít khi gặp được nhà hàng nào làm được "món ăn chính thống", ngay cả đến món màn thầu chiên đơn giản nhất cũng đều là dựa vào việc thêm da lợn để làm nước cốt.
Ôn Sùng Nguyệt là người rất đặc biệt, anh mặc dù không phải là người Giang Nam, cùng với vợ ở Tô Châu ngày đầu tiên, cũng làm một bữa ăn cực kỳ tinh tế.
Hạ Hiểu là người Dương Châu, cô cũng có chút hiểu biết về món ăn Hoài Dương, vốn dĩ là muốn khi Ôn Sùng Nguyệt nấu cơm thì gọi cô, đáng tiếc là lúc đó cô lại đang vô cùng buồn ngủ, buổi chiều cô bật điều hoà trong phòng ngủ và ngủ một giấc thoải mái, khi tỉnh lại bữa tối đã làm xong rồi.
Ôn Sùng Nguyệt tháo tạp giề, cười gọi cô: "Ăn cơm thôi."
Mùa xuân của Giang Nam không thể thiếu món Yêm Đốc Tiên (thịt ba chỉ om măng tươi), có ba loại, thịt mặn, thịt tươi và măng tươi. Hiện tại có loại cao cấp hơn của "Yêm Đốc Tiên", dùng chân giò hun khói, măng, thịt gà để làm, nhưng mà Ôn Sùng Nguyệt lại không hề thích, anh vẫn như cũ khăng khăng lựa chọn cách làm truyền thống ----- Biết Hạ Hiểu không ăn được mặn, liền cố ý chọn "thịt Nam Phong" của Giang Nam; thịt lợn ngũ hoa cũng là chọn loại thịt ba rọi, măng năm nay cũng là loại măng tươi, vừa mới được đưa ra thị trường, măng xuân cũng chỉ cắt lấy đoạn giữa, non mà không bị úng nước.
Hạ Hiểu ăn một đũa nhỏ.
Sau khi rượu gạo và gừng hành đã được ninh từ từ, thịt Nam Phong và ngũ hoa đã dần hòa vào vị, cô không biết Ôn Sùng Nguyệt xử lý như thế nào, canh cũng không quá mặn, thịt Nam Phong vẫn duy trì được vị thanh đạm đặc trưng, măng xuân tươi càng thêm tươi hơn, hương vị vừa phải vô cùng ngon miệng.
Hai mắt Hạ Hiểu sáng lên: "Ngon hơn mẹ em nấu gấp trăm ngàn lần luôn."
Ôn Sùng Nguyệt khiêm tốn: "Lúc em khen anh cũng không cần khen quá khoa trương như vậy đâu."
Hạ Hiểu thật thà nói: "Thật mà, anh ăn là biết liền."
Sự chú ý của cô tập trung ở một món ăn khác ---- Khấu Tam Ty (gà thái sợi hấp nấm và măng tươi) đây chính là món ăn của Dương Châu, cũng đã từng được lên , sau này được liệt vào trong 8 loại ẩm thực xưa của Thượng Hải.
Hiện tại nhắc đến Khấu Tam Ty, mọi người đều cho rằng đây là món ăn bản xứ của Thượng Hải, rất ít người nghĩ đến Dương Châu ---- Dương Châu không chỉ có Sư tử đá và cơm rang Dương Châu.
Ôn Sùng Nguyệt nhấc cái nắp của chiếc bát sứ trắng lên, lộ ra món ăn thanh nhã bên trong đó, Kim Hoa chân giò hun khói, nấm hương, măng đông, ức gà, đều cắt thành sợi nhỏ tinh tế, được ngâm vào trong nước canh trắng sữa nấu với xương ống thanh to, trộn thêm canh bí theo tỷ lệ, tinh bột sệt lại, màu tươi, vị thơm, tuy nhạt nhưng vẫn để lại mùi thơm trong miệng.
Hạ Hiểu hạnh phúc ăn đến no căng cả bụng.
Cô dùng hết lời tốt đẹp để ca ngợi, khen tay nghề của Ôn Sùng Nguyệt: "Thầy Ôn, anh không mở cửa hàng thật là lãng phí tài năng. Anh biết không? Nếu như sinh sớm mấy trăm năm, nói không chừng anh còn có thể được mệnh danh là đầu bếp hay gì đó...."
Ôn Sùng Nguyệt tỏ ý bảo cô tạm dừng: "Đừng khen anh nữa, anh đây chỉ như nửa bình nước, vẫn là đừng nói quá lên nữa"
Hạ Hiểu kinh ngạc: "Làm sao có thể là nửa bình nước? Người giống như em, nếu nói đến cấp độ của nước, thì là nửa ly nước giếng, nếu trình độ của anh thật sự là nửa bình nước, thì đó cũng là nước tiên."
Ôn Sùng Nguyệt rót thêm một chén trà lúa mạch.
Anh đưa cho Hạ Hiểu, dưới ánh đèn, lông mày anh tuấn, nốt ruồi nhỏ trên quai hàm ẩn sâu trong bóng tối.
Duy chỉ có nốt ruồi ở trên ngón giữa là in sâu vào đốt ngón tay, có chút rung động lòng người.
Ôn Sùng Nguyệt hỏi: "Hiểu Hiểu, vậy hôm nay, em có muốn đổ đầy cốc nước giếng bằng nước tiên không?"