Trên mẩu giấy nhắn chỉ có sáu chữ: "Mạng lưới bị phá, báo động."
Người phụ nữ phục vụ trước sân khấu thoáng sửng sờ, trái tim nhảy thình thịch, giương mắt nhìn sang, bọn họ nhanh chóng đi ra ngoài sảnh trước của khách sạn, người đàn ông để lại mấy chữ trước đó, quay đầu nhìn cô ta không cảm xúc.
Cô ta thấy xảy ra chuyện khẩn cấp, nói với đồng nghiệp, rồi lập tức cầm mẩu giấy nhắn đi tìm người chủ.
Người chủ quyết định rất nhanh, vội vàng lấy điện thoại báo cảnh sát.
Bảy giờ chiều, ngọn đèn trước cửa trung tâm triển lãm sáng rực.
Quách Thịnh xuống xe, đợi Tô Dĩnh đứng vững vàng, kéo tay cô bám vào khuỷu tay hắn, đi vào cửa chính.
Phía sau còn có Trương Hướng Quyền và bốn năm tên thuộc hạ, đều đi sau hắn giữ một khoảng cách nhất định, đảm bảo điều kiện an toàn cho Quách Thịnh lên hàng đầu, tuyệt đối không chủ động đến gần.
Hai người họ hòa nhập nối gót vào trong đoàn người, có vẻ bình thường như những người khác.
Quách Thịnh quay đầu nhìn Tô Dĩnh, hừ lạnh nói: "Bày cái mặt xụ cho ai thấy thế? Anh không dạy em cách cười à?"
Ánh mắt Tô Dĩnh thu hồi từ nơi khác lại, biểu cảm không thay đổi chút nào: "Vậy mới hỏi tại sao anh nhất định phải kéo em đi, hôm nay em mệt rồi."
"Em muốn thế nào?"
Tròng mắt cô đảo qua tủ trưng bày viên kim cương rực rỡ chói mắt: "Quay về khách sạn nghỉ ngơi."
"Mẹ kiếp, sau đó tìm cơ hội chạy trốn nữa?" Hắn vẫn khoác bộ tây trang trên người, lúc nói chuyện thậm chí mặt còn mỉm cười, nhưng không có ai biết ở nơi này chỉ là một bị thịt mục nát thối rửa, trong thâm tâm cất giấu bao nhiêu điều xấu xa và bẩu thỉu.
Tô Dĩnh kiềm nén cơn giận đến phát điên của mình, cô hận không thể cầm con dao nhọn trong tay chém hắn thành ngàn mảnh, cùng hắn đến chỗ chết cũng cam tâm tình nguyện, cô đã sớm rơi xuống địa ngục rồi, đi cùng với Cố Duy.
Tô Dĩnh không dám nhớ lại, đêm đó mỗi chi tiết nhỏ xảy ra trong rừng đều khiến cô đau khổ tột cùng.
Kết thúc mạng sống của mình rất đơn giản, bình thường tiếp xúc nhiều, nhân lúc hắn không đề phòng hạ thủ gϊếŧ chết hắn cũng không phải là việc không thể thực hiện, nhưng bây giờ cô cần phải sống, sống khỏe mạnh, không thể báo thù, không thể mạo hiểm, muốn tìm cách thoát thân, bởi vì có một thứ quan trọng hơn mà cô cần phải bảo vệ.
Tô Dĩnh an ủi bản thân, bất giác đưa tay lên sờ vào phần bụng của mình.
"Không muốn chạy." Cô nói, "Hai ba lần là đã được thỉnh giáo sự lợi hại của anh, giả mà em có chạy đến chân trời cũng bị anh bắt trở về, không muốn tự chuốc lấy đau khổ nữa."
Quách Thịnh vỗ tay cô, kéo nó sát vào, giọng nói lạnh lùng: "Vậy thì tốt, người đã chết chỉ là ma, em lo lắng ma quỷ có dùng được gì không?"
Đầu ngón tay Tô Dĩnh run rẩy, bất giác siết chặt nắm tay, ngoài miệng lại nói: "Không có."
"Không có?" Quách Thịnh lạnh nhạt.
"Tuổi em còn nhỏ, chỉ muốn tìm chút kí©h thí©ɧ, anh ta nói đưa em cao bay xa chạy, nhiều điều mới mẻ, đùa vui chút thôi." Cô nói như chẳng có gì: "Cũng giống như đổi người đàn ông khác."
"Thật đúng là một tiểu tiện nhân, quả thực ăn sâu vào tận xương tủy." Quách Thịnh không tức giận, còn sung sướиɠ cười khẽ: "Nhưng mà, anh thích chơi trò mèo vờn chuột, lần sau nhất định tăng độ khó, xem con chuột này làm sao chạy thoát khỏi lòng bàn tay của anh."
Tô Dĩnh không hé răng, hắn nói tiếp: "Em và tên Lý Đạo súc sinh giống hệt nhau, điều này không quen, không biết thỏa mãn." Hắn phát ra tiếng cười nham nhở, "Xem ra tóc em cháy sạch còn chưa chịu ngoan ngoãn, chắc là phải sát đến tận da đầu, không chừa lại chút nào."
Tô Dĩnh bất giác run rẩy, cúi đầu, không kêu lấy một tiếng.
Quách Thịnh có người phụ nữ khác, người ta nghe lời hắn, chỉ cần có thể lấy được cuộc sống xa hoa, bình thường sẽ không phản lại hắn, còn cô lại đi ngược với con đường cũ, cho nên mới động đến ham muốn khống chế của hắn.
Cô đối với hắn không phải đến mức không thể sống thiếu, chỉ là con người hắn rất ghét việc bị người khác phản bội, mới có thể xuống tay truy sát Cố Duy, ép cô ở bên cạnh để dằn vặt.
Sinh lý không phải là toàn bộ người đàn ông, nội tâm lươn lẹo đến đáng sợ, thủ đoạn của hắn xuất hiện liên tục, cô không thể làm gì khác ngoài việc xuống nước lấy lòng hắn, thời gian không đợi người, chỉ mong tìm được cơ hội để chạy trốn lần nữa.
Sự xuất hiện của Lý Đạo ngoài dự đoán của cô, cô còn cho rằng anh mang Cố Tân đi rồi, một nhóm người ngoại trừ cô và Cố Duy đều sẽ bình an thuận lợi.
Cho đến khi chứng kiến những gì xảy ra trong kho hàng, rất nhiều chuyện không giống, vì vậy có phỏng đoán chuyện Lý Đạo đi rồi mà còn quay lại là chuyện không đơn giản, mặc dù không có cách nào xác định được mục đích của anh, nhưng khả năng lần này là bước ngoặt lớn, cho nên cô mới đem tin tức nghe lén được việc Quách Thịnh tạm thời đổi địa điểm giao dịch nói cho anh biết.
Cô có dự cảm rằng, đêm nay có lẽ có cơ hội.
Quách Thịnh bỗng nhiên nói: "Nhìn đi, cái nào đẹp?" Tuy là hỏi cô, nhưng ánh mắt hắn lại tham lam nhìn phía trước.
Tô Dĩnh lấy lại chút bình tĩnh, cũng nhìn về phía trước, thì ra khi cô không để ý, hai người đã đi lên tầng hai của phòng triển lãm.
"Trái tim quốc vương" được đặt ở vị trí bắt mắt nhất, giữ ở trong khung thủy tinh trong suốt đặt ngay chính giữa, có hình trái tim, màu đỏ hồng rực rỡ thuần khiết. Gần như được cắt bằng kim loại hoàn mỹ, khiến nó bắt ánh đèn rọi xuống, tỏa sáng rực rỡ đầy sáng bóng, xinh đẹp lại thuần khiết.
Xung quanh thỉnh thoảng có người dừng chân thưởng thức, trong miệng phát ra vài tiếng tặc lưỡi kỳ lạ.
Quách Thịnh không tiến lên, hắn phát hiện bảo vệ chỗ này nhiều gấp đôi, tầm mắt đang cảnh giác đảo qua từng người một.
Hắn xoay người rời đi, thì thầm vào tai Tô Dĩnh ở bên cạnh: "Thích không? Đợi lát nữa cho em kiểm tra."
Một phía khác, Lý Đạo, Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ ở trên mái nhà.
Đường ống thông gió ở bên hông bị tháo ra, Kỷ Cương đang ngồi trên dây kéo cố định tháo trục, Lý Đạo và Hứa Đại Vệ tròng bộ thiết bị vào người khóa lại kỹ càng.
Đến chín giờ, buổi triển lãm chính thức kết thúc, ban tổ chức sẽ ở lầu một của khác sạn thiết đãi tiệc tối, tất cả mọi người đều tụ tập xuống đó.
Kế hoạch là sai người gây ra náo loạn, khiến phần lớn đội bảo vệ bị thu hút đến, rồi gọi người ngắt nguồn điện trung tâm, lúc này thiết bị phát tia hồng ngoại sẽ không hoạt động, Lý Đạo và Hứa Đại Vệ theo đường ống thống gió tiến vào, thời gian cho họ chỉ có năm phút. Sau năm phút hệ thống sẽ tự động khôi phục, hai người lại phải leo vào lối cũ quay về, cuối cùng thay đổi thiết bị giám sát.
Lý Đạo nhìn đồng hồ, đem cái khóa sau cùng siết chặt, bỗng nhiên thấp giọng: "Gần đây có cảnh sát."
Hứa Đại Vệ giật mình, không không chế được âm lượng: "Cái gì?"
"Đám người các người, đừng có nói nhảm." Cách đó không xa có người gào lên.
Hai người giám sát họ trước đó vẫn còn ở đây, đang dựa vào bức tường hút thuốc lá, cầm dao trong tay, cách bọn họ khoảng chừng ba đến năm thước.
Lý Đạo nghiêng đầu nhìn, dùng giọng thấp hơn nói: "Tôi tự thú, lần này phối hợp với phía cảnh sát, chuẩn bị tiêu diệt gọn thằng khống Quách Thịnh." Tốc độ nói của anh cực nhanh: "Quách Thịnh đa nghi, đột nhiên thay đổi địa điểm giao dịch, từ xưởng gỗ Trần Thương đổi thành vật liệu thép Tân Thông, nếu như thuận lợi, cảnh sát cũng đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị vào lúc hắn giao dịch với người ta, sẽ tóm gọn."
Hứa Đại Vệ sửng sốt, mất rất lâu cũng chưa tỉnh hồn lại.
Kỷ Cương lại không thấy ngạc nhiên, khi ở kho hàng, anh ta đã đoán được khả năng này.
Lý Đạo thật lòng hy vọng hai người có thể quay đầu lại, nhưng anh không có quyền làm chủ thay bọn họ: "... Nếu như hai người không muốn, thì tìm cơ hội này trốn đi!"
Kỷ Cương: "Cậu định gánh vác một mình?"
Lý Đạo không hé răng.
Kỷ Cương im lặng vài giây, động tác cuộn dây thừng trên tay không nhanh không chậm, bình tĩnh nói: "Chỉ cần hai mẹ con cô ấy an toàn, tôi theo."
Một lúc sau, Hứa Đại Vệ ngẩng đầu, nói một cách bực tức: "Hai người đều đi vào, một mình em ở ngoài chẳng có ý nghĩa gì." Rồi nghĩ ngợi, sau đó nhíu mày lại, cậu ta kéo khóa cao đến tận cổ, cuối cùng đưa ra quyết định: "Huống hồ, được báo thù cho Cố Duy."
Lý Đạo hỏi: "Cậu biết ý nghĩa của việc phối hợp với cảnh sát thế nào không? Đi vào không biết sẽ ngồi bao lâu..."
"Em biết, anh Đạo, em theo."
Trong lòng Lý Đạo không biết có cảm giác gì, hơi cắn răng, chỉ đưa tay lên vỗ vai hai người họ: "Hai người, tôi, còn cả Cố Duy nữa, bốn người chúng ta."
Kỷ Cương hiểu ý, gật đầu.
Hứa Đại Vệ phản ứng vài giây, cũng gật đầu mạnh mẽ.
Chín giờ mười phút tối.
Phòng ăn ở lầu một của trung tâm triển lãm phát tiếng ồn ào náo nhiệt duy trì liên tục, có người vì chút chuyện nhỏ mà tranh chấp, nhân viên công tác điều tiết, rồi đánh đập tàn nhẫn.
Trong khoảnh khắc ấy, toàn bộ khách sạn tối tăm rối loạn, bát đĩa vỡ vụn, kêu gào, chửi bới, cực kỳ hỗn loạn.
Không ít bảo vệ chạy đến duy trì trật tự, chưa được vài phút, đèn chiếu sáng trên đại sảnh đột ngột tắt ngóm mà không được báo trước. Đột nhiên rơi vào tăm tối, khiến cho tất cả mọi người đều sỡ hãi hét toáng lên, tiếng tạp âm vang dội gấp bội, mọi người chạy loạn khắp nơi, tình trạng không thể kiểm soát trong một lần được.
Khóe môi Quách Thịnh tươi cười, con mắt dần thích ứng với bóng đêm.
Hắn kéo Tô Dĩnh, được vài tên thuộc hạ che chắn, nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ, đi ra phía cửa chính. Hắn không phải là kẻ già yếu vô dụng, thực ra mỗi ngày hắn đều ăn rất nhiều thực phẩm dinh dưỡng, bình thường rèn luyện cơ thể, rất để ý đến sức khỏe của bản thân.
Sức lực của hắn rất lớn, Tô Dĩnh lảo đảo, cổ tay bị hắn kéo đến đau đớn.
Cô cố gắng ổn định bước chân của mình, dùng tay còn lại cẩn thận bảo vệ bụng từng chút một.
Xung quanh trước mắt chỉ là một mảng đen ngòm, toàn là người với người, không phân biệt được ai là ai.
Trong đầu Tô Dĩnh nảy ra một suy nghĩ, tim đập dồn dập như bồn chồn.
Quách Thịnh đưa cô lách đi, vài tên thuộc hạ đi trước mở đường, phía trước bên tay trái của cô hình như là Trương Hướng Toàn, ngang bên tay phải chính là cái bàn dài đặt thức ăn.
Tô Dĩnh cắn chặt hàm răng run rẩy, dùng hết sức bình sinh vung tay trái thoát khỏi sự lôi kéo của hắn, vung mạnh ra sau, thoát khỏi gông cùm xiềng xích của hắn, ngay lập tức ngồi xổm xuống, vén lớp phủ bàn, chui xuống phía dưới bàn ăn.
Quách Thịnh không ngờ đến sức lực mạnh mẽ ấy, trên tay trống không, hai chân lại bất giác đi xa vài mét, khi ấy mới quay đầu dừng lại, chỉ là một mảng tối mịt.
Trương Hướng Toàn chú ý đến hắn đột nhiên dừng lại, nhanh chóng hỏi: "Anh Quách, sao thế?"
Quách Thịnh giận run người, đôi mắt trong bóng đêm rà soát xung quanh, nghiến răng nói: "Tô Dĩnh đâau, chạy đi đâu rồi."
"Chuyện đó..."
Quách Thịnh quay lại hai bước.
Trương Hướng Toàn vội la lớn: "Anh Quách, chúng ta phải nhanh chóng rút lui, đến khi nguồn điện tự phục hồi, bọn họ phát hiện qua viên đá quý bị mất, sẽ phong tỏa nơi này, đến lúc đó e rằng chúng ta không thoát thân được."
Quách Thịnh dừng lại, đứng ở chỗ đó rất lâu không nói chuyện, hắn lộ ra vẻ mặt hung tợn, nói một cách tàn ác: "Con tiện nhân,đợi tao làm xong việc lại đi bắt mày, lần này nhất định lột da mày ra." Hắn lạnh giọng nói: "Đi."
Không lâu sau, trung tâm triển lãm khôi phục lại nguồn điện, nhân viên làm công tác trấn ai tâm trạng của mọi người, bảo vệ ngay lập tức lên lầu kiểm tra, may mà viên đá quý và đồ trang sức chưa bị mất.
Cùng lúc ấy, Lý Đạo mang theo một va li màu đen, đi cùng Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ, bị hai người đàn ông khống chế, ngồi vào hàng ghế sau.
Xe nhanh chóng rời đi, vài giây sau, sâu trong con hẻm nhỏ có một chiếc xe sáng đèn.
Chu Tân Vĩ gọi tiểu Lưu lập tức đuổi theo, rồi nói trong bộ đàm: "Chiếc Volkswagen màu đen, biển số Quảng HAV 369, đừng đến quá gần, cẩn thận rút dây động rừng."
Chu Tân Vĩ làm cảnh sát điều tra nhiều năm, kinh nghiểm truy bắt tội phạm nguy hiểm có thừa, chiếc xe hòa vào dòng xe náo nhiệt trên đường lớn, mắt anh ta sáng như đuốc, cho dù khoảng cách xa hay gần, vẫn cứ mãi chăm chú nhìn chiếc Volkswagen màu đen kia.
Đi qua ngã tư đường, xe trước mặt đột nhiên tăng tốc, khi đèn canh vừa chuyển đã chạy vọt đi.
Chu Tân Vĩ chau mày căng thẳn, "Chạy theo, đừng dừng."
Rồi vào lúc ấy, xe chạy một hàng dài như ngăn cản lối đi, xe của bọn họ không thể không bị dồn đứng ở giữa tim đường.
Chu Tân Vĩ dừng sức gõ vào đầu máy: "Khốn kiếp."
Mười giây chờ đợi quả thực sống một ngày bằng một năm, đèn tín hiệu vừa chuyển màu, Tiểu Lưu một chân đạp chân ga chạy vụt lên, thêm vài phần lực, nhưng đuổi hai con đường vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe kia.
Sắc mặt Chu Tân Vĩ trì trệ, Tiểu Lưu ngồi bên cạnh cũng chảy mồ hôi đầm đìa: "Đội trưởng Chu, mất dấu rồi, làm sao bây giờ?"
Chu Tân Vĩ mím môi không nói lời nào.
Chu Tân Vĩ không thể hoàn toàn tin tưởng vào Lý Đạo, càng sợ giữa đường có gì xảy ra sai sót, nhíu mày suy nghĩ một lúc, lập tức gọi cho đồng nghiệp thông báo lên trung tâm chỉ huy, xin bọn họ giúp họ điều tra vị trí chiếc xe Volkswagen biển số HAV 369.
Lý Đạo cũng thấy có điều không đúng, xe đang nhanh chóng chạy vài vòng trên đường, chạy về phía đường lớn vào cảng Triều Tân. Anh rất quen thuộc vùng đất Miên Châu, căn bản không phải là con đường vật liệu Tân Thông, thậm chí cũng không phải đi xưởng gỗ Trần Thương, càng đi về phía trước, chỉ có một bến tàu vận chuyển hàng hóa đã bỏ hoang.
Người đàn ông kế bên ghế lái nghiêng người, họng súng đen vẫn hướng về phía bọn họ.
Lý Đạo liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đây là chỗ nào?"
Vẻ mặt người đàn ông cảnh giác hơn vừa rồi, vẫn theo dõi anh: "Không nên hỏi thì đừng hỏi, ngồi cho ngay ngắn."
Trong lòng Lý Đạo lo lắng, vốn tưởng kế hoạch không có chút cơ sở nào, không ngờ rằng lão hồ ly Quách Thịnh kia vẫn tính toán xa hơn anh.
Bây giờ không có cách nào thông báo với cảnh sát, không biết số lượng cụ thể của đối phương là bao nhiêu nên không tể lấy cứng chọi cứng được, huống hồ trên tay bọn chúng đều có súng. Giây phút ấy Lý Đạo không nghĩ ra mình nên ứng phó như thế nào, nhưng lúc này, xe đã lái vài khu chứa hàng chất đống trên bến tàu.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lẳng lặng chiếu xuống nền đất trống, bầu không khí có vẻ yên tĩnh là quỷ dị.
Ven bờ sông đứng năm sáu người riêng biệt, nhìn chiếc xe chậm rãi ngừng lại, ba người Lý Đạo bị súng chĩa vào sau lưng đẩy xuống bước đi về phía trước, ra lệnh đưa va li từ cốp sau đặt lên trên nóc xe.
Quách Thịnh chắp tay sau lưng, cười nói: "Nhìn đi, bảo bối đến rồi."
Ông chủ Nguyễn mặc áo sơ mi hoa quần rộng, mặc dù đã tối muộn nhưng vẫn mang kính râm, gương mặt rất lớn, xương lông mày hơi cao, đi vội lên trước vài bước, "Có phải bảo bối hay không, phải kiểm tra hàng trước mới biết được."
"Đừng vội vậy chứ." Quách Thịnh cản hắn: "Cũng nên cho tôi thấy chút thành ý của ông chứ."
Nguyễn Hùng cười lạnh một tiếng, đưa tay ra hiệu với thuộc hạ, có người cầm cái va li xách lên, trực tiếp mở ra, bên trong sắp xếp chồng tiền đô-la ngay ngắn.
"Thế nào? Đủ thành ý chưa?"
Quách Thịnh cười nói: "Mời."
Đối phương lập tức đi lên trước, cầm dụng cụ chuẩn bị kiểm tra viên đá quý.
Trái tim Lý Đạo như bị nhấc lên đến tận cổ họng, bất giác siết chặt nắm tay, hơi nghiêng đầu, liếc mắt với Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ, nhưng chưa kịp làm gì, chợt thấy Quách Thịnh bất động lui về sau vài bước, ra lệnh cho đám người phòng thủ bước lên trước, trong vài khắc, chợt có tiếng súng vang lên đùng đoàng.
Nguyễn Hùng dường như đặt mọi sự chú ý trên viên đá quý, không ngờ rằng Quách Thịnh dám chặn tay, còn trước giờ chuẩn bị giao hàng, nắm ngay thời khắc.
Hắn chưa rút súng, nhưng đã nhanh chóng bị tước đoạt sinh mạng.
Có người không đỡ được, xoay người chạy trốn, Quách Thịnh ra lệnh cho thuộc hạ đuổi theo tóm trọn lưới.
Không lâu sau, lại có vài tiếng súng liên tục vang lên.
Toàn bộ bến tàu vận chuyển hàng hóa lập tức tràn ngập mùi máu tươi, Nguyễn Hùng dựa vào thân xe không ngừng co quắp, cố sức đưa súng lên, đến giữa chừng lại nặng nề rũ tay xuống, cuối cùng trợn trừng mắt không động đậy nữa.
Quách Thịnh cười rộ lên. Bây giờ hắn ngông cuồng như thế, vì tiền, đúng là kẻ liều mạng.
Trương Hướng Toàn đóng va li lại, mỗi tay cầm một cái: "Anh Quách, chúng ta nhanh đi thôi!"
Một lúc, "Chờ đã." Ý cười trên mặt hắn dần thu hồi lại, rút súng ở bên hông Trương Hướng Toàn, nhắm vào giữa chân mày Lý Đạo: "Còn một tên súc sinh chưa xử lý."
Lý Đạo ý thức được điều đó, anh nheo mắt, trong khoảng khắc ấy, đột nhiên nghĩ đến một cô gái.
Khi ấy anh mới nhận ra rằng, thì ra anh và Cố Tân đã xa nhau một tháng, những ngày qua anh vội vàng tính toán, sắp xếp, dường như không còn thời gian suy nghĩ về cô.
Nhưng khi mạng sống đang trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, người đầu tiên hiện lên trong đầu anh, chính là gương mặt của cô.
Giờ khắc này, anh điên cuồng nhớ đến cô.
Kỷ Cương và Hứa Đại Vệ mặt đầy hoảng sợ, xông về phía trước vài bước, nhưng bị người phía sau đạp đầu gối ngã quỳ xuống.
Chân Kỷ Cương mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Hứa Đại Vệ gắng gượng chống cự vài giây, một nhóm người hợp sức cản cậu ta, đồng thời dùng súng dí sát vào gáy cậu ta.
"Quách Thịnh, mày có giỏi thì nhắm vào tao này." Cậu ta đỏ bừng đôi mắt.
"Đừng gấp, mỗi một tên đều không chạy được." Quách Thịnh cười, ánh mắt thu lại nhìn về phía Lý Đạo, mặt của hắn chẳng ra hình thù gì, cây súng trong tay chỉ vào đầu, nói chậm rãi: "A Đạo, kết quả hôm nay, chính là cái giá cho việc mày phản bội tao. Mày nên gắng sức mà trốn, xuất hiện trước mặt Quách Thịnh tao thật chả sáng suốt gì cả, một cái mạng chó, bây giờ tao cho mày đầu thai sớm."
Lý Đạo lăn chuyển yết hầu, chỉ có thể kéo dài thêm thời gian: "Tôi giúp anh trộm "trái tim quốc vương", anh nên làm theo giao hẹn, thả cho chúng tôi một con đường sống."
Quách Thịnh cười nham nhở, đầu nghiêng trái quay phải: "Tao đổi ý." Rồi vỗ trán: "Mày không nói tao cũng quên mất, Trương Hướng Toàn, bảo đám người bên kia động thủ đi, không để lại ba còn đàn bà đó, trên suối vàng, cho bọn chúng bè bạn."
"Gϊếŧ người đền mạng, anh không sợ cảnh sát điều tra ra được là anh à?"
"Điều tra thế nào? Cái nơi chết tiệt này không có ai quản lý, tao đi đổi vài con xe, ai có thể chứng minh tao đã đến chỗ này?" Hắn mở rộng hai tay, không sợ hãi: "Cùng lắm thì học hỏi theo mày, chạy trốn ấy."
Trương Hướng Toàn lại gần, nhắc nhở một lần nữa.
Quách Thịnh cũng không muốn lãng phí thời gian: "Biết bọn mày muốn thay Cố Duy báo thù, không có cơ hội rồi, kiếp sau đi nhé!"
Quai hàm Lý Đạo đanh lại.
Hứa Đại Vệ vùng vằng tránh sự khống chế của đám người, không quan tâm bất cứ điều gì, vọt lên: "Mẹ kiếp, ông đây sống chết với mày."
Quách Thịnh kéo nòng súng, bắn một phát vào đùi cậu ta.
Hứa Đại Vệ ngã xuống đất, ồm đầu gối đau đớn gào lên.
Trong mắt Quách Thịnh một mảng màu sắc hài hòa, hắn lại đưa súng lên lần nữa: "A Đạo, lên đường nào."