- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Một Ngàn Tám Trăm Ngày
- Chương 41
Một Ngàn Tám Trăm Ngày
Chương 41
Vào lúc cô nói câu nói ấy, ở một nơi nào đó bỗng nhiên vang lên tiếng pháo liên tiếp không ngừng, thôn kế bên không xa không gần, nhưng vì xung quanh trống trải, tiếng phát ra như vang vọng khắp vùng chân trời.
Hai người không ngồi bên cạnh hồ nước trũng quá lâu, Lý Đạo quay về rừng tìm Tiểu Ngũ.
Cố Tân vốn định cùng đi, nhưng Lý Đạo không đồng ý, anh muốn nói chuyện riêng với Tiểu Ngũ, bảo cô ngồi trong xe chờ.
Cố Tân không yên lòng, sợ Tiểu Ngũ lại không biết giữ mồm, cái tính khí thối tha của anh nổi lên lại bắt đầu động tay chân, nên cô hạ cửa kính xe xuống, từng giây từng phút chú ý đến động tĩnh bên kia.
Khi Lý Đạo đi đến, Tiểu Ngũ còn rúc ở góc tường lau nước mắt, ngược lại nghe lời hẳn, không chạy không nháo rất ngoan.
Anh đứng yên trước mặt cậu ta, động vào đỉnh đầu cậu ta: "Thức tỉnh xong chưa?" Giọng nói đã không còn mất khống chế giống như trước, chậm rãi thông thả, nhất thời đoán không ra tâm tình gì.
Trong lòng Tiểu Ngũ vẫn rất uất ức, cũng không dám xem thường anh, buồn bực đáp lời.
Lý Đạo lại xoa tóc anh, chuyển mình, kéo quần ngồi xuống cạnh cậu ta.
"Đánh đau?"
Tiểu Ngũ hơi cong người, đưa lưng về phía anh: "Anh nói thế nào?"
Lý Đạo cười một tiếng, nhai mảnh kẹo cao su, rồi đưa cho cậu ta một mảnh khác: "Nhìn cậu yếu ớt, cô gái mới lớn à? Mới thế thì đau bao nhiêu?"
"Anh thử xem?" Tiểu Ngũ còn cứng cổ, thở phì phò mà nói.
Lý Đạo rút thanh kẹo cao su lại, tháo miếng giấy bạc, cuộn lại bỏ vào miệng. Đi ra ngoài cùng Cố Tân một chuyến, anh phát hiện tính tình mình đã thay đổi tốt hơn, Tiểu Ngũ nói chuyện như thế với mình mà mình cũng không để bụng, muốn tâm sự một lúc với cậu ta, có lẽ đúng như Cố Tân nói, võ lực không phải là biện pháp giải quyết tốt nhất.
Lý Đạo hỏi: "Tôi còn là anh cậu không? Cái này mà cũng thù dai được?" Thấy cậu ta không lên tiếng, đưa lưng chạm vào cậu ta: "Hay là cho cậu đánh lại?"
Nghe anh nói thế, Tiểu Ngũ hơi buông lỏng sống lưng, buồn bực nói câu: "Không dám." Cơ thể hơi quay lại một chút, còn nói: "Vậy anh cũng không thể đánh em trước mặt người khác, rất mất mặt."
"Chị Tân của cậu, sợ cái gì."
Tiểu Ngũ lẩm bẩm: "Em cũng là đàn ông, cũng muốn mặt mũi."
Lý Đạo cười một tiếng: "Được rồi, xem như là tôi sai, là tôi không để ý đến tâm trạng đàn ông yếu ớt nhỏ bé của cậu, khiến cậu bị chị Tân chê cười, anh chịu tội với cậu."
"Đàn ông nhỏ bé gì chứ, anh rõ ràng là đang kỳ thị." Cậu ta nhỏ giọng phản kháng.
Lý Đạo không để ý đến điều vụn vặt ấy của cậu ta, "Gan cậu lớn thật, biết tôi và Cố Tân đang tốt, còn nhìn mặt cô ấy mà khốn chế gọi tôi là anh rể?"
Tiểu Ngũ hơi chột dạ, ánh mắt xảo trá liếc anh, không dám lên tiếng.
Lý Đạo hừ lạnh: "Mẹ kiếp cậu cố tình, có chút thông minh làm trò đùa bỡn này, đánh cậu một lúc cũng chẳng oan."
Đáy lòng Ngũ Minh Triết không phục, đồng thời lại cảm thấy uất ức thay chị gái.
Vào cái ngày bị Quách Thịnh đuổi gϊếŧ nhìn thấy hai người họ hôn nhau trong xe, khi ấy Ngũ Minh Triết cảm thấy con người Lý Đạo quá lạm tình, quan hệ của anh với Đỗ Quảng Mĩ là đổi chác, hai người họ không có tình cảm, mọi người đều là đàn ông, cậu cơ bản có thể hiểu được. Nhưng Lý Đạo đối với Cố Tân hiển nhiên là có để tâm, tình cảm của họ càng tốt, cậu lại cảm thấy không công bằng cho người chị đã mất của mình.
Ngũ Minh Triết thừa nhận ý nghĩ này quá cực đoan, vốn còn chịu đựng, nhưng hôm nay chuyện chồng chuyện, trong lòng không rõ tức giận chuyện gì, trên miệng cậu nhất thời không kiêng dè, liền thốt ra tiếng "anh rể".
Ngũ Minh Triết dứt khoát nói thẳng: "Em sợ anh quên chị em."
Lý Đạo nhất thời không lên tiếng, sau một lúc, mới kéo đuôi mi mắt nhìn sang.
Anh cũng không có ý định nói chuyện bất hòa giữa hai người với cậu ta, chỉ nói: "Nhắc đến chị cậu đúng lúc tôi hỏi cậu vài chuyện, có biết chị ấy chết thế nào không?"
Tiểu Ngũ không đoán ra câu nói này của anh có ý gì, vẫn đáp như cũ: "Vào thời điểm hành động xảy ra sự cố ngoài ý muốn."
"Bất ngờ?" Anh cười nhạo một tiếng: "Tôi cũng từng cảm thấy bất ngờ."
Tiểu Ngũ càng nghi ngờ, quên mất sự khó chịu với Lý Đạo, nghiêng người chạm đến vết thương trên người, sít răng ngồi cạnh anh.
Đã đến quá đêm, xung quanh đen lại đặc thêm vài phần.
Xuyên qua kẽ hở giữa đám cây khô, có thể nhìn thấy đuôi xe chiếc Prado, đi xa hơn nữa là hồ nước trũng tĩnh lặng và bầu trời cao xa.
Bốn bề âm thanh rất đơn giản, chỉ có tiếng gió quét lá cây xào xạc.
Khuỷu tay Lý Đạo chống trên đầu gối, hai tay nắm bừa với nhau, ánh mắt cố định ở nơi nào đó, tâm tư sâu thẳm khiến người khác khó đoán được.
Ngũ Minh Triết quay đầu nhìn anh, người đàn ông bên cạnh vẫn luôn là người đầu đội trời chân đạp đất, không chịu bất gì sự gò ép nào, nhưng có thể che mưa chắn gió cho mọi người, cũng có thể giải quyết mọi vấn đề khó khăn. Ở trong lòng cậu, vẫn luôn cảm thấy anh cô một khối sắt thép không hoen gỉ, nhưng giờ phút này có phần tịch mịch, thậm chí nhỏ bé và yếu đuối, Tiểu Ngũ đột nhiên phát hiện, tháo lớp mặt nạ kia xuống, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Ngũ Minh Triết bỗng nhiên rất muốn thân thiết với anh, ôm vai anh hoặc vỗ nhẹ vai anh một cái, thế nào cũng được, chỉ muốn phá vỡ cái không khí hiện tại, để anh lại mang cái mặt nạ vừa vứt bỏ lên.
Ích kỷ cũng tốt, lệ thuộc vào cũng được, Tiểu Ngũ hy vọng anh vẫn luôn là người đàn ông mạnh mẽ.
Trong lòng giằng co một lúc lâu, cuối cùng cậu không có bất kỳ động tác nào, chỉ khẽ mở miệng: "Anh, anh đang nghĩ gì vậy?"
Ánh mắt Lý Đạo rơi xuống tay mình, vô thức mở lòng bàn tay quan sát: "Trước đây không tin số phận, nhưng người bên cạnh liên tục rời đi, mới biết trên thế giới này có chuyện nhân quả báo ứng."
Tiểu Ngũ sửng sờ một hồi.
Lý Đạo yên lặng rất lâu rồi mới nói với cậu ta về bố mình: "Năm ngoái ông ấy mất trong một trận thiên tai, toàn bộ thành phố Miên Châu hai chục ngàn người gặp nạn, trong đó có ông ấy." Anh ngừng một lúc, nói tiếp: "Ông già hàng xóm chín mươi tuổi vẫn được cứu, bà cô nhà đối diện chỉ gãy hai chân, bố tôi cơ thể cường tráng đi đứng linh hoạt nhưng lại bỏ mạng, có biết tại sao không?"
Những chuyện này trước đây anh chưa bao giờ nhắc đến, Tiểu Ngũ khẽ nhếch môi, cả nửa ngày không có phản ứng lại.
"Là mạng, nhưng không phải là mạng." Lý Đạo tự mình nói: "Con trai ông ấy bất hiếu, làm chuyện hại người hai nước, nhưng báo ứng lại đến trên người ông ấy. Tiếp theo là Minh Hâm, Cố Duy... không biết người kế tiếp là ai."
Tiểu Ngũ tức giận nói lại: "Người đáng bị báo ứng phải là Quách Thịnh."
"Đừng nóng giận." Lý Đạo nói.
Ngũ Minh Triết liếʍ môi dưới: "Anh, anh muốn nói gì?"
Lý Đạo nhìn về phía cậu ta: "Muốn nói với cậu, tôi muốn làm một người tốt." Ánh mắt anh chuyển đến nơi nào đó, trong con người giấu giếm ưu tư sâu sắc: "Bây giờ có hơi sợ chết."
Tiểu Ngũ tìm theo tầm nhìn của anh, biết anh đang nhìn Cố Tân.
Lý Đạo chậm chạp xoa hai tay, cười có phần gượng gạo: "Tôi cũng thẹn với các cậu, tốt không mang theo cái đầu tỉnh táo, tạo thành cuc diện như ngày hôm nay, là trách nhiệm của tôi."
Phần áy náy này giống như tảng đá lớn đè thẳng lên người khiến anh không gượng dậy nổi, anh muốn mang mọi người bình an ra ngoài, ông trời không cho như ý. Chết tử tế không bằng sống lay lắt, có người có cơ hội, nhưng có người nhìn bình an đều là hy vọng xa vời.
"Anh đừng nói như vậy..."
"Ngũ," Anh cắt ngang cậu ta: "Anh muốn quyết định giúp cậu."
Ngũ Minh Triết quay đầu, nhìn anh nhất thời không lên tiếng.
Lý Đạo: "Cậu còn nhỏ, còn có cơ hội lần nữa, cậu am hiểu máy tính, dùng đúng chỗ nhất định sẽ có tiền đồ hơn bây giờ, về mặt lương tâm không có trở ngại gì, đến khi vào cái tuổi của tôi cũng có thể ngẩng cao đầu." Anh duỗi thẳng một chân, hơi ngả người về phía sau: "Câu này bây giờ cậu chưa chắc lãnh hội được, nhưng thằng nhóc cậu nghe lời, có thể làm theo lời tôi nói."
Tiểu Ngũ vì cảm giác được sự tín nhiệm của anh đến xấu hổ, khoang mũi bỗng trào lên mùi chua xót, cúi đầu: "Anh sao lại nói những chuyện này."
Lý Đạo vỗ vai cậu ta, không nói thêm gì.
Hai người ngồi một lúc, Cố Tân xuống xe đi sang.
Thời gian không còn sớm, bọn họ thu dọn xong thì quay về nhà Phùng Quế Linh.
Khi Lý Đạo đi tắm, Cố Tân ôm hòm thuốc đi vào.
Cánh tay và sau lưng Tiểu Ngũ toàn là vết roi đỏ bừng, không dám chạm nước, lúc nãy chỉ lấy khăn lông lau sơ qua.
Cậu ta thấy Cố Tân đi vào vội vàng tròng áo vào người, không ngờ chạm đến, đau nhe răng trợn mắt.
Cố Tân nói: "Đừng nhục nhích, chị giúp em bôi ít thuốc."
Ngũ Minh Triết nào có ý, ấp úng nói: "Không sao đâu, ngủ qua một đêm là ổn thôi."
"Thời tiết nóng, sẽ bị nhiễm trùng." Cô mở hòm thuốc, lấy bông y tế và rượu cồn.
Nhiệt độ trên mặt Tiểu Ngũ tăng lên, cảm thấy không được tự nhiên, cuối cùng vứt áo, ngồi xếp bằng trên giường đưa lưng về phía cô.
Cố Tân nhìn từng đòn roi sau lưng Ngũ Minh Triết, dấu vết ấy nhìn thấy mà giật cả mình.
Cô lấy bông y tế thấm chút rượu thuốc, rất sợ cậu ta sẽ đau, chỉ dám lau quanh miệng vết thương.
"Trước đây Lý Đạo cũng đánh cậu?"
"Không, là lần đầu tiên."
Trong đầu Cố Tân nghĩ người đàn ông này thâm tâm chẳng có bao nhiêu tay ác, ngoài miệng lại nói: "Cậu đừng trách anh ấy, anh ấy hy vọng cậu tốt mới nổi giận được, sau này đừng làm nữa... Ngoài những chuyện kia, thật ra thì anh ấy rất hiền hòa."
Tiểu Ngũ thầm nôn trong lòng, bây giờ hai người tốt quá thành một người luôn, dĩ nhiên sẽ nói chuyện với cậu. Được một lúc lại cảm thấy động tác trên lưng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng chấm trên da, lâu lâu còn có vài cơn gió nhè nhẹ thổi phớt qua vết thương.
Cô không nói lời nào, cả căn nhà cũng yên tĩnh lạ thường, ánh đèn trên đỉnh đầu mờ nhạt nhu hòa, anh bỗng dưng có chút hoảng hốt, còn cho rằng người sau lưng mình là Ngũ Minh Hâm.
Mơ hồ nghe Cố Tân nói xuôi tai: "Có đau không?"
Tiểu Ngũ lấy lại tinh thần, hạ giọng nói: "Không đau."
Ngũ Minh Triết đột nhiên cảm thấy hai ngày nay tư tưởng xấu xa đã làm xấu đi phần tình nghĩa này, ở cái tuổi mới lớn của chàng trai, mắt thấy qua tình hình, mặc dù chỉ một con mắt, thì phương diện nào đó cũng bị kí©h thí©ɧ, có một chút suy nghĩ.
Tình cảm của cậu trộn lẫn chút mơ hồ khái niệm không rõ ràng, cho rằng đó chính là yêu mến, giống như bị mụ mị đầu óc. Đến khi chuyển sang một đoạn cong, vừa nghĩ thông suốt thì tất cả chỉ là lời nói vô căn cứ, cậu có tình cảm tốt với Cố Tân, muốn gần với cô, thế nhưng càng giống một loại cảm giác khác.
Tiểu Ngũ xoa mũi: "Chị?"
Cố Tân: "Ừm?"
"Em xin lỗi."
Bàn tay Cố Tân ngừng lại, cậu ta vội vàng bổ sung thêm: "Ý em là, sau này em không bao giờ... phạm sai lầm nữa, tôi nghe anh trai em."
"Một lần cuối cùng."
Cậu ta nói chắc như đinh: "Một lần cuối cùng."
"Vậy thì tốt." Cố Tân thấy rất vui, giọng nói bất giác nhẹ hơn: "Nhưng mà, cảm ơn món quà của cậu, tôi sẽ cất giữ, xem như cậu "bị tịch thu", rất có ý nghĩa."
Tiểu Ngũ nghe cô nhạo báng mình, khó khăn gãi đầu, không biết mở lời, bầu không khí trong nháy mắt chợt gượng gạo.
Cậu ta túm người: "Chị, chị dùng sức đi chứ, như cù em vậy."
"Không đau à?"
"Không đau chút nào, cứ thoải mái đi."
Hai người vui tươi hớn hở vừa trò chuyện, Cố Tân giúp cậu ta dọn dẹp xong phần lưng, rồi xách ghế ngồi bên cạnh, xử lý những vết thương trên cánh tay anh.
Ngũ Minh Triết nghiêng đầu nhìn động tác của cô, trách móc chạm vào vết thương: "Anh nói ngày mai đưa em ra sân bay."
Cố Tân hơi nhíu mày: "Sân bay?"
"Vâng, anh ấy nói sắp đến biên giới, ít người bớt phiền phức, bảo em ra nước ngoài trước cho an toàn."
Cố Tân mấy máy môi, có phần không hiểu: "Khi cảnh sát ở Trùng Dương đuổi theo, anh ấy không sợ đến sân bay..." Cô ngừng một lúc, không nói tiếp.
Tiểu Ngũ nói: "Em cũng hỏi anh ấy thế."
"Anh ấy nói thế nào?"
"Bảo em theo số trời."
Cố Tân: "..."
Một lúc sau, bông y tế trên tay cô động lần nữa, "Cậu có sợ không?"
Tiểu Ngũ gân cổ: "Em là đàn ông, đàn ông thì phải đội trời đạp đất, dám làm dám chịu, sợ gì chứ? Kết cục có thế nào cũng chấp nhận."
Cố Tân bị dáng vẻ của cậu ta chọc cười, rồi nhận ra phản ứng này của cậu ta khó tránh khỏi phần chống đỡ cứng rắn, bất giác cảm thấy chua xót trong lòng.
Không biết nên nói gì cho phải, cho đến khi xử lý xong vết thương trên người cậu ta, cô gom đồ, nói chậm rãi: "Vậy thì nghe theo anh ấy đi."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Một Ngàn Tám Trăm Ngày
- Chương 41