"Ta hơi lo lắng về công tử."
Đông Cô vừa nói ra khỏi miệng, liền nhận thấy La Hầu thả lỏng tay.
Nàng ngước đầu nhìn chàng, La Hầu hơi ngẩn ngơ. Chàng không có gậy chống, vốn không đứng lâu được, hơi loạng choạng, Đông Cô đỡ lấy cánh tay chàng, để chàng từ từ ngồi xuống.
La Hầu là một người đàn ông cao lớn, trước mặt Đông Cô, chàng luôn mang lại cho nàng cảm giác nhỏ bé.
"La Hầu, lời người khác nói, đừng nghĩ quá nhiều." Nghĩ ngợi hồi lâu, Đông Cô vẫn cẩn thận nói ra, nàng không hy vọng những lời nói vu vơ bên ngoài khiến chàng bận lòng.
La Hầu nghe Đông Cô nói xong, khẽ cười, không nói gì.
Đông Cô nhìn sắc mặt La Hầu, bình thản thờ ơ, tựa như mối quan tâm của nàng hoàn toàn không cần thiết. Nàng thấy nhẹ lòng hơn, càng lúc càng tán thưởng La Hầu.
Đông Cô lại quét tước gọn ghẽ trong ngoài toàn bộ quán rượu của La Hầu, thấm mệt, ngồi xuống ghế định nghỉ ngơi một chút rồi ra về. Đang ngồi duỗi thắt lưng, bỗng trước mặt xuất hiện một chén rượu.
Rượu được múc đến lưng chén, toả hương thơm nồng. Đông Cô cười cười, pha trò: "Chén rượu này bao nhiêu tiền?"
La Hầu biết nàng đang đùa, cũng không nói gì, chỉ đặt xong chén rượu trước mặt nàng, rồi ngồi xuống một bên. Đông Cô nhấp một ngụm rượu, khắp người ấm áp, nàng nhìn La Hầu, tuy trên mặt không mang biểu cảm gì, nhưng nàng cảm nhận được hiện giờ sắc mặt của La Hầu rất thoải mái, tâm trạng rất tốt.
Đông Cô mơ hồ nghĩ, chàng vui thì ta cũng vui. Nghĩ một hồi bật cười, uống thêm vài ngụm, đưa hết chén rượu vào bụng.
Rượu La Hầu lấy cho nàng lần này ngon hơn rượu lần trước, lượng rượu nhiều hơn, nồng độ cũng tăng. Đông Cô uống xong chưa kịp nhận ra, chỉ cảm thấy ngồi một hồi càng lúc càng buồn ngủ, gục thẳng xuống bàn ngủ luôn.
La Hầu ngồi ngắm Đông Cô, tựa như mới gặp lần đầu, quan sát rất kỹ.
Không biết bao lâu sau đó, đầu óc Đông Cô bắt đầu tỉnh, nhưng không muốn cựa mình. Nàng nhắm mắt nằm gục trên bàn, cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ngay lúc này, nàng bỗng thấy trước mặt tối đi, còn chưa kịp mở mắt, một cảm giác ấm áp ướt mềm đáp lên khoé môi nàng.
Đúng là cứ như "xuân về trên đất đào đua nở."
Đông Cô lập tức phấn chấn, tỉnh sạch rượu.
Thường nghe nói khi ta mất đi thị giác, các cảm quan khác sẽ tăng độ nhạy bén, Đông Cô thấy lý luận này rất đúng. Nàng thậm chí còn có thể cảm nhận được độ ấm của môi La Hầu, cùng với những đường vân trên môi.
Nụ hôn của La Hầu, cũng như con người chàng, trầm lặng, dễ chịu, nhưng kiên định và dứt khoát, không chút do dự.
Trên người chàng không hề có mùi của son phấn, Đông Cô ngửi thấy được mùi rượu thơm nồng, hình như còn vương mùi hoa quế của loại rượu nàng uống lần đầu tiên, nàng không biết mùi hương này đến từ trên người chàng, hay là bản thân mình vẫn còn trong giấc mơ say của men rượu.
Đông Cô chậm chạp mở mắt, nhìn thấy ráng chiều màu đỏ rực rỡ phía xa xa. Mặt của La Hầu đang ở chỗ ngược sáng, không thấy được gì.
Nàng biết La Hầu nhận ra nàng đã mở mắt, cũng giống như La Hầu biết, vừa rồi nàng vốn không hề ngủ.
Chàng đứng rất gần rất gần nàng, gần đến nỗi nàng có thể cảm nhận được từng hơi thở của chàng, làn hơi đều đều phả ra từ cánh mũi, lướt qua cổ nàng, lướt qua má nàng.
Gió đưa hương rượu, phớt nhẹ qua hai người dưới ánh tịch dương.
"Tại sao không đẩy ta ra?"
Giọng của La Hầu rất khẽ. Ngược sáng, Đông Cô không thấy rõ được mắt chàng.
Hai tay của Đông Cô từ từ vòng quanh thắt lưng của La Hầu.
"Bởi vì ta không muốn."
Đông Cô đứng lên, tay đỡ lấy hai cánh tay của La Hầu, giúp chàng đứng thẳng. Cánh tay trái của nàng đỡ dưới nách của La Hầu, tay kia níu cổ chàng, để chàng cúi đầu xuống.
Nàng nhón chân, dứt khoát đưa lên một nụ hôn.
Thoạt đầu La Hầu hơi đờ người, sau đó dần dần thả lỏng, Đông Cô đỡ chàng, giúp chàng đứng vững.
Đông Cô cảm thấy mùi vị của La Hầu khiến người ta say.
Lúc hai người tách ra, hơi thở đã hỗn loạn. La Hầu còn đỡ, Đông Cô uống rượu trước đó, bây giờ hôn người thương lâu và mạnh như thế, mặt đỏ trông như tôm luộc.
Người thương......
Trong lòng vừa xuất hiện hai từ này, Đông Cô liền mang một cảm giác rất phức tạp. Giống như rượu mới uống vào, có cay có đắng, cũng có ngọt ngào, trộn lẫn với nhau, xé ngang cổ họng, để lại một cảm giác nóng rực.
Đông Cô ngước mắt, chăm chú nhìn La Hầu, họ đứng gần nhau đến vậy.
Nàng vừa giống như đang đỡ La Hầu, lại vừa giống như đang dựa vào người chàng.
Trái tim Đông Cô tan thành nước.
Nàng nhìn sâu vào mắt La Hầu, khẽ thì thầm.
"Chàng hãy chờ ta, ta nhất định sẽ cưới chàng."
La Hầu lẳng lặng nhìn người con gái trước mặt. Tịch dương chiếu lên mi mắt nàng, nhuộm ánh hồng nhàn nhạt. Chàng không trả lời, nhưng Đông Cô biết, chàng đã tin.
Đông Cô vùi đầu vào cổ La Hầu, hít thở mùi vị trong lành trên người chàng, say mê.
Hôm ấy suốt đường về nhà, Đông Cô cứ cười ngốc nghếch. Nàng bỗng cảm thấy hết thảy quanh mình đều tươi đẹp. Có lẽ tương lai sẽ còn rất nhiều khó khăn, nhưng bất kể là đối với chàng hay với nàng, đều không cần phải chống chọi một mình giữa những khó khăn trong cuộc sống nữa.
Từ nay trong mọi sự, họ đã có đôi.
À, hoặc nói không chừng sẽ là 3-4 người ấy chứ, Đông Cô cười thầm trộm nghĩ.
Đông Cô muốn cưới La Hầu một cách quang minh chính đại, quyết không để cho chàng phải chịu thiệt thòi trong một sự kiện chung thân đại sự như thế này. Thế nhưng Đông Cô phải đối mặt với không ít vấn đề.
Trong đó, vấn đề đầu tiên là không có tiền......
Cứ mỗi lần nghĩ đến vấn đề đáng xấu hổ này, Đông Cô lại không khỏi thở dài, nhưng khổ nỗi đúng là nàng không có tiền. Nàng lục tung căn nhà nhỏ xíu của mình từ trong ra ngoài, không tìm ra được thêm một xu nào. "Đông Cô" của trước đây luôn bữa đói bữa no, vốn không có dư đồng nào để dành dụm.
Nàng ngồi trên ghế, đặt toàn bộ số tiền nàng đã tích được trong 2 tháng qua lên bàn.
Khỏi cần phải đếm làm chi......
Đông Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên làm thế nào, buồn bực rất nhiều ngày. Có vài lần ghé chỗ của La Hầu, chàng vẫn đối xử với nàng như bình thường, không hỏi gì thêm, không nói gì thêm. Đông Cô lại không có mặt mũi để mở miệng nói mình không có tiền làm hôn lễ. Nàng cảm thấy La Hầu cũng không có vẻ như sốt ruột, cho nên chỉ đành tiếp tục một mình tìm cách xoay sở.
Hoa tươi và hoa hồng quan trọng, bánh mì và sữa cũng quan trọng không kém.
May sao trời không để người rơi vào đường cùng. Hôm đó, Đông Cô đi đưa gỗ như thường lệ, phát hiện trước cổng thành có một cáo thị thu hút không ít người. Bình thường nàng không tới gần những chỗ náo nhiệt như thế này, chỉ cẩn thận bước xuống xe, dắt bò để không đυ.ng trúng người đi bộ.
Lúc đi xuyên qua đám người, thỉnh thoảng nàng nghe loáng thoáng những cụm từ "sinh nhật," "thưởng bạc" vân vân, khiến cho nàng dừng bước. Gì khác không nói, chứ "thưởng bạc" hiện giờ vào tai Đông Cô nghe như tiếng trời.
Nàng dắt
qua một bên, đích thân chen vào chỗ đăng cáo thị.
Thân thể nhỏ bé của Đông Cô chen lấn giữa đám phụ nữ lực lưỡng, bị đè nghiêng ngả, nàng giương mắt ra sức đọc cáo thị, cuối cùng cũng hiểu rõ.
Thì ra đầu năm sau sẽ là đại thọ của thái hậu đương triều, hoàng đế phải dâng lễ vật, tìm trước những thợ tài giỏi trong thiên hạ để gom những món quà có thể làm đẹp lòng thái hậu.
hết chương 5