Chương 14: Mong chàng có được một cuộc sống tốt

Lý Khương Liễm không nói chuyện với Đông Cô mấy ngày liền, ban đầu Đông Cô hơi áy náy, sau đó hoàn toàn cảm thấy buồn cười. Ở một số phương diện, Lý Khương Liễm chẳng khác gì một đứa trẻ, tính tình đáng yêu vô cùng. Hơn nữa, tuy ngoài mặt thì đang giận Đông Cô, nhưng tấm bình phong Đông Cô yêu cầu, nàng ấy không hề để bị trễ nải. Nhiều lần Đông Cô trông thấy Khương Liễm nghiến răng nghiến lợi cầm búa hậm hực nện gỗ, khiến nàng dở khóc dở cười.

Một số chuyện lớn đã xong, cuối cùng Đông Cô bắt tay vào công việc. Do vị sư già đã cho nàng toàn bộ số bột màu, không phải tốn một đồng bạc nào, cho nên Đông Cô vẫn còn dư không ít tiền, số tiền ấy tạo nền móng cho việc sản xuất giấy nhũ vàng của nàng. Giấy nhũ vàng này là loại giấy cổ truyền đặc biệt ở kiếp trước của Đông Cô, lúc làm giấy tuyên, phết một lớp nhũ bạc vàng mỏng lên mặt giấy, khiến cho mặt giấy ánh lên màu vàng lóng lánh. Vẽ lên mặt giấy nhũ vàng mang lại hiệu quả xa hoa sang trọng, thích hợp nhất trong các bức tranh Phật hoặc chim chóc hoa quả, tinh xảo bất phàm. Đông Cô không chút keo kiệt, lấy toàn bộ số bạc còn dư của mình nấu chảy ra, mài thành bột nhũ, làm một tấm giấy nhũ vàng cực lớn, sáng lóng lánh lóng lánh dưới ánh mặt trời, khiến cho Khương Liễm đang còn giận dỗi cũng phải reo lên khen đẹp.

Tuy không có nhiều nhũ bạc để có thể dùng, không đạt được hiệu quả tốt nhất, nhưng cũng khá lắm rồi.

Còn 12 ngày nữa đến lễ hội Hiến Bảo, thời gian khá gấp rút.

Nhưng Đông Cô chưa vội đυ.ng đến bút vẽ.

Lý Khương Liễm phát hiện, dạo gần đây Đông Cô rất ít khi ra khỏi cửa, không chỉ ra khỏi cửa xưởng mộc, mà ngay cả cửa phòng mình, Đông Cô cũng không ra. Khương Liễm hơi lấy làm lạ, nghĩ bụng chẳng phải Đông Cô rất thương cái tên tàn phế kia à, sao không buồn đi thăm hắn lấy một lần.

Có một lần Khương Liễm quá tò mò, liền rón rén đến trước cửa phòng Đông Cô, trèo lên chỗ cửa sổ nhìn vào, phát hiện Đông Cô đang ngồi bất động trước một chiếc bàn cực lớn, chiếc bàn ấy cũng là do Khương Liễm đóng riêng cho nàng vẽ tranh. Trên bàn đặt bút, mực,màu vẽ, cùng với một tấm giấy khổng lồ. Đông Cô cứ ngồi như thế, mắt không chớp, nhìn tấm giấy, khi thì nhìn chỗ này, khi thì nhìn chỗ kia, nhưng không hề đυ.ng đến bút vẽ, cơ bản mỗi lần nhìn là từ sáng đến chiều, cơm cũng không ăn.

Mắt thấy hội Hiến Bảo ngày một gần kề, Khương Liễm đâm ra hơi sốt ruột. Bình phong đã được nàng ấy làm xong từ lâu, nhưng Đông Cô vẫn chưa vẽ. Nàng ấy không dám hỏi, nàng ấy cũng lờ mờ hiểu rằng Đông Cô không hề phung phí thời gian, sự chờ đợi hiện giờ, là cần thiết.

Lúc còn 4 ngày nữa, Đông Cô bắt đầu vẽ.

Đông Cô vẽ liên tục 2 ngày 2 đêm, không ăn không uống, không ngồi không ngủ, toàn bộ bức tranh dùng đà của một cú xuất phát, phất tay lên, đưa bút một mạch cho đến phút chót.

Trong truyền thuyết, ở nơi chín tầng trời, chốn thiên ngoại chi thiên, chúng tiên ai ai cũng phải đến dự lễ đại thọ của Vương Mẫu, đua nhau dâng kỳ trân dị bảo, muôn vật hiếm quý nhất đều làm quà chúc thọ. Hôm ấy thiên đình của Vương Mẫu đông vui nhộn nhịp, muôn màu muôn sắc, tiên phong luân chuyển, tốt lành vô biên.

Nàng cảm thấy bản thân như đã nhập vào tiên cảnh của Vương Mẫu, quanh nàng toàn sự lộng lẫy vương giả, cao quý khôn sánh. Lúc hoàn thành, nàng nhìn bức tranh, trong lòng thầm nghĩ đúng 1 câu, vậy là tốt rồi, sau đó ngã phịch xuống.

Mười hai lá bình phong hợp lại thành một bức tranh ghép.

"Đã làm được rồi....... thật sự làm được rồi......"

Khương Liễm nhìn bức hoạ, kích động đến run người, chỉ cảm thấy bản thân không nói được nên lời. Nàng ấy chưa bao giờ được thấy vật gì như thế này, bất kể là ý tưởng hoặc phong cách, đều chưa từng nghe qua chưa từng được thấy.

"Chúng ta làm được rồi, Đông Cô, chúng ta làm được rồi!"

Đông Cô lẳng lặng ngồi, sắc mặt tái nhợt. Bức tranh này đã tiêu hao rất nhiều tâm huyết của nàng, nàng cảm thấy trong cả hai cuộc đời, đây là bức tranh khiến nàng hao tổn nhiều tinh lực và tinh thần nhất.

Cũng đáng đời, nàng tự nhủ lòng. Bởi ngươi có thứ cần cầu xin, ngươi có du͙© vọиɠ, cho nên đối với bức tranh này, ngươi không còn sự trong sạch như ở kiếp trước. Nhưng ta không hối hận, nàng lại tự nói với mình. Thứ hội hoạ ta xem như sinh mệnh của mình ở kiếp trước, kiếp này ta dùng nó để kiếm tiền, ta không hối hận. Tài hoa không có bao nhiêu, chỉ có thể thành công ở mặt này, thôi cứ coi như lãi cao, coi như con buôn đi, ta thật lòng chỉ muốn chàng có được cuộc sống tốt.

"Đông Cô? Em sao thế? Sắc mặt em kém lắm."

Khương Liễm đến đỡ Đông Cô, mặt nàng cắt không giọt máu, mắt thâm quầng, trong mắt đầy tơ máu.

"Đông Cô, em nghỉ ngơi một chút đi, đã nhiều đêm em chưa ngủ rồi."

Đầu óc Đông Cô phản ứng rất chậm, nàng ngước mắt nhìn Khương Liễm, một hồi mới nhận ra người, chậm rãi lắc đầu.

"Không."

Nàng đứng lên, đi ra đến cửa.

"Em muốn đi gặp chàng."

Khương Liễm vội vàng ngăn nàng lại, "Không phải là chị cấm em, nhưng em nên ngủ một giấc đã rồi hẵng đi gặp hắn sau."

Đông Cô đẩy nàng ấy, sức của nàng rất yếu ớt, nhưng vô cùng kiên quyết.

"Không, Khương Liễm, chị để em đi."

Khương Liễm khổ sở không dám làm quá mạnh tay, "Đông Cô, muộn lắm rồi, ngày mai hẵng đi đi mà."

Đông Cô càng lúc càng giãy dữ dội hơn.

"Không, Khương Liễm, chị buông em ra, chị để em đi—-"

"Đông Cô......."

"Chị buông em ra, chị để em đi—–!"

Đông Cô hất mạnh tay, muốn giằng thoát khỏi tay Khương Liễm.

"Được! Được được được, cho em đi, Đông Cô em bình tĩnh lại đi, sẽ để em đi liền."

Khương Liễm thở dài trong lòng, nhưng không còn cách nào khác, nàng ấy nhìn Đông Cô đã thôi không còn giãy nữa, chậm rãi buông tay, khẽ nói: "Sẽ để em đi liền."

"Cảm tạ......."

Đông Cô xoay người bước ra khỏi cửa.

Trời đúng là đã khá muộn, trên phố rất thưa thớt người qua lại. Đông Cô không buồn ngó đường cho đàng hoàng, chỉ bước đi theo bản năng, quẹo rồi quẹo cho đến khi gặp cánh cửa nhà của La Hầu.

Trong con hẻm có hàng xóm đi ngang qua, Đông Cô biết tuy họ đi lướt qua nàng, nhưng ánh mắt vẫn lưu lại trên người nàng.

"Cốc cốc—–"

Trong bóng đêm, Đông Cô gõ nhẹ lên cửa.

Nàng đã chưa gặp La Hầu 7 ngày liền, lúc nàng còn bận rộn, không thấy bứt rứt như thế này, nhưng lúc nàng vừa kết thúc công việc, nỗi nhớ liền như con nước, nhận chìm nàng. Nàng nhắm mắt, nghe âm thanh của gậy gỗ gõ xuống sàn, từ xa đến gần, từng tiếng từng tiếng một.

"Kéttt—-"

Đông Cô mở mắt, La Hầu đang lẳng lặng nhìn nàng. Trái tim nàng liền mềm đi, giang hai tay, ôm lấy thân hình to lớn của La Hầu, ôm lấy cổ của chàng, khẽ gối đầu lên ngực chàng. Ta chỉ muốn để cho người đàn ông này được có một cuộc sống tốt.

La Hầu chỉ chống 1 gậy, tay phải của chàng giữ gậy, tay trái đặt nhẹ lên lưng của Đông Cô. Cơ thể Đông Cô thoáng run lên, bàn tay ấy vừa to lớn mạnh mẽ, lại vừa ấm áp vô cùng, độ ấm đó xuyên qua lớp áo của nàng, xuyên qua lưng nàng, truyền thẳng vào tim.

"Vết thương của chàng đã bớt chưa."

"Lành rồi." La Hầu ôm lưng của Đông Cô, thì thầm.

Đông Cô ngước đầu nhìn chàng, hơi cười, "Thật sự lành rồi sao?"

La Hầu ừ một tiếng.

"Ta muốn kiểm tra."

Chau mày.

"Không cần."

Đông Cô kéo La Hầu đi vào trong, "Ta vẫn muốn kiểm tra."

Nàng không dám kéo mạnh, chỉ níu góc áo của chàng, lôi về phía trước. Chỗ bị thương của La Hầu có vẻ như đã lành rất nhanh chóng, chàng chống gậy, bước đi khá hơn lần trước rất nhiều.

Vào đến trong phòng ngủ, Đông Cô nhìn thấy chăn trong giường đã trải ra.

"Chàng sắp sửa đi ngủ?"

"Ừ."

Đông Cô quay đầu nhìn chàng, "Vậy ta đến có phải đã làm phiền đến chàng?"

La Hầu chau mày, khẽ nói: "Sao sắc mặt của nàng kém thế."

Ba ngày chưa ngủ, cơ thể của Đông Cô đã sớm ở mức cực hạn, nhưng nàng gắng gượng chống đỡ, bởi vì quá muốn gặp chàng.

"Ta không sao."

La Hầu liếc nhìn giường, Đông Cô biết chàng có ý muốn nàng lên đó nghỉ ngơi.

"Không được không được, chàng không biết đâu, ta mà đυ.ng vào giường bây giờ là sẽ ngủ ngay lập tức."

"Vậy thì ngủ đi."

Đông Cô lắc đầu: "Không ngủ, ta còn chưa kiểm tra thương thế của chàng mà."

La Hầu bóp bóp cây gậy, chống đến bên giường, ngồi xuống.

"Nếu nàng muốn kiểm tra thì kiểm tra đi vậy."

Đông Cô tươi cười, đến ngồi xổm xuống bên chân của La Hầu. La Hầu đặt gậy qua một bên giường, cúi người gỡ giày, rồi tháo chân gỗ ra. Tuy đầu óc Đông Cô có phần không tỉnh táo, nhưng tay vẫn hết sức nhẹ nhàng. Nàng nâng chân của La Hầu lên, cẩn thận tháo những lớp băng ra.

Nàng để ý thấy La Hầu vẫn hơi cứng đờ, sâu trong lòng chàng vẫn bài xích khuyết tật của mình, không muốn nó phô ra trước mặt nàng.

Đúng là thương thế đã mau chóng bình phục, Đông Cô nâng chân chàng lên, quan sát kỹ càng. La Hầu thấy nàng nhìn hết sức chăm chú, hai tay siết chặt, vô thức rụt chân lại, nhưng Đông Cô nào cho phép.

"Đừng nhúc nhích."

Trước mặt người đàn ông hơn mình 5 tuổi, nàng dùng giọng điệu răn đe trẻ nhỏ mà nói với chàng. La Hầu bị nàng nói vậy, không động đậy nữa. Chàng nhìn vết thương cũ đã biến thành màu đen tím tái và phần gót chân cụt lủn của mình, cùng với những vết chai, giống như một cán đuốc bị bó hỏng, trong lòng căm ghét vô ngần, dời ánh mắt đi, chẳng buồn nhìn.

Bên Đông Cô vô cùng yên tĩnh hồi lâu. Bỗng "bịch" một tiếng, La Hầu hết hồn, đưa mắt qua, phát hiện Đông Cô ngã dưới sàn. La Hầu để mặc hết thảy, chống chiếc chân cụt trên mặt đất, quỳ xuống bên Đông Cô, tay nhất thời lúng túng không biết bắt đầu từ đâu.

"Đông Cô?"

Chàng vỗ nhẹ lên mặt Đông Cô, người kia sắc mặt tái nhợt, không một chút phản ứng.

Tay chàng run rẩy, chậm rãi nhích đến gần.

Nhích đến gần rồi, chàng phát hiện thì ra Đông Cô đang ngủ. La Hầu thở phào một tiếng, cả người ban nãy đổ mồ hôi lạnh. Chàng cẩn thận ôm lấy Đông Cô, do không có chân, cho nên chàng không ôm nàng đứng dậy được, chỉ có thể ôm trong lòng, chậm chạp đưa đến giường.

Thật ra chàng có thể không cần quá cẩn thận như thế, bởi vì Đông Cô ngủ say như chết, chẳng còn cảm giác gì nữa.

Đặt Đông Cô lên giường rồi, chàng ngồi một bên. Trên mặt người con gái in hằn nét mệt mỏi, môi miệng khô khốc, trông vô cùng hốc hác. Nét mặt La Hầu lạnh cứng, không biết đang nghĩ gì.

Đông Cô ngủ một hơi hết nguyên một ngày, mãi đến chiều tối ngày hôm sau mới tỉnh dậy. Hoàng hôn, nàng mở mắt, một hồi lâu vẫn không rõ mình đang ở đâu, cơ thể cũng không sao cử động được. Nàng nhìn trần nhà ngây ra, mãi sau mới có phản ứng. La Hầu đẩy cửa bước vào, thấy Đông Cô đã tỉnh, chàng chống gậy đến bên giường.

"Nàng thức rồi à."

Đông Cô gật đầu, muốn mở miệng lên tiếng, vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng nàng khô khốc, không nói được tiếng nào.

"Nàng nằm thêm chút nữa đi."

La Hầu quay người đi ra ngoài, toàn thân Đông Cô rã rời, mắt nhìn chăm chăm ra ngoài cửa. Một chốc sau, La Hầu lại quay về phòng, tay trái bưng một mâm thức ăn. Chàng đặt mâm thức ăn xuống bàn, bày từng đĩa thức ăn ra bàn. Đông Cô nhìn cơm và thức ăn, cảm thấy hình như đây không phải là thức ăn La Hầu tự nấu trong nhà.

"Chàng ra ngoài mua về à?"

Đông Cô lên tiếng, cổ họng khô khốc bỏng rát.

La Hầu rót một chén nước, đưa qua cho Đông Cô. Đông Cô chống tay ngồi lên, cảm thấy đầu đau như muốn nổ tung. La Hầu vốn định đỡ nàng, nhưng tay chàng đang bưng chén nước, không sao làm gì khác được. Đông Cô không nỡ để chàng phải đứng lâu, vội đón lấy chén nước. Uống một ngụm nước ấm, nàng cảm thấy bây giờ mình mới có chút sinh khí. Trên người nàng đang đắp tấm chăn, vô cùng ấm áp.

Đông Cô được ngủ lâu, tinh thần rất tốt, nàng vỗ vỗ giường, "Nào, qua đây ngồi."

hết chương 14