- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Mối Tương Tư
- Quyển 1 - Chương 42
Một Mối Tương Tư
Quyển 1 - Chương 42
Thế tử không ở đó mà chăm sóc đám nữ tử kia, đến đây để làm gì? Bị hắn ép tới không còn một khe hở nào, Thanh Thu lại chẳng đủ sức để đẩy hắn ra, chỉ cảm thấy từng luồng khí nóng xuyên qua lớp áo truyền sang phía mình, nóng tới toàn thân nàng phải run rẩy.
Khi Vệ Minh chạm vào cơ thể mềm mại của nàng, du͙© vọиɠ bị đè nén bao lâu nay dường như đã tìm được chỗ để xả, nàng hỏi gì? Hình như đang hỏi tại sao hắn lại tới đây, đương nhiên hắn đến vì nàng mà. Lúc đứng ở bên ngoài phòng hắn đã nghĩ ra lý do vì sao cơ thể mình đột nhiên lại nóng bừng như thế, Vệ Minh phát hiện rằng những món ăn nàng lên thực đơn hình như đều có một công hiệu… tráng dương tăng cường sinh lực! Hắn cần những thứ này từ bao giờ? Vệ Minh nhất thời không biết nên cười hay nên giận, tìm khắp cả phủ mới gặp được nàng. Lúc này hắn chẳng muốn nói dù chỉ một câu, chỉ muốn ôm nàng thật chặt, để nàng cảm nhận xem hắn có cần phải ăn những thứ bổ dưỡng đó tới mức ấy không thôi.
Rõ ràng đêm tối mù mịt không nhìn rõ mặt của đối phương, nhưng Thanh Thu lại cảm thấy thật may mắn vì nhờ bóng đêm che giúp khuôn mặt đang đỏ bừng vì ngượng của mình. Vệ Minh đương nhiên không nghĩ thế, làm những việc thế này phải có chút ánh sáng mới thú vị, nhưng không có ánh sáng càng tốt, ở đây cũng đủ ẩn dật rồi, dường như lại khiến hắn nảy sinh ý định ngông cuồng không thể nói bằng lời.
Dù tối tới đâu, Vệ Minh cũng vẫn đặt môi một cách chính xác lên môi nàng, hắn mυ"ŧ chặt và quấn lấy, cánh tay vòng giữ eo nàng khiến hai người gần như dính sát vào nhau, bàn tay kia bắt đầu khám phá cơ thể đang cứng đờ vì căng thẳng của nàng. Đầu tiên hắn vuốt ve phần lưng rồi thuận thế chuyển lên phía trước, khẽ nắm chặt bầu ngực mềm mại. Vệ Minh mới tăng thêm lực được vài lần thì thấy môi mình đau nhói, hắn bị Thanh Thu cắn một cái.
Hắn cũng không giận, ngược lại còn ôm nàng chặt hơn, lúc này để mặc nàng giãy giụa, Vệ Minh dùng giọng trêu chọc để nói với nàng: “Sao lại dừng lại, hử?”.
Cùng với tiếng “hử” ấy, tay hắn dùng sức hơn khiến phần eo hai người áp sát vào nhau chặt thêm mấy phần, cảm giác đó không thể dùng lời để miêu tả khiến Vệ Minh suýt chút nữa mất kiểm soát.
Thanh Thu mấp máy môi không thốt nên lời, mũi cay cay, nước mắt trào ra, nàng có thể nói gì chứ? Nói rằng mình ấm ức hay khó chịu? Nụ hôn này khiến trái tim nàng hoảng loạn, cảm giác ham muốn vừa rồi chưa từng xảy ra với nàng. Ban đầu nàng thậm chí còn vô thức muốn áp sát hắn hơn, phối hợp với hắn hơn. Hai tay Thanh Thu luống cuống đẩy Vệ Minh ra rồi lại bất lực đặt trước ngực hắn, nàng chìm đắm đến mềm nhũn cả người, cơ thể và trái tim không nghe theo sự sai bảo của trí óc, lúc ấy nàng nghĩ rằng, hắn là thế tử thì sao? Làm liều ở nơi này, lẽ nào hắn muốn nàng ngay ở đây sao? Lập tức Thanh Thu cắn mạnh vào môi Vệ Minh một cái, lòng nàng cũng hoảng hốt theo.
“Thế tử…” Giọng nàng vừa khàn vừa yếu, Thanh Thu cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn nói tiếp: “Người mau mau buông nô tỳ ra”.
Dù sao nàng cũng là khuê nữ còn tân chưa từng trải sự đời, lần đầu thân mật với một nam nhân tới mức này, nói đến từ cuối cùng giọng nàng đã run lên bần bật. Vệ Minh ôm Thanh Thu khẽ xoay khiến hai người đổi vị trí cho nhau, tự mình dựa lưng vào vách đá lạnh buốt, hắn cất giọng chầm chậm giải thích, dịu dàng an ủi nàng: “Đừng sợ, Thanh Thu, tâm ý của ta dành cho nàng nhiều hơn nàng nghĩ. Nếu không, lúc này ta đã ở bên đám nữ tử kia mà tình nồng ý đượm… sao lại tới đây ôm nàng chứ?”.
Có thể tình cảm hắn dành cho nàng nhiều hơn dành cho những nữ tử bình thường, nhưng Thanh Thu vừa phát hiện rằng nàng cần nhiều hơn, nhiều hơn, thứ hắn có thể cho nàng, sợ rằng không bao giờ đủ. Đang do dự định nói thêm gì nữa, nhưng động tác của Vệ Minh khiến dòng suy nghĩ của nàng bị đứt đoạn. Thanh Thu cắn môi định đẩy hắn ra, nếu như làm việc đáng xấu hổ này ở đây tối nay, thì nàng thà chết còn hơn.
Vệ Minh sao có thể cho phép người trong lòng mình dừng lại đúng lúc này, còn nhớ hòn giả sơn này chỗ cao chỗ thấp, rất nhiều nơi mặt đá bằng phẳng có thể làm ghế đá ngồi nghỉ, hắn giơ chân ra mò mẫm bên phải bên trái, cuối cùng cũng tìm được một chỗ. Vệ Minh ôm Thanh Thu dịch chuyển ra đó ngồi xuống, lúc này tư thế của hai người trở thành nửa nằm nửa ngồi. Hắn dùng thân ép chặt cơ thể đang không ngừng giãy giụa của nàng, mặc kệ tất cả bắt đầu hôn tiếp.
Vệ Minh là người học võ, làm gì có chuyện không khống chế nổi một nữ tử yếu đuối như Thanh Thu. Lúc ấy nụ hôn dịu dàng khiến cơ thể nàng như mềm nhũn, toàn thân nóng bừng, thì ra ý loạn tình mê chính là cảm giác như xương cốt bị huỷ hoại thế này đây. Tay Vệ Minh gian xảo, qua lớp quần áo mò tới nơi chưa ai chạm vào của nàng, thì ra còn có chuyện đáng xấu hổ hơn cả việc hôn rất nhiều!
Thanh Thu cố gắng quay mặt sang bên cạnh tránh môi hắn, vội vàng nói: “Thế… thế tử đừng, đừng…”.
Nàng còn chưa nói xong đã bị đôi môi nóng bỏng của Vệ Minh ngậm chặt, cho đến khi nàng không thể thở nổi hắn mới buông tha, và cũng dùng giọng nói khản đặc như thế để đáp lời nàng: “Đừng sợ, nàng vừa bệnh xong, ở đây lại lạnh, ta… ta sẽ không làm gì đâu”.
Tim nàng dịu lại, sự căng thẳng sợ hãi cũng bớt đi nhiều, ít ra thì hắn còn nghĩ cho nàng, ngay khi ấy Thanh Thu ôm mặt không dám nói thêm gì nữa.
Vệ Minh phải cắn chặt răng mới nói ra được câu ấy, có trời mới biết quyết định ấy khó khăn tới thế nào. Hắn chỉ sợ nàng lại nhiễm lạnh, nên không thể không nén ngọn lửa du͙© vọиɠ trong lòng xuống. Mặc dù từ lâu Vệ Minh đã có ý này, nhưng nguyên nhân gây ra hoàn cảnh thảm hại khốn khổ hiện giờ lại chính là những món ăn của nàng. Hắn bèn nói: “Chẳng phải tại nàng cả ư? Tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát”.
Tội sống? Hắn nói như thế nàng cố ý chuẩn bị những món đó không bằng? Mỗi lần nàng định chỉnh hắn thì cuối cùng người xui xẻo vẫn cứ là nàng. Thanh Thu còn đang suy nghĩ xem hắn sẽ trừng phạt mình như thế nào thì đột nhiên cảm thấy trước ngực tê dại. Hoá ra Vệ Minh dùng miệng và tay vuốt ve bầu ngực mềm mại của nàng. Thanh Thu bất giác kinh hãi bật thành tiếng, hai tay bị bàn tay kia của hắn giữ chặt không thể cử động, trái tim vừa mới thả lỏng lại bắt đầu căng thẳng. Ngoài sự sợ hãi đầy bỡ ngỡ còn có cả cảm giác rã rời kỳ lạ, khiến nàng không biết phải làm sao, chỉ còn biết nhắm nghiền mắt lại. Thanh Thu cũng biết thế này là thế nào, định mở miệng ngăn hắn nhưng lời nói lại biến thành những tiếng rêи ɾỉ kéo dài.
m thanh hết sức nhẹ nhàng khiến Vệ Minh càng không thể khống chế nổi ham muốn của mình. Hắn không muốn làm nàng bị tổn thương, nhưng cũng không muốn bỏ cho qua nàng, vừa tồi còn nghĩ chuyện này xảy ra ở đây thật hết sức kí©h thí©ɧ, nhưng giờ hắn hối hận tại sao lại là ở đây! Vệ Minh đột ngột dừng lại, bế nàng lên định quay về phòng, thầm thề rằng, đợi sang năm khi không khí ấm áp hơn, hắn nhất định sẽ cùng nàng tới đây “thoả ý nguyện”!
Đường về phòng không gần cũng chẳng xa, đủ để tâm trí Thanh Thu tỉnh táo trở lại, nàng cảm thấy đêm nay quả thật quá hoang đường, hai tay che kín khuôn mặt nóng bừng của mình định bỏ xuống. Vệ Minh biết Thanh Thu xấu hổ, đặt nàng xuống nhưng vẫn nắm chặt tay nàng không buông, chẳng nói chẳng rằng kéo nàng đi về phía trước, trong lòng chỉ mải nghĩ lát nữa hắn sẽ đối xử với nàng dịu dàng như thế nào. Cả hai vừa tới cửa Giám Thiên các, thủ hạ đã vội vội vàng vàng đi tới nghênh đón, quỳ một gối xuống lớn tiếng báo cáo: “Thế tử, đại nhân ở bộ Lễ có chuyện gấp muốn cầu kiến, đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện, Ninh tông chủ gặp thích khách ở Tư Thu viên!”
Vệ Minh trầm xuống, việc hai nước đàm phán hoà bình là việc lớn, hắn đành dẹp bỏ mọi tạp niệm cá nhân sang một bên, chầm chậm buông bàn tay nhỏ nhắn ấm áp của Thanh Thu ra, khẽ thì thầm bên tai nàng: “E rằng ta phải bận mấy ngày, tạm thời tha cho nàng”.
Thanh Thu lại thở phào nhẹ nhõm, chẳng buồn hành lễ vội vàng bỏ về phòng. Nàng chỉ mong thế tử bận rộn không còn thời gian mà nghĩ đến mình nữa, nhưng Ninh Tư Bình… Vết thương của y có nặng không? Lần này gặp thấy y gầy yếu bệnh tật, tại sao lại đi làm chủ nhân Thiên phủ làm gì chứ? Nhưng những việc này không còn liên quan gì tới nàng nữa, Ninh tông chủ là khách quý, còn sợ thiếu người hao tâm tổn trí lo lắng cho y ư? Hơn nữa còn có Tuyết Chỉ mà. Thanh Thu vừa đi vừa quay đầu nhìn, thấy thế tử đứng tại chỗ hỏi rõ tình hình, nhưng miệng vẫn mỉm cười dùng mắt tiễn nàng, khiến nàng sợ hãi mà suýt vấp vào bậc cửa, phải túm váy lên chạy thẳng vào Giám Thiên các.
Thì ra tối nay Tư Thu viên không yên tĩnh như ngày thường, Ninh tông chủ đột nhiên nổi hứng, gọi đám ca vũ mà hoàng thượng Nam Vu tặng y đến, nhân lúc trăng thanh gió mát, cùng vị hôn thê thưởng thức múa hát. Ai ngờ trong đám ca vũ này lại có vài tên sát thủ trà trộn vào, đàn còn chưa tấu thành khúc đã rút kiếm muốn sát hại y, mấy hộ vệ chết ngay tại trận mới bắt bắt sống được hai tên. Trong lúc hỗn loạn Ninh tông chủ đỡ một kiếm cho vị hôn thê Tuyết Chỉ, kiếm đâm trúng ngực, mặc dù vết thương cũng không nghiêm trọng nhưng mất rất nhiều máu, lúc này vẫn hôn mê chưa tỉnh.
Đoàn sứ giả Bắc Vu xảy ra chuyện ở Nam Vu, ảnh hưởng lớn đến việc đàm phán hoà bình của hai nước. Vệ Minh nghe xong Lễ quan đến báo, chau mày trầm tư, ý của hoàng thượng hắn đã hiểu. Dù không sợ chiến tranh nhưng đánh nhau nhiều năm như thế, hắn cũng chán ngán cùng cực, hai nước cũng đến lúc phải tu thân tĩnh dưỡng. Trong lúc tạm thời đình chiến, Ninh Tư Bình không thể có chuyện, y là chủ nhân của Thiên phủ Bắc Vu, trong tay nắm một nửa lực lượng của Bắc Vu, lại gặp hoạ ở Nam Vu, thế chẳng phải mất mặt người Nam Vu lắm sao? Huống hồ Vệ Minh lại là nhân vật chủ chốt tham gia vào việc đàm phán hoà bình, hắn mới biến mất có vài ngày đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu việc này xử lý không ổn thoả, chắc chắn hắn phải gánh tội làm việc không hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù đang nửa đêm, hắn vẫn phải lập tức áo mũ chỉnh tề tới Tư Thu viên để giải quyết chuyện này.
Thanh Thu quay về phòng, đầu tóc rối loạn, mặt đỏ bừng, tiểu nha đầu đoán chắc thế tử đã làm chuyện gì đó, thầm tặc lưỡi: Xem ra vị cô nương này đúng là nhân vật nổi tiếng trong phủ, mười hai mỹ nhân mà hoàng thượng ban tặng cũng không thể thắng nổi nàng. Tiểu nha đầu lập tức đỏ mặt tiến tới hầu nàng, khi định cởϊ áσ cho Thanh Thu thì nàng vội vàng bừng tỉnh xua tay từ chối, đuổi hai tiểu nha đầu ra phòng ngoài, còn mình thì than vãn thở dài. Nàng vùi mặt vào trong chăn, một lúc lâu sau cũng chẳng nhúc nhích gì, muốn khóc cũng không khóc nổi, chỉ thấy tức giận vô cùng.
Lúc này nàng phải làm thế nào? Luôn miệng nói không muốn không muốn, nhưng khi hai môi hoà quện, nàng lại để mặc hắn giở trò là sao? Phải làm thế nào để thể hiện sự cương quyết muốn rời phủ của mình, muốn rời xa hắn? Không gột sạch được nữa, mặc dù chưa thật sự thuộc về thế tử, nhưng nàng cũng chẳng khác gì đã cùng Vệ Minh làm tới bước cuối cùng. Chưa từng ai đối xử với nàng như thế, cho dù năm xưa đính hôn với tiểu tử họ Cao, nhưng cũng lắm nàng cũng chỉ đủ dũng cảm cầm tay một lát rồi buông ngay. Sự thân mật ngày hôm nay, mang lại cho nàng cảm xúc chưa bao giờ có. Thì ra, giữa nam nữ không chỉ cần hai người làm lễ bái đường, mà khi đưa vào động phòng rồi, trọng điểm lại nằm ở những việc xảy ra sau khi vào động phòng.
Những việc thế này, trước khi con gái xuất giá, người mẹ cũng sẽ đề cập đến, để nữ tử đó hiểu. Nhưng mẹ Thanh Thu mất sớm, mà nàng cũng mãi chưa thành thân, nên nàng không hiểu. Đột nhiên bị thế tử đánh thức xuân tình bị chôn sâu nhiều năm, giống như được ăn món thịt bọc vừng đen nổi tiếng của thành Việt Đô. Mùi thơm và cảm giác tê tê đó vẫn khó diễn tả bằng lời, chỉ cảm thấy dư vị ấy vấn vương, ăn xong rồi vẫn muốn ăn nữa. Nhất định là nàng thật không biết xấu hổ, lại cứ nghĩ mãi nghĩ mãi đến dư vị tinh tế kia.
Thanh Thu tâm rối như tơ suy nghĩ tới nửa đêm mới ngủ, lúc thì khinh miệt mắng mỏ bản thân, lúc lại lại đỏ mặt tía tai không dám ngẩng đầu, đến nằm mơ cũng là những tâm tư rối bời.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Một Mối Tương Tư
- Quyển 1 - Chương 42